Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 292: Chuẩn bị trước khi đi

Tin tức Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ muốn biết, trước giờ không có chuyện không thể.

Hiệu suất của Đinh Thuận rất cao, hai canh giờ dĩ nhiên nói là chuẩn, Tần Kham ra lệnh một tiếng, mới hơn một canh giờ, mật thám của Cẩm Y vệ đã mang đến tin tức Tần Kham muốn biết, hơn nữa rất chi tiết.

Tổng binh quan Liêu Đông Lý Cảo mạo công giấu tội, giết hơn ba trăm dũng sĩ Đóa Nhan giả làm Thát Đát, hơn ba trăm cái đầu người vào kinh, cả triều tán tụng, Binh bộ thượng thư Lưu Đại Hạ thậm chí xin công cho Lý Cảo, đại đương gia Đóa Nhan Hoa Đương phái sứ tiết lấy cớ là triều hạ đại hôn hoàng đế, cầu kiến Chu Hậu Chiếu mà không được, rồi tự dưng không biết cớ gì bị ám sát trên phố.

Ngỗ tác (người khám nghiệm tử thi) trong Cẩm Y vệ đã nghiệm thi cho Ba Đặc Nhĩ, nghiệm rất cẩn thận, vết thương trí mệnh duy nhất là một thanh chủy thủ dài nửa thước cắm vào ngực, chủy thủ rất bình thường, bên trên cũng không có con dấu gì, hung khí không có giá trị để truy tra, có điều một đao đâm vào ngực Ba Đặc Nhĩ lại bất thường, Đinh Thuận mời một lão binh nửa đời chém giết trong quân tới xem, một đao này xuống tay vừa độc vừa chuẩn, nhìn ra được hạ đao là lão thủ, ít nhất giết qua một trăm người mới có thể đâm vào được một đao tinh diệu như vậy.

Lão binh chậc chậc tán thưởng hồi lâu, nếu thuần túy dùng ánh mắt nghệ thuật để thưởng thức, sát thủ ít nhất là cấp bậc đại sư, đồng thời lão binh dùng ngữ khí rất khẳng định nói, thủ pháp như vậy, các hán tử chém giết trong ngũ không có một ai có thể làm được.

Sau khi Đinh Thuận báo cáo những việc này, biểu diễn rất vụng về làm bộ lẩm bẩm, nói cái gì nếu không phải người trong ngũ làm, tất nhiên là cao thủ giang hồ gây ra, nghe nói sau khi Lưu công công phục khai Tây Hán, mời chào rất nhiều giang hồ nhân sĩ, bị Tần Kham hai mắt hung hăng lườm một cá, Đinh Thuận tự giễu gãi gãi đầu, rất có nhãn lực chạy xa ngay.

Hương vị Âm mưu càng lúc càng đậm.

Một cỗ cảm giác âm lãnh vây lấy Tần Kham, để giữ quan chức, để che giấu lỗi lầm, hơn ba trăm người vô tội cứ như vậy thành quỷ dưới đao Lý Cảo, chết không nhắm mắt.

Tuy nói không phải tộc loại của ta, chết mấy trăm cũng chả sao, Đóa Nhan tam vệ cũng không phải là thứ tốt gì, thường xuyên cấu kết với tiểu vương tử Thát Đát phạm biên đánh cướp giết người, nhưng đạo lý không phải luận như vậy, hành động của Lý Cảo làm Tần Kham cảm thấy lạnh buốt con tim, nếu chuyện là thật, Lý Cảo này từ trong xương tủy đã biến thành một con sói, để đạt được mục đích hắn muốn mà không từ thủ đoạn, Tần Kham lần này tới Liêu Đông, thực sự không biết là hung hay cát.

Giao thủ so chiêu với người như vậy, bất luận là thắng hay bại, , đều làm Tần Kham cảm thấy không rét mà run, tựa như đánh nhau với một con mãng xà vậy, loại cảm giác ghê tởm bị thứ ẩm ướt mềm mềm lành lạnh quấn quanh người, so với bị lợn hôn còn khó chịu hơn.

Càng chưa nhắc tới sứ tiết Đóa Nhan bị đâm chết, Hoa Đương phẫn nộ đang ở Liêu Đông mài dao soàn soạt chờ khâm sai hắn đưa cổ tới, tình huống nếu ác liệt hơn một chút, nói không chừng hắn đã khởi binh phản Đại Minh, nghênh đón Tần Kham chính là chiến hỏa khôn cùng.

Biên trấn đồ thán, vệ sở thối nát, tướng lãnh bẩn thỉu, cường địch như hổ rình mồi.

Đây chính là hiện trạng hiện giờ của Đại Minh, Hoằng Trì đế và rất nhiều danh thần thống trị hơn mười năm, có thể làm được nhiều nhất cũng chỉ là giảm bớt loại trình độ hư thối này, nhưng lại không có cách nào trị tận gốc.

Trong đầu Tần Kham bỗng dưng hiện ra khuôn mặt của hơn mười tên quan quân và tham tướng Tuyên phủ Lý Sùng muốn ám sát Mã Văn Thăng lúc trước.

Biên trấn Đại Minh Hiện giờ, Rốt cuộc là một quang cảnh như thế nào?

Tần Kham bỗng nhiên phát giác mình cũng không bài xích khâm sai Liêu Đông, trong lòng lờ mờ một loại tò mò.

Lữ Chí Long chết trong Sùng Minh đảo kháng Oa, tham tướng Tuyên phủ Lý Sùng vì ở kinh sư ám sát Mã Văn Thăng mà bị chém đầu, quỷ hồn của bọn họ trong cõi xa xăm giống như đang ở Liêu Đông ngoắc tay gọi hắn, chờ mong hắn có thể tận mắt tới nhìn.

Muốn thay đổi thời đại này, tuyệt đối không thể ngồi trong căn phòng lớn tráng lệ động miệng nói mấy câu sáo rỗng không đến nơi đến chốn được.

Đỗ Yên khóc cũng đã khóc rồi, ngày hôm sau quan viên Lễ bộ đăng môn bái phỏng, cung kính nói với Tần Kham, nghi trượng nguyên bộ của khâm sai đã được đưa tới nha môn Bắc trấn phủ ti, một biên Thiên hộ của dũng sĩ doanh đã chờ xuất phát, Tần soái có thể tùy thời khởi hành.

Đỗ Yên thế mới biết, chuyến đi tới Liêu Đông của tướng công đã không thể thay đổi. Quân quốc đại sự không phải trò đùa, không phải nữ nhân gia một phen khóc nháo là có thể thay đổi.

Thế là Đỗ Yên nhận mệnh chuẩn bị hành trang cho Tần Kham, lại gọi Diệp Cận Tuyền tới, cẩn thận dặn sư thúc phải liều mình bảo vệ cho Tần Kham, về phần thị vệ bên cạnh Tần Kham, Đỗ Yên lại gọi hết họ vào, thử qua thân thủ của bọn họ, cũng dạy mấy thức sát chiêu đoạt mệnh.

Nghi trượng không cho phép mang theo nữ nhân, Đỗ Yên đành phải phẫn nộ từ bỏ ý định tự mình đi theo, nha hoàn tất nhiên cũng không thể mang, thế là từ tạp dịch phó dong trong nhà tỉ mỉ chọn ra hai gã gia đinh lanh lợi chịu khó đi theo, hơn nữa mua từ áo hè tới áo đông, còn có vô số điểm tâm, mứt, các loại thịt, rau tươi. Hai xe ngựa to chất đầy kín, rực rỡ muôn màu nhìn mà rợn cả người.

Là lão bà tốt, ăn, mặc ở, đi lại mọi thứ đều cân nhắc tới, nữ tử từng như tiểu tinh linh ngây thơ chạy trên bãi cổ, đã dần dần lột xác thành một bà chủ thành thục quyến rũ, quản việc đâu ra đấy, nàng ta vốn yêu thích tự do hiện giờ lại cam tâm tình nguyện nhốt mình trong thế giới nho nhỏ Tần phủ này.

Một khắc Nhận được thánh chỉ, Tần Kham đã rải từng nhóm thám tử tới Liêu Đông.

Nắm giữ cơ cấu đặc vụ lớn nhất Đại Minh có lợi ích này, luận về ra trận giết địch, Cẩm Y vệ còn kém, nhưng luận về dò hỏi tin tức, Cẩm Y vệ là đệ nhất đương thời, hệ thống tình báo của Đông Hán so sánh với Cẩm Y vệ thì vẫn kém rất nhiều.

Biết trước rồi mới làm, đây là nguyên tắc làm việc của Tần Kham, nguyên tắc này hắn nỗ lực thực hiện hai đời người, hai đời người có thể thủy chung kiên trì nguyên tắc này, ít nhất chứng tỏ nguyên tắc này là là chân lý.

Tình báo là quan trọng nhất, Tần Kham không thể hồ đồ xông vào đầm bùn Liêu Đông, hắn phải biết Liêu Đông hiện giờ có thế cục ra sao, thế ai lớn, thế ai yếu, anh có với với ai, ai tính cách ôn hòa, ai tính cách bạo ngược. Chỉ có biết được những điều này, hắn mới có thể làm ra phán đoán chính xác.

Ít nhất khi chạy trối chết cũng có thể chạy đúng đối phương.

Tất cả chuẩn bị thỏa đáng, ngày mai khởi hành.

Đêm nay rất nhiều người không ngủ.

Trong sương phòng chủ của Tần phủ, ánh nến lay động, Tần Kham mặc áo lót màu trắng, ngồi trên giường nhíu mày suy tư về chuyến đi tới Liêu Đông lần này, cửa hông nhẹ nhàng mở ra, Tần Kham ngẩng đầu nhìn, không khỏi ngây ra.

Đỗ Yên vừa tắm xong chỉ mặc một cái yếm hồng mỏng tang, lộ ra eo thon trắng nõn mảnh khảnh, tiết khố dính sát vào hạ thân của nàng ta, cặp đùi thon dài vẫn còn dính mấy giọt nước chưa khô, người khoác lụa mỏng màu đen, lụa mỏng uốn lượn tung lên, che đi nửa khuôn mặt nàng ta, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng trong.

Hô hấp của Tần Kham không khỏi trở nên ồ ồ.

Cách ăn mặc này chính là cách ăn mặc của nữ lang Ả Rập mà hắn trước kia đã nhắc tới với nàng ta, Đỗ Yên luôn chê cách ăn mặc này quá tùy tiện, không phù hợp với thân phận tam phẩm cáo mệnh phu nhân của nàng ta, nàng ta luôn cảm thấy nữ tử con nhà đứng đắn, đặc biệt là thân mang cáo mệnh, cho dù là làm tình thì cũng nên tứ bình bát ổn nằm ở trên giường bị động chờ đợi trượng phu yêu thương, khoác lụa mỏng xoay đến xoay đi, nhất định không phải nữ nhân tốt.

Có lẽ là vì Tần Kham ngày mai phải đi xa, trong không khí ly biệt, Đỗ Yên cuối cùng cũng xấu hổ vì Tần Kham mà làm như vậy.

Tất cả chỉ để trượng phu vui.

Tần Kham bị lửa dục thiêu đốt, đồng thời trong lòng cũng cảm động.

Đỗ Yên thâm tình nhìn Tần Kham, khuôn mặt dưới lớp vải đen cười khẽ, hai tay như hai con linh xà uốn lượn, cái lưng thon cũng như rặn vặn vẹo mấy cái, một hình tượng vũ nương múa bụng của Ả Rập sờ sờ trước mắt.

Dục hỏa trong mắt Tần Kham càng cháy càng thịnh, cho dù động tác của Đỗ Yên có chút cứng ngắc, nhưng cũng đã làm hắn phi thường thỏa mãn.

Tần Kham vẫy tay, Đỗ Yên thản nhiên cười thản nhiên, sau đó đôi chân trắng nõn vươn về phía hắn.

Loảng xoảng!

Động tác không lưu loát tất nhiên không thể tránh khỏi có tỳ vết, trong lúc bước đi thước tha, vấp phải một cái ghế, Đỗ Yên lảo đảo.

Vẻ mặt Tần Kham chưa kịp cứng lại thì đã thấy Đỗ Yên mắt phượng bắn sát khí, sau đó mũi chân gẩy một cá, cái ghế khiến nàng ta xấu mặt bị hất lên không trung, cuối cùng là một cú đá.

Rắc!

Cái ghế tứ phân ngũ liệt, kết cục thảm thiết.

Đỗ Yên đã Phát tiết xong lúc này mới phát giác mình đã phá hủy không khí kiều diễm, không khỏi lè cái lưỡi thơm ra, tiếp tục tư thế của vũ nương, tiếp tục cười quyến rũ.