Chẳng ai quen cái "Huynh đài này"? Còn ăn thoải mái vui vẻ như vậy.

Tần Kham ngây ra, sau đó thì chỉ cảm thấy đầu sôi lên, tiếp theo liền hung hăng túm lấy vạt áo vị nhân huynh xa lạ: "Ngươi rốt cuộc là ai? đi ăn không uống không của ta, thiếu chút nữa thì bị ngươi lừa."

Bốn phía loáng thoáng có tiếng rút đao và lên dây cung, nhân huynh xa lạ không biết ở sau lưng ra hiệu cái gì, chung quanh liền yên lặng không có động tĩnh.

"Gà ngon lắm, cho ta thêm mấy con, trả ngươi bạc cũng được." Nhân huynh từ dưới đất chui lên kia không biết hối cải, trong thần sắc đầy vẻ kiêu căng, giống như đã quen ra lệnh rồi.

Tần Kham giận quá hóa cười, ăn không thức ăn còn lẽ thẳng khí hùng như vậy, người này sao so với ta còn không biết xấu hổ hơn?

Ăn không thì không sao cả, nhưng ăn xong còn bộ dạng như ra ơn, đã thế còn có chút hỗn trướng.

"Trả bạc đây, hai mươi lượng." Tần Kham lạnh lùng vươn tay ra.

Nhân huynh tựa hồ không có khái niệm gì đối với tiền bạc, rất sảng khoái giơ tay, từ bên cạnh một đạo bóng đen chui ra, hai nén bạc to liền xuất hiện trên tay Tần Kham, rồi đạo bóng đen đó cũng biến mất.

Rất thần kỳ, người này chẳng lẽ chà một cái ra thần đèn Aladdin?

Nếu đã trả tiền thì tất nhiên không thể tính là ăn không, Tần Kham thu bạc, vẻ mặt trở nên thân thiết, dù sao người nguyện ý vì một con gà mà bỏ ra hai mươi lượng bạc cũng không nhiều lắm.

"Quý tính của huynh đài?" Tần Kham chắp tay.

"Họ Từ, Từ Bằng Cử." Người này cũng không khiêm tốn, chẳng nói những lời lời khách sáo linh tinh như, như "miễn quý", mà giống như họ này vốn đã quý rồi, khiêm tốn thì là không phải với tổ tông.

Từ Bằng Cử, có chút quen tai, Tần Kham nhất thời nhớ không nổi, có điều hành vi lấy tên tự của Nhạc Phi lão nhân gia làm tên mình thì rất là đáng xấu hổ.

Chắp tay cho có lệ, Tần Kham ngoài cười nhưng trong không cười: "Hạnh ngộ hạnh ngộ. . ."

Nói xong hạnh ngộ, Tần Kham quay đầu gọi Đường Dần.

Từ Bằng Cử quýnh lên: "Thu bạc rồi thì sao không cho ta thêm mấy con gà? Loại hương vị vừa rồi."

Tần Kham cũng không khách khí: "Hai mươi lượng bạc là trả cho con gà mà ngươi vừa ăn đó, muốn ăn nữa cũng không có tài liệu, có duyên thì lần sau tính tiếp."

Thu dọn đồ, Tần Kham và Đường Dần trở về.

Mất cả hứng, vốn muốn vừa uống rượu vừa thương lượng một chút vấn đề chia tiền sau khi xuất bản Tây Du kí với Đường đại tài tử, kết quả tự dưng mọc đâu ra một người cướp gà của họ.

Trở về trong thành, Đường Dần càng đi càng không thấy tự nhiên, cứ bất an lắc lắc đầu.

"Hiền đệ, ngươi có cảm giác như bị chó đi theo không?"

Tần Kham gật gật đầu: "Cảm giác của ta so với ngươi còn phức tạp hơn, luôn cảm thấy bị một đàn chó đi theo."

Hai người quay đầu, thấy Từ Bằng Cử đi sau họ không tới mười trượng, hai mắt nhìn bọn họ chằm chằm, thấy bọn họ quay đầu lại, Từ Bằng Cử lập tức xoay người bốn phía, giả vờ giả vịt cầm chai lọ của hàng rong bên đường lên nghiên cứu, thuật theo dõi rất sứt sẹo.

Xung quanh Từ Bằng Cử chỉ có lác đác mấy người, tuy là mặc thường phục, nhưng lại không nhanh không chậm một mực duy trì khoảng cách cố định với họ.

Tần Kham hung tợn lườm hắn một cái, hình tượng ra sàn diễn của tên họ Từ này rất ác liệt, thật sự rất khó mang tới hảo cảm.

Vì thế hai người đi một đoạn, Từ Bằng Cử theo một đoạn, như bóng với hình, nhắm mắt theo đuôi, luôn bảo trì khoảng cách chừng mười trượng.

Tần Kham sau khi đi được một đoạn, không biết nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên phù một cái bật cười.

"Hiền đệ cớ gì lại cười?"

"Đường huynh chớ trách, ngu đệ chỉ nhớ tới một câu tục ngữ ở gia hương cho nên thất thố. . ."

" Tục ngữ gì?"

"Trông như bánh bao thì đừng có trách chó đi theo, Ha ha ha ha."

Đường Dần ngẩn ra, sau đó cũng cười ha hả, cười xong lại cảm thấy không đúng, tiếng cười vụt tắt, vẻ mặt trở nên u oán.

"Ta và ngươi ai trông giống bánh bao hơn?"

Tiếng cười của Tần Kham im bặt, sau đó nhìn nhìn Đường Dần, im lặng thở dài không nói gì.

Đường Dần nhìn làn da trơn bóng của Tần Kham, rồi lại sờ sờ mặt mình, bi thương bỗng dưng ùa lên.

Đường Dần, năm Hiến Tông thứ sau thì xuất sinh, năm nay vừa tròn ba mươi tư tuổi, đã không còn bộ dạng tiêu sái tuấn tú năm đó nữa, năm tháng hao mòn, làn da thô ráp, quan trọng nhất là, vẻ mặt đã béo như bánh bao.

Cứ bị người ta đi theo như vậy cũng không phải biện pháp, Tần Kham không thích cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm sau lưng.

Đi ngang qua hàng bánh bao, Tần Kham cầm lấy mấy cái, dùng lá sen bọc vào, làm thành bộ dạng như bọc gà hoa, ném vào ven đường, cuối cùng kéo Đường Dần chạy như điên.

Phản ứng của Từ Bằng Cử rất nhanh, chỉ thấy hắn dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đột nhiên lao vào ven đường, tư thế thủ môn vồ bóng rất tiêu chuẩn, trước khi bọc lá sen rơi xuống thì bay được nó, đáng tiếc tiếp được vật rồi, nhưng người lại bởi vì quán tính mà đâm vào cửa hàng đồ sứ ven đường

"Bà mẹ nó." Từ Bằng Cử chỉ kịp chửi một câu, rồi sau đó nhận mệnh nhắm mắt lại.

Tiếng đồ vỡ leng keng vang lên, mấy đại hán vây quanh Từ Bằng Cử ở bốn phía hô to một tiếng "Tiểu công gia", rồi lao như điên về phía cửa hàng đồ sứ.

"Hiền đệ, ta phát hiện ngươi không hề thiện lương." Trở lại phòng khách sạn, Đường Dần đăm chiêu nói.

Cho tới hôm nay mới phát hiện một góc băng sơn trong tính cách của Tần Kham, không thể không nói phản ứng của Đường đại tài tử thực sự có chút trì trệ.

"Nhân tính luôn có một mặt tối, Đường huynh mỗi lần nhìn thấy những thí sinh đồng niên với huynh hiện giờ nghi trượng hiển hách, chẳng lẽ không có một loại xung động mà dùng giày vả vào mặt họ à?"

"Điều này cũng đúng, có điều ta là muốn xếp chúng thành một hàng rồi bóp cổ từng tên một cho tới chết." Đường Dần lại lắc đầu: "Nhưng, loại suy nghĩ này là không đúng, thánh nhân viết "Ngô nhật tự nhắc nhở bản thân ba lần", ta mỗi ngày cũng nên sám hối vì suy nghĩ này."

"Ta cũng sẽ nhắc nhở bản thân ba lần, cho nên về nhắc đây." Câu trả lời của Tần Kham không nhìn ra có bao nhiêu thành ý.

Trầm mặc hồi lâu, Tần Kham rụt rè hỏi: "Ngô nhật tự là câu chửi tục của thánh nhân à?"

Cửa phòng bị đá văng một cách thô lỗ.

Từ Bằng Cử đầu đầu mảnh sứ vụn lảo đảo xông vào.

"Gian tặc! Thật to gan, ta chỉ muốn ăn mấy con gà của các ngươi, mà tên gian tặc ngươi không ngờ đối đãi với ta như vậy, không sợ ta bổ chết ngươi à?"

Đường Dần vẻ mặt kinh sợ, Tần Kham thì thở dài: "Không ngờ đuổi tới tận khách điếm, thích ăn gà như vậy, hắn rốt cuộc là cáo hay là chồn."

Từ Bằng Cử giận dữ: "Ta chính là tôn tử của Nam Kinh Ngụy quốc công, ngươi lớn mật lắm."

Phía sau Từ Bằng Cử, một loạt hán tử ăn mặc như võ sĩ đồng thời rút đao ra khỏi vỏ, thân đao hàn quang lấp lánh, khiến người ta kinh hãi, trong căn phòng nhỏ đột nhiên ngập tràn sát khí.

Tần Kham ngạc nhiên mở to, gian nan nói: "Tôn tử của...ai cơ?"