Nói về tiền tổn thương tới tình cảm, đặc biệt là với loại người mặt dày đã mượn tiền không trả lại còn mượn thêm thì quả thực rất thương tâm. Càng không thể nói tình cảm với hắn, nói tình cảm thì tổn thương tiền.

Nói không có tiền, vừa nói tiểu công gia đã có một loại xung động muốn vung quyền, nhưng tiểu công gia ương ngạnh cũng không dám vung quyền, bởi vì hắn minh bạch, người trước mặt này dám hoàn thủ, nếu ở trong thành Nam Kinh bị người ta đánh cho bầm dập, tiểu công gia sau này lăn lộn thế nào.

"Ta thật sự muốn biết, ngươi từ nhỏ đến lớn rốt cuộc đọc sách gì, lúc trước làm sao mà thi trúng tú tài?" Từ Bằng Cử thở dài.

"Đương nhiên là sách thánh hiền rồi."

" Vị thánh hiền ấy dạy ngươi vay tiền không trả à?"

"Cái này thì không dạy, thuần túy là vô sự tự thông, dù sao thánh hiền cũng rất thích tiền, ta chỉ là phát triễn tinh thần của thánh nhân thôi."

Từ Bằng Cử mắt trợn trừng: "Ngươi... Quả thực đại nghịch bất đạo! Thánh nhân nào nói là mình thích tiền."

"Khổng Tử nói, tử viết: Tự hành thúc tu dĩ thượng, ngô vị thường vô hối yên.' ý tứ chính là nói, ngươi cho ta mười nhánh thịt khô, muốn học gì ta cũng dạy ngươi, nhìn truy cầu của Khổng thánh nhân người ta kìa, chậc chậc."

Nếu đổi lại là Đường Bá Hổ ở đây, chắc sẽ nhổ đầy nước miệng lên mặt Tần Kham, có điều Từ Bằng Cử thì rõ ràng cũng không phải là người học vấn cao thâm gì, trợn mắt ngây ra cả nửa ngày, lúng ta lúng túng nói: "Là... Là giải thích Là như vậy à?"

Tần Kham vẻ mặt quyền uy: "Đương nhiên là giải thích là như vậy rồi, ngươi xem, ngay cả thánh nhân cũng xem trọng vật ngoài thân như vậy, ta chỉ mượn ngươi bốn ngàn lượng bạc, thực sự xứng đáng là thanh tâm quả dục, không tranh với đời rồi."

Từ Bằng Cử ảm đạm thở dài: "Vì bốn ngàn lượng bạc, ngươi ngay cả khổng thánh nhân cũng lôi ra, ta nếu không cho mượn, chẳng lẽ không phải có lỗi với thánh nhân à?"

Tần Kham gật đầu khen: "Trẻ nhỏ dễ dạy, tiểu công gia nên đọc thêm sách, ít nhất thì học thức cũng uyên bác như ta đây, cái thứ học vấn này, có đôi khi rất có tác dụng, ví dụ như hiện tại."

"Không cần, ta sợ Khổng thánh nhân trong quan tài trong quan tài tức giận đến nỗi đạp nắp, quấy rầy sự nghỉ ngơi của lão nhân gia chính là công địch của nho sinh thiên hạ." Từ Bằng Cử vội vàng cự tuyệt đề nghị không lý trí này.

Vay tiền quả thật là chuyện thiên cổ gian nan, Tần Kham dùng hết nước miếng, ngay cả thánh nhân cũng phải mời ra cổ động, mới mượn được bốn ngàn lượng bạc, lần sau vay tiền thì lại dùng cớ gì đây? Sầu thật!

Từ Bằng Cử bảo Tần Kham phái người ngày mai tới phủ lấy bạc, trước khi đi thở dài: "Tuy rằng ta không hiểu lời nói của khổng thánh nhân rốt cuộc có phải có ý tứ như ngươi nói hay không, nhưng lời này tốt nhất đừng nói ra ở ngoài, khắp thiên hạ đều là môn đồ của Khổng thánh, lời này mà bị người ta nghe thấy thì ngươi sẽ chết rất khó coi..."

Khi Từ Bằng Cử nói những lời này rất nghiêm túc, đương nhiên đương nhiên cũng không ngốc, biết những gì Tần Kham nói ra toàn là cớ vớ vẩn, mới có trạch viện tất nhiên có rất nhiều chỗ phải cần tiền, làm bằng hữu đều có thông tài chi nghĩa, đây mới là nguyên nhân hắn cho mượn tiền.

Tần Kham trong lòng có chút cảm động, người này thực sự coi hắn là bằng hữu.

"Biết rồi, tưởng ta ngốc à, lời này chỉ dám đem ra lừa ngươi thôi, người khác ai chịu cho lừa?"

Nhà vẫn náo nhiệt, tràn đầy nhân khí, ở bên ngoài Tần Kham chỉ là Cẩm y bách hộ nho nhỏ, nhưng khi vào trong căn nhà ba gian này, Tần Kham là cột sống duy nhất, là chủ nhân của mọi người.

Đáng tiếc thiếu một vị chủ mẫu.

Cho dù ngoài miệng không nói, nhưng Tần Kham lại không thể không thừa nhận, hắn nhớ bà tám Đỗ Yên kia, cái người tùy thời tùy chỗ động chút là gào thét, có thân thủ và tính tình nóng nảy hơn cả nam nhân, cũng có tình hoài tinh tế hơn so với nữ nhân.

Theo lời nhạc phụ Đỗ Hoành nói, một năm sau tiền đồ tiền đồ thì lại tới Đỗ gia cầu hôn, Tần Kham vẫn rất nghi hoặc, trình độ gì mới gọi là có tiền đồ? Cẩm y bách hộ ở trong mắt hắn khẳng định là không có tiền đồ, không chỉ không có tiền đồ, hơn nữa là sa đọa, người tính tình thanh cao như Đỗ Hoành, gia tài bạc triệu khẳng định cũng không để vào mắt - hắn rốt cuộc muốn mình như thế nào?

Giá trị quan của Tần Kham rất bình thường, theo hắn, cái gọi là tiền đồ chính là thăng quan phát tài, vừa tìm tiểu công gia mượn tiền về, việc phát tài này tạm thời không cần phải lo lắng, thăng quan cũng có thể nghĩ biện pháp.

Trận chiến kháng Oa đã để lại xúc động rất lớn cho Tần Kham, cũng có rất nhiều suy nghĩ về Đại Minh thịnh thế này, nhưng bất luận suy nghĩ cao minh chính xác cỡ nào, một Cẩm y bách hộ nho nhỏ cũng không thể thực hiện được, nếu muốn thực hiện lý tưởng, thực hiện lời thề đã nói trước di thể của Lữ thiên hộ, nhất định phải nắm giữ được quyền lực nhất định, quyền lực càng lớn càng tốt.

Tần Kham bỗng nhiên phát giác mình dần dần sinh ra khát vọng đối với quyền lực, hắn không còn là thư sinh nghèo túng cuộn mình trốn trong ngõ nhỏ ở thành Thiệu Hưng tránh mưa qua đêm nữa, trên vai hắn đã phải gánh trách nghiệm, đối với vợ con, đối với Lữ thiên hộ, đối với Đại Minh triều mà hắn có cảm giác xa lạ nhưng dần dần lại bắt đầu quen thuộc này.

Không biết tiệp báo kháng Oa đã đưa đến kinh sư chưa, các đại lão kinh sư có thăng quan cho hắn hay không? Nếu bên trên chỉ xử lý tiệp báo nhẹ nhàng bâng quơ, mình nên nghĩ biện pháp gì để hấp dẫn sự chú ý của bọn họ?

Chuyện liên quan tới tiền đồ, Tần Kham cảm thấy mình nên cân nhắc kỹ một chút. Hắn không phải là nho sinh vô dục vô cầu.

Hai la lị đã dần dần quen thuộc với nhà mới của họ, Tần Kham liền giao nội viện cho các nàng quản lý, thủ hạ của các nàng có sai khiến nha hoàn.

Liên Nguyệt Liên Tinh thấy lão gia coi trọng các nàng như vậy, hai người hưng phấn không thôi, giơ cái ngón tay mập mạp như trẻ con thề, tuyệt không cô phụ sự tài bồi của lão gia, vân vân. Vẻ mặt nghiêm túc ngưng trọng giống như Tần Kham giao cho các nàng một trọng trách liên quan tới an nguy hưng vong của thiên hạ, khiến Tần Kham không nhịn được muốn bấu cái má hồng của họ một cái, thật là đáng yêu.

Hai tiểu la lị không phụ sở vọng, thật sự gánh vác được sự vụ lớn nhỏ trong nội viện Tần gia, mỗi ngày trời chưa sáng đã quát bảo bọn nha hoàn dọn dẹp, lau nhà, nấu nước cho lão gia chưa rời giường, xác định thực đơn ba bữa của lão gia hôm nay, ngay cả đánh răng Tần Kham cũng không cần phải tự mình động thủ, hai la lị một tả một hữu, một người rắc muối ngô nhỏ mịn lên cành liễu, người kia thì ôn nhu nhẹ nhàng đút cành liễu vào miệng Tần Kham rồi cọ cọ.

Rất sa đọa!

Tần Kham cuối cùng cũng đã được thử cuộc sống phú quý vạn ác của xã hội chủ nghĩa phong kiến, quả nhiên rất vạn ác.

"Liên Nguyệt, các ngươi bảo nhiêu tuổi rồi?"

"Lão gia, chúng ta mười bốn tuổi rồi."

"Ồ, ta nhớ là giữa song sinh có cảm ứng tâm linh, các ngươi có hay không?"

"Lão gia nói gì? Tỳ nữ không hiểu."

"Nào nào nào, Liên Nguyệt, theo ta vào phòng, Liên Tinh, ngươi đứng ngoài cửa đừng nhúc nhích, chúng ta làm thực nghiệm, thuần tùy là học thuật thôi."

Một lát sau, Liên Tinh ở ngoài cửa kinh hô một tiếng, thẹn thùng ôm mông, mặt đỏ bừng.

Trong cửa truyền đến thanh âm trầm ổn trấn định của Tần Kham.

"Khụ, ngại quá, ta trơn, sờ nhầm, nào, để lão gia thử gan bàn chân của ngươi. Thật sự là học thuật thuần túy thôi, đừng nghĩ bậy."

Trái người với sự kiều diễm trong Tần gia, đại đường Đông Hán ở sườn bắc Đông An môn kinh sư lại là một mảng điện thiểm lôi minh.

Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Mưu Bân không thèm thông báo, mặt âm trầm đi thẳng vào đại đường, nhìn Đông Hán Hán công Vương Nhạc ngồi phía trước, vẻ tức giận trong mắt Mưu Bân càng thịnh, nhưng lại cố nén cỗ tà hỏa đang chạy loạn trong lòng.

Phiên tử Nội đường và Cẩm Y vệ tùy tùng của Mưu Bân hai bên đều đặt tay lên chuôi đao dắt ở thắc lưng, thế giương cung bạt kiếm rất rõ ràng.

Mưu Bân không dư thừa không khách sáo, quan hệ trước mắt của Đông Hán và Cẩm Y vệ, nếu còn cố giả vờ hoà hợp êm thấm, không khỏi rất nực cười.

"Mưu mỗ bái kiến Vương công công, hôm nay Mưu mỗ mạo muội đăng môn, là muốn hỏi Vương công công một chút, vì sao áp chế báo tiệp đó? Bách hộ Tần Kham, thuộc hạ của Cẩm Y vệ ta giết Oa lập công vì Đại Minh, sao lại bị không nghe không hỏi như vậy? Thế này thì Mưu mỗ làm thế nào để phục chúng mấy vạn Cẩm Y vệ? Vương công công dạy ta phải làm sao đây?"