Nhìn người đang đứng trước mặt, vốn dĩ chỉ một chút nữa thôi nàng sẽ phải gọi người này là phu quân, hiện giờ nàng không biết phải ứng xử với hắn như thế nào, chỉ biết nhấc chăn bước xuống giường.

Ánh mắt Nam Cung Mị đầu tiên là ở trên người nàng lưu lại trong chốc lát, sau mới hướng Hắc Mộc Điệp đang đứng một bên.

“Ngươi đi xuống đi!”

“Ách...Nhưng là...tiểu thư vừa mới tỉnh lại, khả năng cần Điệp Nhi hầu hạ.” Hắc Mộc Điệp tìm lấy cớ muốn lưu lại.

Nam Cung Mị nghe vậy khơi mào đuôi lông mày, tiếu phi tiếu nghễ nàng.“Như thế nào, ghen rồi sao? Không muốn ta cùng Nha Nhi ở chung?”

Ghen?!

Hắc Mộc Điệp trên mặt có chút không được tự nhiên, hai gò má lại bỗng nhiên hiện lên một chút nhiễm đỏ ửng, có chút lắp bắp phủ nhận.“Điệp...Điệp Nhi làm sao dám...?

Nam Cung Mị nhìn chằm chằm nàng, bên môi kia hiện lên một nụ cười sâu xa khó hiểu.

“Nếu chưa ăn dấm chua, vậy trước tiên lui xuống đi! Đến lúc cần, ta sẽ gọi ngươi đến!"

" Nô tỳ cáo lui.” Tuy rằng Hắc Mộc Điệp cũng không muốn rời đi, nhưng không thể làm cho Nam Cung Mị nghi ngờ, nàng cũng chỉ còn cách lui xuống.

Nguyệt Nga Nhi hoảng hốt nhìn hắc Mộc Điệp rời đi, trong phòng chỉ còn nàng cùng Nam Cung Mị, cảm thấy có chút khẩn trương cùng bất an.

Nàng nhìn Nam Cung Mị, phát hiên ra người đứng trước mặt cái gì cũng không biết.. Nàng không hiểu tâm tư của hắn, lại càng không biết hắn vì sao lại muốn lấy nàng làm vợ?

Chẳng lẽ đúng như Mộc Điệp nói, hắn lấy nàng là vì quyền lực của Dương ca, muốn cho thanh danh Ma Kiếm Sơn Trang ngày một lớn?

“Vì sao bắt ta đến đây?” Nếu bản thân không thể tìm ra đáp án, có một cách đơn giản hơn chính là mở miệng hỏi.

“Bắt?” từ này làm Nam Cung Mị nhìn nàng, cười một nụ cười không ai có thể thấy ý nghĩa:“Hình như ngươi đã quên, nghĩa huynh của ngươi đã gả ngươi cho ta , Hắc Mộc Dạ mới chính là kẻ bắt người, ta chỉ là đem thê tử của ta về mà thôi!"

“Không.” Nguyệt Nga Nhi kiên định lắc lắc đầu.“Ta không thể trở thành thê tử của ngươi, bởi vì ta đã cùng Hắc Mộc Dạ bái đường thành thân"

Nam Cung Mị mâu quang chợt lóe, gương mặt tuấn mị giơ lên một chút biến hoá kỳ lạ mỉm cười.

“Phải không? Một khi đã như vậy, ta đây cũng không khách khí thay đổi kế hoạch một chút "

"Kế hoạch? Ý của ngươi là...ban đầu ngươi lấy ta là có mục đích riêng ? Ngươi không phải là ...ham danh lợi quyền thế của đại ca ta?" Nguyệt Nga Nhi cố lấy dũng khí, đi thẳng vào vấn đề.

Nam Cung Mị đột nhiên cất tiếng cười to, dọa Nguyệt Nga Nhi mất hồn, khẩn trương nhìn hắn.

“Ngươi...... Ngươi cười cái gì?”

Nam Cung Mị rốt cục ngưng cười, nhưng cặp mắt kia sâu tràn ngập tà ý.

“Đúng vậy, ngươi nói đúng rồi, ta vì quyền thế Phượ ng gia mới lấy ngươi!Hắn thản thừa bộc trực nói.

"Ngươi......” Lòng tràn đầy kinh ngạc, làm Nguyệt Nga Nhi cơ hồ nói không ra lời.

Không ngờ Hắc Mộc Điệp nói đúng, nhưng..."

“Ta không tin!” cật lực lắc đầu.“Dương ca không bao giờ đem gả ta cho một kẻ như ngươi, trừ ohi ngươi lừa huynh ấy!"

Nếu nghĩa huynh biết ý đồ này, nhất định sẽ không bao giờ đồng ý hôn sự này.

“Ngốc nha nhi, ngươi cho là Phượng Thư Dương là kẻ dễ bị lừa sao?"

“Ngươi......” Nguyệt Nga Nhi khiếp sợ trừng lớn mắt, giọng nói bắt đầu run rẩy:“Ý tứ của ngươi....Chẳng lẽ....Chẳng lẽ nói....”

Chẳng lẽ Dương ca sớm đã thấy ý đồ của hắn, vẫn đem nàng hứa gả cho hắn?! Không thể, Dương ca không thể làm vậy...

Nhưng...... Nam Cung Mị cũng không có lí do lừa nàng!

" Ngươi cũng không nên quá thất vọng, Phượng Thư Dương đáp ứng hôn sự này, bởi vì hắn biết, nếu ngươi gả cho ta,nửa đời sau của ngươi ở Ma Kiếm Sơn Trang sẽ rất thoải mái, hắn biết ta sẽ không khắt khe với ngươi...mà hơn nữa ...Nam cung Mị cười nhạt nói tiếp " đàng sau ngươi có Phượng Thư Dương làm chổ dựa, ta tuyệt đối không có khả năng khắt khe với ngươi!

"Hiện tại...... Ngươi tính làm cái gì?” Nguyệt Nga Nhi bất an hỏi.

“Rất đơn giản, nếu Hắc Mộc Dạ đã làm khó dễ, phá hủy kế hoạch của ta, ta đương nhiên đành phải theo hắn đòi lại một chút công đạo .”

Lấy lại công đạo?

Nhìn vẻ mặt Nam Cung Mị bí hiểm, Nguyệt Nga Nhi dự cảm sắp có một loại điềm xấu xảy ra, làm nàng lo lắng cho Hắc Mộc Dạ.Cảm giác này giống như có một tảng đá rất nặng đang đè trong lòng, làm cho nàng không thể hô hấp.

Giữa trưa...

Giữa đại môn của Ma kiếm sơn trang, trên một cây gỗ cao, là một thân ảnh bị buộc chặt, người đó không ai khác chính là Nguyệt Nga Nhi.

Nguyệt Nga Nhi dùng sức giãy dụa, chỉ muốn làm cho lỏng dây thừng,nhưng cái dây thửng được cột rất chặt, bất luận nàng có giãy dụa như thế nào, cũng không làm cho sợi dây suy suyễn, chỉ làm cho cổ tay trắng ngần của nàng hiện lên từng rãng hằn đỏ đậm, thậm chí còn rỉ máu.

Nàng quả thực không thể ngờ, Nam Cung Mị lại làm như vậy với nàng! Nhìn hành động của hắn bây giờ, nàng đoán Hắc Mộc Dạ sẽ đến đây.

Hắc Mộc Dạ? tên của hắn vừa vang lên, mâu thuẫn trong lòng Nha Nhi trỗi dậy....nàng không mong hắn lao vào nguy hiểm để cứu nàng...nhưng lại khao khát nhìn thấy hắn.....

“Nha Nhi!”

Một âm thanh quen thuộc vang lên trong gió, làm nàng cả người chấn động. Nàng kích động ngẩng đầu vừa thấy, quả nhiên thấy Hắc Mộc Dạ xuất hiện ở trước mắt.

Nước mắt không biết từ đâu tràn xuống, tưởng niệm cùng tình yêu thoáng chốc tràn đầy trong toàn bộ lồng ngực. Nếu không phải hiện giờ nàng bị cột đứng trên cọc gỗ,nàng sẽ chạy đến bên hắn, nhào vào lồng ngực ấm áp an toàn của hắn.

“Đáng chết! Nam Cung Mị ngươi thật là vô sỉ!” Thấy âu yếm thiên hạ bị trói, Hắc Mộc Dạ tức giận, trong mắt dần nổi lên hai tia hỏa diễm.

Hắn định bay lên cởi trói cho nàng, thì Nam Cung Mị đã đứng bên cạnh Nha Nhi, khóe miệng nở một nụ cười hiền lành, nhưng thâm trầm khó

" Không ngờ Minh Vương lừng lẫy thiên hạ, hôm nay lại đại giá Ma Kiếm Sơn Trang của tại hạ, thật vinh hạnh!"

“Nam Cung Mị, ngươi thực đáng chết!” Hắc Mộc Dạ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Nam Cung Mị, hận không thể đem hắn băm thành vạn đoạn. Người này chính là mơ ước đầu tiên của Nguyệt Nga Nhi, là kẻ muốn lấy nàng làm vợ, giờ lại đem nàng buộc chặt trên cây.Nhìn thê tử bị người đối đãi như vậy, máu nóng trong cơ thể hắn bắt đầu rục rịch.

Đối mặt với sự giận dữ của Hắc Mộc Dạ, Nam Cung Mị một chút cũng không sợ hãi, thậm chí bình thản lấy trong túi áo một viên thuốc, bắt buộc Nguyệt Nga Nhi nuốt đi xuống.

“Ngươi - đáng chết! Ngươi cho nàng ăn cái gì?” Hắc Mộc Dạ sắc mặt đột nhiên biến, lo lắng nhìn Nguyệt Nga Nhi.

Nam Cung Mị cúi đầu cười, trên khuôn mặt đầy sự đắc ý.

" Nhìn khắp thiên hạ, người duy nhất làm cho Minh Vương biến sắc, chỉ có thể là Nguyệt Nga Nhi" hắn nhàn nhạt trả lời

“Ngươi rốt cuộc cho nàng ăn cái gì?” Hắc Mộc Dạ căn bản mặc kệ hắn trêu chọc, giờ phút này hắn lo nhất chính là thứ mà Nha Nhi vừa nuốt.

" Đây là độc dược của Ma Kiếm Sơn Trang luyện ra, là thứ được luyện từ nhiều loại độc trùng, độc dược khác nhau, trên đời tuyệt vô cận hữu, cho dù ngươi có bản lĩnh lợi hại, nhưng không thể tìm ra cách điều phối chế thuốc giải, thuốc giải chỉ mình ta có...

Hắc Mộc Dạ nheo lại con ngươi đen, trực tiếp hỏi:“Ngươi có điều kiện gì? Nói đi!” Nếu Nam Cung Mị đã đem loại thuốc đó cho Nha Nhi ăn, thì chắc chắn mục tiêu của Nam Cung Mị chính là hắn.

Quả nhiên, vừa nghe gặp Hắc Mộc Dạ nói như vậy, Nam Cung Mị giơ lên một nụ cười đắc ý:“Hảo, ngươi đã sảng khoái như thế, ta cũng không khách khí. Muốn thuốc giải? lấy Huyền Minh Thành trao đổi!"

“Cái gì?!” Nguyệt Nga Nhi nhịn không được phát ra tiếng hô.

Nàng không ngờ, dã tâm của Nam Cung Mị lại chính là Huyền Minh Thành? điều này không thể!

Nam Cung Mị nhìn Hắc Mộc Dạ, trên mặt hiện lên chút cười nhạt, nụ cười của hắn khiến người đối diện khôn biết hắn dăng nghĩ điều gì.

“Ngươi vì thê tử của mình, bỏ Huyền Minh Thành, coi như cũng xứng đáng mà, đúng không?" hắn tiếp tục " Ngươi cướp thê tử của ta, coi như đem Huyền Minh Thành đền cho ta, hai chúng ta không ai nợ ai!

"Ngươi...! ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi?"

Hắn không phải không dám đem Huyền Minh Thành trao đổi, nhưng nếu trao đổi, hắn sẽ không còn gì nữa, sau này Nha Nhi sẽ phải chịu khổ, còn những người trong Huyền Minh Thành?

" Giết ta?" Nam Cung Mị cười rộ lên " Giết ta Nha Nhi của ngươi còn sống sao? Ta còn chưa nói hết đâu!"

“Ngươi.....còn muốn gì? " Hắc Mộc Dạ nghiến răng nhưng hắn không thể động thủ, không phải vì hắn không đấu lại Nam Cung Mị, mà vì trong tay Nam Cung Mị có Nha Nhi! Hắn không thể làm tổn thương thê tử của hắn, cũng không muốn bất kì ai làm thương tổn Nha Nhi!

" Đơn giản!' Nam Cung Mị vẫn nụ cười sâu xa, lấy một bình sứ trắng khác, giơ lên cho Mộc Dạ nhìn thấy..." không những giao Huyền Minh Thành, ngươi còn phải uống cái này nữa!"

“Đó là cái gì?”Hắc Mộc Dạ nheo con ngươi đen phòng bị.

“Yên tâm, đây không phải độc dược, không thể lấy mạng người. Chỉ là nhưng kẻ biết võ công khí huyết sẽ bị cản trở, nên sẽ bị phế nửa thành công lực mà thôi!" Lời Nam Cung Mị cứ nhàn nhạt thốt ra

Chỉ còn một nửa công lực? Nhìn bình sứ trắng lắc nhẹ trong tay Nam Cung Mị , Hắc Mộc Dạ hiểu vì sao hắn không kiêng nể gì! So với một Hắc Mộc Dạ cuồng nộ táo bạo, Nam Cung Mị hiện giờ quả thực như một vương gia nhàn nhã .

“Không! Không cần! Đừng đáp ứng hắn!” Nguyệt Nga Nhi nhìn Hắc Mộc Dạ vừa la hét vừa lắc đầu, chỉ sợ hắn thật sự đáp ứng Nam Cung Mị.

“Thế nào? Quyết định nhanh một chút.” Nam Cung Mị ra tiếng thúc giục.

Hắc Mộc Dạ thâm trầm nhìn Nguyệt Nga Nhi, cắn răng nói:“Đem giải dược cho nàng !"

Tuy rằng hắn không muốn bị Nam Cung Mị áp chế, nhưng hắn lại càng không can tâm để cho nàng bị bất lì thương tổn nào.Nam cung Mị biết rõ điểm yếu của hắn chính là Nha Nhi, lại đem nàng ra trao đổi, hắm căn bản không có lực chọn nào khác.nguyện yêu thiên hạ đã bị gì thương tổn, bởi vậy hắn căn bản không có gì lựa chọn đường sống.

“Hảo! Quả nhiên là Minh vương vang danh thiên hạ!"

Nam Cung Mị giơ lên một nụ cười thắng lợi, phái hộ vệ đem bình sứ đưa tới, đợi cho hắn tận mắt thấy Hắc Mộc Dạ ngửa đầu uống thử thuốc giải, hắn mới an tâm đem thuốc cho Nguyệt Nga Nhi.

“Ha ha, quả nhiên anh hùng khó qua ải mĩ nhân!” Nam Cung Mị đắc ý cất tiếng cười to, không phát hiên một thân ảnh lặng lẽ trốn một góc.

Hắc Mộc điệp buồn bực trừng mắt nhìn Nam Cung Mị, dưới đáy lòng âm thầm thề, nhất định phải lấy lại Huyền Minh Thành, bằng không nàng có nhà mà không về được! cả đời bên cạnh Nam Cung Mị làm một tì nữ?

***

Sáng sớm ánh rạng đông ôn nhu trải nhẹ trên mặt đất, một con tuấn mã cao lớn từ từ chậm rãi từ đại môn Huyền Minh Thành đi ra.

Hắc Mộc Dạ một tay trì cương, một tay kia tắc ôm âu yếm thê tử, rời khỏi Huyền Minh Thành một tay gây dựng.

Nơi này, từ nay về sau sẽ không còn thuộc về hắn, nhưng là hắn một chút cũng không cảm thấy tiếc, bởi vì hắn biết, có những thứ mất đi không bao giờ có thể lấy lại được.

Hắn cúi đầu nhìn thiên hạ trong lòng hắn, thấy cnàng có chút khổ sở, buồn phiền.

“Làm sao vậy? tại sao lại có khuôn mặt như vậy?"

"Không, không có nha!” Nguyệt Nga Nhi chạy nhanh cong lên khóe miệng, giơ lên một chút tươi cười.

Hắc Mộc Dạ nhìn nét mặt ngưng trọng của thê tử, hắn dễ dàng nhận thấy dưới khuôn mặt đang cười là một tảng sầu lo.

"Nàng đi theo ta...cảm thấy rất ủy khuất?"

Bất luận trong tình huống nào, hắn luôn luôn là kẻ tự tin, nhưng mà với nàng, đã làm cho sự ự tin của hắn dao động. Hiện giờ nàng đi theo hắn, mà hắn bây giờ là kẻ trắng tay, ngay chính hắn, nếu lâm vào hoàn cảnh như vậy, cũng cảm thấy thật ủy khuất

"Không phải đâu! Ta một chút cũng không cảm thấy ủy khuất.” Nguyệt Nga Nhi lắc lắc đầu, mềm mại dựa trong ngực hắn, lẳng lặng nghe tiếng tin hắn đập, cảm thấy thực hạnh phúc.

"Vậy thì vì sao?"

“Ta chỉ là...... Không đành lòng nhìn chàng vì ta mà phải hy sinh nhiều như vậy!"

Huyền Minh Thành là tâm huyết của hắn,nay chỉ vì nàng mà chắp tay dâng tặng cho Nam Cung Mị, thậm chí ngay cả nội lực phải vất vả tu luyện, cũng vì nàng mà phế một nửa...Hắn vì nàng...mà làm tất cả... thật sự là nhiều lắm, nhiều lắm, nhiều đến mức nàng không thể nói hết, làm cho nàng cảm động! có loại muốn khóc, đồng thời cũng sợ hãi.

Nàng sợ hãi...nếu một ngày, hắn cảm thấy vì nàng mà hắn phải trả giá nhiều như vậy, càng sợ hãi nếu có một ngày, hắn hối hận...

Nếu, nếu tương lai có một ngày, hắn không còn yêu nàng...?

Nếu lúc đó hắn hối hận...nàng sẽ đau khổ đến chết mất!!!

Nghe lời của nàng nói , cảm nhận được bất an trong đáy lòng, Hắc Mộc Dạ siết chặt cánh tay đem nàng áp vào ngực, hận là không đem cả người nàng nhập vào người mình.

"Nha đầu ngốc, chẳng lẽ nàng còn không hiểu? Ta một chút cũng không để ý! Với ta mà nói, chỉ có nàng mới là thứ duy nhất ta coi trọng nhất, quan tâm nhất!"

Chỉ cần có thể có được nàng, chỉ cần nàng có thể cả đời vĩnh viễn bên cạnh hắn.Như vậy, cho dù hai bàn tay trắng, cho dù mất đi hết thảy, hắn cũng không hề hối hận, bởi vì nếu mất nàng, cả đời này hắn sẽ mất đi tình cảm chân thành.

Hắn ôm chặt thiên hạ của hắn trong lòng, thật may mắn vì chính mình có thể có được thê tử thiện lương như vậy! chính là...

“Làm sao vậy?” nhìn hắn nhíu mày, chìm trong suy nghĩ, Nguyệt Nga Nhi ngẩng mặt lên nhìn hắn.

Hắc Mộc Dạ cúi đầu hôn mắt nàng:“Ta một chút cũng không để ý mất mát này, chỉ là nàng phải chịu ủy khuất cùng ta làm một đôi vợ chồng nghèo khổ!"

Những năm gần đây hắn sở làm hết thảy, không ngoài là hy vọng chính mình càng cường đại, càng có thực lực để có thể bảo hộ người mà hắn yêu, nhưng là hiện tại hắn ngay cả chỗ che gió đụt mưa cũng không có, thật sự là rất ủy khuất nàng.

Nghe hắn nói như vậy, tảng đá trong ngực Nguyệt Nga Nhi cũng nhẹ nhõm, trên khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, nước mắt từ cứ chầm chậm rơi xuống.

“Ta không cần, chỉ cần có chàng bên cạnh, cho dù là chỉ có một gian nhà gỗ nhỏ, ta cũng vui vẻ chấp nhận!"

“Thật sự?”

“Đương nhiên là thật .” Nguyệt Nga Nhi nở một nụ cười mãn nguyện.

" Chúng ta có thể tìm một sơn cốc, làm một căn nhà gỗ nhỏ. ta có thể nấu ăn, chàng săn thú trong rừng, vợ chồng chúng ta sống một cuộc sống vô tranh, vô lo, như vậy không tốt sao?"

" Nha nhi......” Hắc Mộc Dạ cảm động cơ hồ nói không ra lời,cúi xuống hôn Nha Nhi, tạ từ thâm tình mà triền miên hôn, để có thể biểu hiện tình yêu của hắn.

Nhiều năm trước có thể gặp nàng, nhiều năm sau có thể tìm được nàng, có thể cả đời yêu nàng...

Hắn không cầu to lớn gì, chỉ cần nàng bên cạnh hắn, củng hắn sống một cuộc sống không chạm trần thế, một cuộc sống an nhàn, chỉ có vậy...mà thôi!!!

Nha Nhi của hắn...

Hắn..Hắc Mộc Dạ, đời này sẽ lấy tính mạng ra để bảo vệ, yêu thương thê tử của mình!!!!