Lịch sử của Bạch Liên giáo rất lâu đời, vào những năm Nam Tống đã tồn tại, lúc ban đầu là một nhánh của Phật giáo, tín ngưỡng a di đà Phật, về sau trải qua các đời phát triển, giáo lí cũng dần dần xảy ra biến hóa, bất luận bọn họ ngoài miệng niệm khẩu hiệu cao thượng thuần khiết thế nào, thì mục đích chân chính vẫn chỉ có một, đó chính là... Tạo phản.

Nó tựa hồ là một giáo phái chuyên vù tạo phản mà sinh ra, từ thời Nam Tống, trên chính trị không ngừng bị triều đình các đời phủ định rồi khẳng định, rồi lại phủ định, từ đó về sau biến thành tổ chức tà giáo. Nói một câu công bằng, thực sự không thể trách nó cứ đối địch với triều đình, bị triều đình các đời cầm rồi lại cho, cho rồi lại cấm, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, là ai mà chẳng không bị kích thích thành dở hơi.

Cái loại chuyện Tạo phản này chẳng ai có thiên phú cả, trên đời không có phản tặc trời sinh, người có chí thường thường phải trải qua vô số lần thất bại mới có thể thành chuyện.

Bạch Liên giáo lúc ban đầu khởi sự tạo phản thất bại rất nhiều lần, gây dựng sự nghiệp có thể nói là rất gian nan, kinh doanh có thể nói là thảm đạm, nhiều lần vấp phải trắc trở, vừa mới sinh ý làm phản đã bị người thống trị đánh cho tới tấp, trải qua vô số lần thất bại, trời thương, cuối cùng cũng có một lần thành công.

Rất bất hạnh, lần thành công đó Bạch Liên giáo cũng không chiếm được tiện nghi, bởi vì đó là một cuộc buôn bán chung, trừ bản thân nó ra, còn có Minh giáo tham gia, quân Khăn đỏ đúng thời cơ mà sinh, thiên hạ đại loạn, phản quân khắp nơi, Bạch Liên giáo cuối cùng cũng được nếm tư vị thành công, thế là công thành chiếm đất giết người phóng hỏa rất hăng say.

Đáng tiếc, thời gian sung sướng luôn rất ngắn ngủi, Bạch Liên giáo dào dạt đắc ý muốn ngồi lên Long đình đã quên, đối tác của nó không phải là hạng thiện lương gì, đặc biệt trong đó còn có một nhân vật diện mạo xấu xí lại dã tâm bừng bừng. Tên của hắn là Chu Nguyên Chương.

Chuyện về sau thì mọi người đều biết rồi, Chu Nguyên Chương chẳng những một cước đá Bạch Liên giáo xuống khỏi vị trí chủ tịch, ngay cả Minh giáo nơi hắn xuất thân cũng bị định tính là tổ chức tà giáo mà thủ tiêu, hai cổ đông lớn bỏ mấy chục năm thời gian gây dựng ra được một đại nghiệp, lại bị Chu Nguyên Chương nhận lấy toàn bộ, toàn bộ thiên hạ từ nay về sau là của họ Chu, Bạch Liên giáo từ thần điện của thắng lợi rơi xuống địa ngục của thất bại.

Rút kinh nghiệm xương máu, bất khuất kiên cường, đây là biểu hiện sau thất bại của Bạch Liên giáo. Nó vẫn tiếp tục tiến hành nghiệp lớn tạo phản của nó, từng tạo phản thời Nam Tống, từng tạp phản triều Nguyên. Hiện giờ tiếp tục tạo phản ở Minh triều, trong giáo lí mà bọn họ tuyên truyền, bất kỳ hoàng đế nào của bất kỳ triều đình nào cũng đều là tội ác tày trời, thiên hạ này không ai có thể làm hoàng đế. Trừ chính bọn họ.

Thế là, bắt đầu từ ngày vương triều Đại Minh lập quốc, đã có một họa lớn, tà giáo chết tiệt này như cỏ dại mọc tùm lum, bứt được bó này thì bó khác mọc lên. Thế nào cũng không thể trừ được.

Nghe thấy đại đương đầu Đông Hán ở Thiên Tân một chết một thương, Tần Kham sắc mặt ngưng trọng.

Hắn không quên, tâm phúc thân tín của mình là Đinh Thuận cũng bị hắn phái tới Thiên Tân tra Bạch Liên giáo, đại đương đầu kinh nghiệm đầy mình của Đông Hán cũng gặp hạn té ngã, Đinh Thuận liệu có tốt được hơn không?

Đông Hán và Cẩm Y vệ trước kia không hòa thuận, nguyên nhân chủ yếu là trừ chế ước lẫn nhau ra, còn có một nguyên nhân, chính là sự chồng chéo của chức năng, chuyện Cẩm Y vệ có thể tra, Đông Hán cũng có thể tra, thường thường một việc Cẩm Y vệ vừa tra được, Đông Hán sẽ tới ngay sau, hai người cùng tra một chuyện, ai tra được trước thì ngươi đó tới trước mặt thủ trưởng nhận công, dần dà tất nhiên khó tránh khỏi sinh ra xung đột.

Chuyện tra Bạch Liên giáo cũng như vậy, Cẩm Y vệ và Đông Hán đều tự phái nhân thủ tới Thiên Tân, có điều lần này cũng không phải là Đới Nghĩa cố ý cản trở Tần Kham, mà là bởi vì sự chồng chéo của chức ti, chuyện liên quan tới mưu phản, Bạch Liên giáo lại họa lớn trong lòng của hoàng đế Đại Minh các đời, Đới Nghĩa không thể không tra.

"Đới công công, ngươi nói đại đương đầu của ngươi một chết một thương, bọn họ là gặp nạn thế nào." Tần Kham nghiêm túc hỏi.

Đới Nghĩa thở dài, nói: "Bạch Liên giáo gây chuyện ở Đại Minh ta đã không chỉ là một lần hai lần, khi phiên tử bẩm báo nô tỳ cũng không quan tâm lắm, phái mấy chưởng ban đắc lực rời cung tra án, kết quả người vừa tới Thiên Tân đã bị Bạch Liên giáo ám sát trong kiệu, nô tỳ cuối cùng cảm thấy đám Bạch Liên giáo đồ này không đơn giản, thế là lại phái hai gã đại đương đầu đi, kết quả đến Thiên Tân còn chưa tra được mấy ngày lại bị Bạch Liên giáo đồ vu mai phục trong ngõ tối, hai gã đại đương đầu một chết một thương..."

Tần Kham trầm ngâm không nói gì, lúc này hắn đã bắt đầu lo lắng cho an nguy của Đinh Thuận, còn định truyền lệnh g Đinh Thuận nửa đường hồi kinh, nhưng nghĩ lại lại thôi.

Đới Nghĩa nói tiếp: "Hầu gia, tin tức Đông Hán lục tục truyền về cho thấy, Bạch Liên giáo gây chuyện ở Thiên Tân không đơn giản, xem khẩu hiệu kích động dân chúng, thiết kế mai phục tỉ mỉ, sát chiêu vừa chuẩn vừa độc của chúng, đám người này không như đám ô hợp trước kia, nếu để chúng lớn mạnh ở Thiên Tân rồi, chỉ sợ cũng khó có thể thu thập, khi đó văn võ cả triều sẽ Hán Vệ chúng ta bất lực, con chó già Lưu Cẩn đó sẽ túm bím tóc của Hầu gia và nô tỳ."

Tần Kham gật đầu, nói: "Đới công công nói rất đúng, trước kia Hán Vệ bất hòa, chỉ vì đốc chủ và Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ các đời thù hận thâm hậu, bản hầu và Đới công công là người một nhà, đương nhiên thân mật khăng khít, như vậy, giữa Đông Hán và Cẩm Y vệ cũng nên thân mật khăng khít mới đúng, Đới công công thấy sao?"

Đới Nghĩa cười tươi liên tục gật đầu: "Hầu gia nói đúng vào tâm khảm của nô tỳ rồi, hôm nay nô tỳ tới tìm Hầu gia không phải cũng chính vì chuyện này ư, Hầu gia, nô tỳ cảm thấy, Hán Vệ sau này phải thực sự thân như một nhà mới đúng, chúng ta đều là tay sai của bệ hạ, giữa tay sai phải đồng khí liên chi, việc gì phải tranh quyền đoạt lợi?"

Tần Kham cười nói: "Như vậy, chúng ta không ngại coi tra Bạch Liên giáo Thiên Tân là một khởi đầu mới của Hán Vệ, tất cả tình báo và manh mối liên quan tới án này cùng với điều phối nhân thủ, phối hợp hành động vân vân, Đông Hán và Cẩm Y vệ hoàn toàn có thể bù đắp cho nhau, dưới sự đồng tâm đồng đức, không lo Bạch Liên giáo không bị tiêu diệt."

Đới Nghĩa liên tục gật đầu cười nói: "Lời nói của Hầu gia rất có đạo lý, nô tỳ cũng có ý này, Hán Vệ liên thủ, đồng tâm, hai sợi dây thừng bện lại với nhau, Bạch Liên giáo có lợi hại đến mấy cũng không thoát khỏi được sự truy kích và tiêu diệt và truy kích và tiêu diệt của Hán Vệ."

Tần Kham vui mừng cười nói: "Đới công công hiểu rõ đại nghĩa, lấy đại cục làm trọng, quả thực là một cột chống trời của ti lễ giám, mà ngươi thực sự không định một đao đâm chết Lưu Cẩn à? Nghĩ lại đi."

Ngay đêm hôm đó, hai khoái mã đồng thời chạy như bay ra khỏi kinh tới Thiên Tân.

Hai vị kỵ sĩ trên ngựa một thuộc Đông Hán một thuộc Cẩm Y vệ, trên người hai người đều có thư mật của bức Đông Hán Hán công và Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, hai vị thủ lĩnh chấp chưởng cơ cấu đặc vụ lớn nhất Đại Minh phát ra mệnh lệnh cùng một nội dung cho thủ hạ: Hán Vệ chung sức hợp tác, cùng tiêu diệt Bạch Liên.

Các đại thần Tụ tập ở Thừa Thiên môn vẫn chưa chịu giải tán, bọn họ đang đợi, đợi sự phản kháng của hoàng đế, sau đó họ sẽ cùng nhau ùa lên, như đàn sói thịt hổ xúc phạm thiên nhan, kết cục hoặc bãi quan hoặc lưu đày hoặc đình trượng, bất luận kết cục như thế nào, đối với tiền đồ chính trị của bọn họ mà nói, đều là một tài sản lớn, sau khi bãi quan rồi vẫn còn có thể được thăng quan lại, sau khi lưu đày còn có thể được triệu hồi, khoác lên cái áo chính nghĩa, bọn họ ngay cả giết người phóng hỏa cũng dám, ngại gì xúc phạm thiên nhan? Thiên nhan ở trong mắt đám quan văn này chính là dùng để xúc phạm.

Nhưng nằm ngoài dự kiến của đại thần, từ trong cung một tiểu hoạn quan vội vàng chạy ra, sau khi chạy đến trước Thừa Thiên môn thì thở hổn hển, ở trước mặt tất cả các đại thần, tiểu hoạn quan chậm rãi mở ra một quyển hoàng quyên, đầy nhịp điệu đọc ra chiếu thư tự nhận tội của Chu Hậu Chiếu.

Đọc xong, tiểu hoạn quan xoay người về cung luôn.

Các đại thần rất bất ngờ, ngơ ngác nhìn nhau, phát hiện vẻ mất mát thần thương trong mắt nhau.

Bệ hạ... Sao lại thực sự tự trách tội mình? Ngươi phải phản kháng chứ! Ngươi không phản kháng thì chúng ta sao vui?

Một chiếu thư tự trách tội rất tứ bình bát ổn, tuy rằng vừa nhìn đã biết không phải bệ hạ tự tay viết, tất là một thái giám bỉnh bút nào đó của ti lễ giám viết thay, nhưng mà chung quy vẫn là dùng danh nghĩa của bệ hạ để phát ra. Chiếu tự trách tội khác với chiếu thư khác, sau khi ra khỏi cung, nó sẽ được thông chính sứ ti ban hành tới các thành trấn thiên hạ, để con dân đều biết hoàng đế bệ hạ vô cùng hối hận.

Các đại thần phi thường thất vọng, chuyện mất mặt như thế mà hoàng đế bệ hạ trẻ tuổi không ngờ lại nhịn được? Ta mà là ngươi thì ta sẽ không nhịn đâu.