Mạc kim Giáo úy dưới tay Tào Tháo, quan đào cát dưới tay Lưu Dự đều từng làm chuyện đào mộ này, chứng tỏ rất rõ đào mộ là một chức nghiệp rất có tiền đồ.

Từ sau khi đào mộ tổ của Lý Cảo, giống như bới khoai tây lôi ra mười mấy cái hộp, hơn nữa trước trận của hai quân có được lợi ích không nhỏ, Tần Kham gần đây trong lòng luôn sinh ra suy nghĩ thất đức này, đạo đức và sự xấu hổ vất vả lắm mới trấn áp được nó xuống, không quá vài ngày lại tro tàn lại cháy.

Không thể không nói, suy nghĩ này rất cầm thú, hai đời người lừa người vô số, nhưng suy nghĩ này không nghi ngờ gì nữa là thất đức nhất.

Đạo đức quân tử Trong đầu cuối cùng cũng ức chế được tiểu nhân tà ác, Tần Kham không khỏi vui mừng cho tổ tông mười tám đời của Lưu công công, cũng chúc mừng Lưu công công, mừng cho hắn trong cuộc đời này có một đối thủ chính nhân quân tử có tiêu chuẩn đạo đức cao như hắn, gặp phải đối thủ như vậy, quả thực là tam sinh hữu hạnh...

"Đinh Thuận..." Tần Kham giống như nhớ ra gì đó, vội vàng cao giọng phân phó.

"Có." Đinh Thuận vĩnh viễn ở khi Tần Kham cần hắn dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện bên cạnh.

"Biết quê ta ở đâu không?"

Đinh Thuận bị câu hỏi không đầu không đuôi này của Tần Kham làm cho ngớ ra, sau đó nói: "Biết, Tần trang huyện Sơn Âm phủ Thiệu Hưng, lúc trước khi đại nhân đảm nhiệm Nam Kinh Cẩm Y vệ bách hộ, Dương kinh lịch đã từng nói với chúng ta."

"Biết là tốt rồi, sau khi hồi kinh ngươi phái mấy huynh đệ đáng tin, thuận tiện mời thêm thầy địa lý, đổi mộ tổ của Tần gia ta tới nơi phong thuỷ tốt, nhớ kỹ, địa chỉ mới của mộ tổ tuyệt đối không thể để bất kỳ ai biết, nhớ lấy, không cho bất kỳ ai biết."

Nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Tần Kham, trong lòng Đinh Thuận lộp bộp, lập tức minh bạch ý tứ của hắn.

Đào mộ nhà người ta, vào thời đại rất chú ý báo ứng này, người chưa từng làm việc trái với lương tâm thì vĩnh viễn không biết sự thấp thỏm của loại người còn lại.

Trao đổi ánh mắt chua sót với nhau, Tần Kham buồn bã nói: "Đinh Thuận à, đào mộ tổ nhà Lý Cảo đối với ta mà nói chỉ là một ý nghĩ, kẻ thực sự động thủ đào lên là ngươi."

Đinh Thuận lau mồ hôi: "Đại nhân, về nhà rồi ta cũng phải đổi chỗ mộ tổ nhà mình."

Sau một ngày hành quân Thong thả, qua hơn trăm dặm nữa chính là Nghiêm Ninh trung truân vệ, hơn sáu ngàn tướng sĩ của Nghiêm Ninh vệ và Nghĩa châu vệ trong nghi trượng quan binh của Tần Kham cũng nên vật quy nguyên chủ, không thể đi theo Tần Kham tới kinh sư, cuối cùng có thể đi theo Tần Kham trở về, chỉ có hai ngàn tướng sĩ của dũng sĩ doanh từ kinh sư dẫn theo.

Nỗi buồn ly biệt lan ra trong quân đội, Tần Kham là quan tốt, ít nhất trong mắt các tướng sĩ của Nghiêm Ninh vệ và Nghĩa châu vệ là như vậy, lúc trước khi dùng trí đoạt Nghĩa châu vệ, uy bức Nghiêm Ninh vệ, quan binh trên dưới của vệ sở cũng có không ít mâu thuẫn, để lập, Tần Kham thậm chí hạ lệnh trảm sát hai gã tướng lãnh không an phận, về sau lại lâm thời sung làm nghi trượng khâm sai, dọc theo đường đi nhìn thấy sở tác sở vi của vị khâm sai đại nhân trẻ tuổi này, mỗi ngày khi hạ trại đều tới doanh trướng thăm hỏi động viên, cùng với tiền lương chân thật được đút vào ngực đó.

Binh lính và dân chúng Đại Minh, bọn họ đều là một đám người chất phác, cho họ ăn, cho họ bạc, cuối cùng lại cho họ tôn nghiêm mà cả đời cũng không dám mơ tới, những thứ này cộng lại với nhau, đủ để cho các quan binh bán mạng cho vị khâm sai đại nhân ở chung chưa này, những thứ Tần Kham cho họ, các tướng lĩnh chỉ lo hút máu binh, coi quân sĩ còn không bằng nô lệ có thể cho được sao? Trái phải đều là bán mạng, bán cho vị khâm sai đại nhân này, chết cũng đáng.

Nghe nói sắp phải chia tay với khâm sai, không ít quan binh mắt ửng đỏ, không khí hành quân cũng xuống thấp.

Đi tới bờ đông sông Liêu, qua sông này đi thêm hai ngày, chính là lúc chia tay khâm sai.

Đi tuần quan ngoại tất nhiên không tiện như nội địa, trên bình nguyên tái bắc hoang tàn vắng vẻ có các loại thế lực, sức ảnh hưởng của quan phủ cũng không lớn, đối với vị khâm sai Tần Kham này chiếu cố đương nhiên không thể khiến hắn coi như ở nhà, ngay cả qua sông cũng là khâm sai đại nhân thu xếp nhân thủ tìm đò.

Qua Nghiêm Ninh vệ chính là Sơn Hải quan, cách nhà càng lúc càng gần.

Khi sắp tới điểm cuối, khi lòng người luôn lơi lỏng nhất, rất nhiều chuyện nằm ngoài ý liệu cũng luôn phát sinh vào lúc này, từ cổ đến nay, rất nhiều anh hùng hào kiệt chính là chết vào một khắc này.

Tần Kham là phàm nhân, phàm nhân cũng có lúc lơi lỏng.

Vừa phái nhân thủ ra xung quanh tìm đò, bất ngờ đã xảy ra.

Cuối bình nguyên mặt đông sông Liêu bỗng nhiên xuất hiện mấy điểm đen, thám báo còn chưa kịp hồi báo thì mấy điểm đen đã biến thành mấy chục, mấy trăm, hơn một ngàn, cuối cùng là một đoàn người đông nghìn nghịt, giống như là tổ kiến, mấy ngàn điểm đen nhanh chóng tập kết, trong ánh mắt kinh ngạc của Tần Kham và quan binh nghi trượng rất nhanh tụ lại thành một con sóng màu đen.

Tiếng kèn sừng trâu quen thuộc của thảo nguyên vang lên, Tần Kham hai mắt trợn ngược, sắc mặt tái nhợt, giật bắn mình, rất nhanh minh bạch là có chuyện gì.

"Đinh Thuận, Tôn Anh, kết trận nghênh địch! Pháo Phật Lãng Cơ dựng lên, tất cả quan binh đề phòng! Chúng ta bị người ta bao vây rồi." Tần Kham mặt đỏ ngầu, quát to.

Con sóng màu đen mang theo sát ý khôn cùng, nhanh như điện chớp ùa về phía Tần Kham.

Luống cuống kết trận cùng với tiếng hít thở ồ ồ khẩn trương của các quan binh, Tần Kham trán túa mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn, thấy phía sau là sông Liêu rộng lớn sâu thẳm, trong lòng lập tức kêu khổ không thôi.

Ví dụ Tử chiến đến cùng mà thành công không phải chưa từng có, Hạng Võ cũng từng đập nồi dìm thuyền, nhờ đó mà thành tựu một trận đánh kinh điển nhất trong cuộc đời hắn, nhưng mà ví dụ như vậy trong lịch sử quá ít, dựa lưng vào sông mà kết trận ngăn địch thực sự là tối kỵ của binh gia, hôm nay vô hình trung không ngờ đẩy mình vào tuyệt cảnh.

Tám ngàn quan binh nghi trượng hiển nhiên cũng ý thức được bọn họ đang đứng trong hoàn cảnh nguy hiểm cỡ nào, quả nhiên, không lâu sau quân tâm bắt đầu dao động, tan rã.

Không ít quân sĩ nhân lúc các Tổng kỳ, bách hộ của mình không chú ý, ném binh khí chạy về hai đầu, người có kỹ năng bơi tốt thì càng tiện hơn, trực tiếp nhảy xuống sông, mặc kệ tất cả bơi về bờ bên kia, trận phòng ngự hình tròn miễn cưỡng thành hình lập tức có thêm vài chỗ hổng.

Trong lòng Tần Kham không khỏi càng tuyệt vọng, hắn chẳng thể nghĩ tới, quân đội của người Mông Cổ không ngờ dám xuyên qua Liêu Dương, đánh thẳng tới bụng Liêu Đông, coi biên trấn và biên quân như vô vật, một đường tiến quân thần tốc, quốc phòng Đại Minh không ngờ yếu đến nước này sao?

Trong hỗn loạn, thiếu niên Dương Chí Dũng khiêng cờ bên cạnh Tần Kham bỗng nhiên ưỡn ngực, ra sức giơ cao cờ xí, dùng thanh âm non nớt của hắn quát to, Mọi người đừng loạn, Tần soái nhất định có thể đánh tan kẻ địch, cờ rồng của khâm sai ở đây, Tần soái cũng ở đây, mọi người dùng cờ rồng làm trung tâm vòng tròn, mau mau kết trận."