Từ lúc nắm Cẩm Y vệ tới nay, Tần Kham vẫn khá bao dung với thuộc hạ, sai lớn sai nhỏ, có thể bỏ qua thì tận lực bỏ qua, bản thân Tần Kham cũng là người thường xuyên phạm sai lầm, hơn nữa sau khi phạm sai lầm cũng chưa từng trừng phạt mình, thuộc về loại người tính nguyên tắc rất mỏng, đối với mình còn như vậy, đối với người khác tất nhiên cũng ngại quá nghiêm khắc.

"Mình đã không muốn thì chớ làm với người khác." Tần Kham luôn dùng tiêu chuẩn để yêu cầu bản thân.

Nhưng mà không phải tất cả lỗi lầm đều có thể được Tần Kham tha thứ.

Lơ là quân quốc đại sự sẽ không nằm trong phạm vi được tha thứ, loại sai lầm này rất chét người, mà không chỉ chết mình, hơn nữa là chết mạng của toàn bộ giang sơn xã tắc.

Thấy sắc mặt lạnh lùng của Tần Kham, Đinh Thuận biết hắn là tức giận thực sự, vội vàng bẩm: "Tần soái, Cẩm Y vệ chúng ta xây dựng cơ sở ở ba thành Liêu Đông Cẩm Châu, Liêu Dương và Nghiêm Ninh, dùng những cửa hàng như da thuộc, dược liệu để che giấu, chuyên môn dùng để thăm dò quân tình của Thát Đát, Ngoã Lạt, Đóa Nhan. Huynh đệ bên dưới thực sự không hề lơ là, mười ngày trước khi chúng ta đang ở Liêu Dương, thuộc hạ đã rải thám tử khắp thảo nguyên, nghiêm mật quan trú tin tức về các bộ lạc, ba ngày trước, các bộ lạc đều truyền tin tức về, chỉ độc có Đóa Nhan và Hỏa Si là không có tin tức truyền về, ngay cả sinh tử của thám tử cũng không biết, thuộc hạ hoài nghi liệu có phải thân phận của thám tử Cẩm Y vệ chúng ta bị Đóa Nhan và Hỏa Si vạch trần rồi không..."

Sắc mặt Tần Kham hòa hoãn lại, nói: "Nếu huynh đệ phía dưới bị người ta nhìn thấu thân phận mà gặp bất trắc, Cẩm Y vệ sẽ phụng dưỡng gia quyến những người này tới hết đời, con cháu tập chức vào về sẽ được thăng một cấp."

Đinh Thuận chắp tay nói: "Tần soái nhân nghĩa."

Tâm tình Tần Kham càng lúc càng trầm trọng, thám tử của Cẩm Y vệ bị vạch trần, Đóa Nhan lại bí mật kết minh với Hỏa Si, đại quân của Lý Cảo đang rục rịch ở bờ sông Lạp Mộc Luân, bên cạnh mình chỉ có vẻn vẹn tám ngàn quan binh, trong nguy cơ trùng trùng thế này thì làm sao mà tiếp tục sinh tồn ở Liêu Đông đây?

Vừa nghĩ tới Hỏa Si hiện giờ đang ở ngay trong doanh địa của Đóa Nhan, mà nói không chừng đang ở trong một góc tối nào đó theo dõi nhất cử nhất động của hắn, Tần Kham liền cảm thấy rất không được tự nhiên, có một loại cảm giác như bị độc xà tỏa định, dựng hết tóc gáy.

"Diệp sư thúc. . ." Tần Kham gọi khẽ.

Diệp Cận Tuyền nói: "Chuyện gì?"

"Đêm nay đổi lều với ta."

Diệp Cận Tuyền nhướn mày: "Vì sao?"

"Bởi vì lều trại Hoa Đương an bài cho ta là cửa hướng nam."

"thế thì sao?"

"Ta bấm tay tính rồi, hôm nay mạng của ta sát nam, phạm kim vượng hỏa, cho nên lều trại Hoa Đương an bài cho ta không thích hợp."

Diệp Cận Tuyền đáp ứng rất sảng khoái: "Được, ta đổi với ngươi."

Đến phiên Tần Kham kỳ quái: "Sư thúc, ta nói chuyện ma quỷ như thế mà ngươi cũng tin à?"

"Ta giả vờ tin."

Nhìn thần sắc của Diệp Cận Tuyền, khác với sự ngu thật của Tháp Na, trên khuôn mặt nhìn như chất phác của Diệp Cận Tuyền thỉnh thoảng cũng hiện lên một tia tinh quang, ừ, hắn là giả vờ ngu.

Đây là lợi ích của mang cao thủ võ công bên cạnh, cơ hội ăn đao vĩnh viễn không tới phiên Tần Kham tay trói gà không chặt.

"Sư thúc, còn có chuyện nữa, trước khi ngươi rút đao, nhớ giúp ta đỡ đao..."

"Đỡ đao của ai?"

Không cần Tần Kham trả lời, Tháp Na đã vẻ mặt đằng đằng sát khí chạy tới, trong tay không phải là xách roi ngựa, mà là một thanh loan đao Mông Cổ sáng quắc, gặp mặt không nói hai lời, một đao bổ tới đỉnh đầu Tần Kham, cũng chẳng bận tâm cái gì khâm sai, khách nhân và ân nhân.

Keng!

Diệp Cận Tuyền ung dung đỡ đao giúp Tần Kham, xuất thủ như điện, tẩu vị phong tao.

" Hán nhân các ngươi đều là hỗn đản! Hại ta lại bị ngạch trực cách mắng! Mà ngươi, đại quan đại quan Minh đình, còn là hỗn đản trong hỗn đản, ngươi quả thực so với sài lang còn âm hiểm hơn, so với độc xà còn ngoan độc hơn, bất tri bất giác liền bị ngươi cho vào bẫy, ngạch trực cách nói không sai, Hán nhân các ngươi quả nhiên không thể tin được." Tháp Na vừa chém vừa phẫn nộ hét lên.

Diệp Cận Tuyền chắn trước người Tần Kham thoải mái đỡ đao, nhìn bộ dạng của hắn tựa hồ vừa đánh vừa ngáp ngủ, cao thủ tịch mịch tới rối tinh rối mù, Tháp Na mấy lần ở trong mắt Tần Kham nhìn như là sát chiêu ngoan độc vô cùng tinh diệu, bị Diệp Cận Tuyền thờ ơ gẩy gẩy, liền hóa giải sạch sẽ.

Lúc này Diệp Cận Tuyền rất đẹp trai, so với tên gia hỏa ngày trước thích bị Đỗ Yên một chưởng đánh cho đo đất thì hoàn toàn như hai người khác. Diệp Cận Tuyền lúc này mới có mấy phần phong phạm của đệ tử tông sư.

Tần Kham cười tủm tỉm nhìn hai người đánh nhau, sự chú ý tập trung vào trên người Diệp Cận Tuyền nhiều hơn.

Lúc trước mở siêu thị từ trong lưu dân doanh thuê điếm tiểu nhị, ngay thẳng bất khuất động thủ với Trương Vĩnh, lại vẻ mặt khô khốc tỷ thí với Đỗ Yên, khi bại khi thắng, lại trong sự vây công của phiên tử Đông Hán mới lộ ra công phu thực sự, rồi chủ động xin luyện tân binh, lúc này đối mặt với công kích như mưa rền gió dữ của Tháp Na thì thoải mái như đang ăn sáng.

Hiện tại có thể khẳng định, tên gia hỏa lai lịch không rõ, thân phận không rõ, không biết cất giấu tâm sự gì này ngay từ đầu tiếp cận Tần Kham đã có mục đích, hơn nữa tâm cơ rất thâm hậu.

May mắn Tần Kham sớm đã phát hiện Diệp Cận Tuyền tiếp cận mình cũng không có ác ý, nếu không người như vậy tuyệt đối không được tiếp cận Tần Kham trong vòng một trượng.

Cuộc đánh nhau không có ý nghĩa đặc biệt khiến người ta chán nản.

Không lâu sau, Tháp Na chán rồi, thân thủ của Diệp Cận Tuyền rất khủng bố, giống như một tòa núi cao không thể trèo qua, vừa giao thủ Tháp Na đã liền cảm thấy có một loại vô lực rất lớn.

Đột ngột thu tay lại rồi nhảy ra khỏi vòng chiến, Tháp Na oán hận lườm Tần Kham một cái, tức giận hừ một tiếng rồi quay đầu bỏ đi, nàng ta quyết định vĩnh viễn không nói một câu gì với tên Hán nhân âm hiểm này nữa, tên vô lại này luôn có thể bất tri bất giác đẩy nàng ta xuống hố, sau đó thì đứng bên trên cười hì hì nhìn nàng ta, đấu tâm nhãn với người như vậy, mười Tháp Na cũng không phải là đối thủ.

Ở trong một góc khác của tiệc tối Lửa trại, một nam tử Mông Cổ trung niên mặt âm trầm nhìn Tháp Na và Tần Kham ở xa xa, trạng thái đối địch của hai người lọt vào trong mắt hắn lại hết sức chướng mắt, giống như sự liếc mắt đưa tình giữa tiểu tình nhân.

Tháp Na không chỉ là trân châu của bộ lạc Đóa Nhan, còn là trân châu trong mắt tất cả nam nhân trên thảo nguyên.

Viên trân châu sáng nhất này chỉ có thể do Hỏa Si hắn một mình độc chiếm, người ngoài liếc nhìn nàng ta một cái cũng không được! Khâm sai Triều đình cũng đừng có mơ động vào! Vì viên trân châu này, hắn thậm chí không tiếc kết minh với Đóa Nhan thế đang yếu dần, tuy rằng tuổi của Tháp Na đủ làm con gái hắn, nhưng theo Tháp Na càng ngày càng lớn, càng lúc càng minh diễm động lòng người, dục vọng của Hỏa Si đối với Tháp Na cũng càng lúc càng mãnh liệt.

Dân phong Thảo nguyên rất cởi mở, các tiểu tử tranh đoạt cô nương xinh đẹp trước nay đều là tỷ thí với nhau, hoặc đua ngựa, hoặc bắn cung, hoặc đọ rượu rồi hát tình ca, mà Hỏa Si thì khác, phương pháp của hắn rất trực tiếp, hắn quen dùng đao kiếm đưa tình địch về thế giới bên kia

Huống chi, tình địch này là đại quan của Minh đình, mà Hỏa Si thì lệ thuộc vào kỳ chủ Quách Lặc Tân Kỳ của Thát Đát bộ, Minh đình và Thát Đát vĩnh viễn là tử địch không chết không ngừng.

"Ô Ân Kỳ. . ." Hỏa Si lạnh lùng gọi.

Một nam tử mặc áo dài Mông Cổ màu đen quì một gối ở trước mặt hắn, tay phải đặt lên ngực: "Kỳ chủ, Ô Ân Kỳ chờ mệnh lệnh của ngài."

"Biết thời kì Đông Hán Trung Nguyên, có trí giả tên là Ban Siêu không?"

"Không biết."

" Ban Siêu này quả thực lợi hại, hắn đi sứ tới Thiện Thiện quốc Tây Vực, thấy thái độ của Thiện Thiện quốc chủ Thiện Thiện quốc đối với hắn trước thì nóng sau thì lạnh, thám thính thì mới biết là sứ giả của Hung Nô cũng tới, quốc chủ của Thiện Thiện quốc cố ý đuổi Hán sứ mà kết minh với Hung Nô, Ban Siêu đêm đó dẫn ba mươi sáu tùy tùng, giết sạch sứ giả của Hung Nô, bức quốc chủ của Thiện Thiện quốc không thể không quy phụ triều đình Đông Hán.

" Ý tứ của Kỳ chủ là... Giết quan viên của Minh đình?"

Hỏa Si cười lạnh nói: "Việc Hán nhân có thể làm, người Mông Cổ chúng ta cũng có thể làm. Hoa Đương này cứ lắc lư không ngừng, chúng ta phải cho hắn biết trên người mình là chảy dòng máu của người Mông Cổ."

Ô Ân Kỳ thành kính cúi đầu ôm ngực: "Kỳ chủ, chờ tin tức tốt của Ô Ân Kỳ, trường sinh thiên vĩnh viễn phù hộ con cháu của Thành Cát Tư Hãn."