Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 247: Thâm cung đoạt binh (hạ)

Ngoài thiên điện cơ sở ngầm của Vương Nhạc đã bị Đinh Thuận dẫn các Giáo úy lặng lẽ trừ bỏ.

Đêm nay Đinh Thuận dưới sự bày mưu đặt kế của bày mưu đặt kế chẳng những phóng hỏa trong hoàng cung, còn giết người trong hoàng cung, Đinh Thuận không chút nào sợ hãi chút nào, vẻ mặt ngược lại càng lúc càng hưng phấn.

Ngàn năm trước Sở bá vương giận thiêu cung A Phòng chắc cũng có cảm giác thế này, rất phong phú.

Cản trở ngoài điện đã trừ, tám người bọn Lưu Cẩn đều vào chính điện của cung Càn Thanh, Chu Hậu Chiếu trong điện đang mắt nhập nhèm ngáp dài, thiếu niên ham ngủ, tiếng chuông dồn dập của Chung cổ ti gõ cả thời gian một chén trà nhỏ mới làm hắn thức giấc.

Còn chưa mở miệng gọi người, đã thấy tám người bọn Lưu Cẩn xông tôi bên giường hắn quỳ xuống rồi khóc lóc: "Bệ hạ cứu lão nô với, nội đình ngoại đình cấu kết, Vương Nhạc tự tiện điều dũng sĩ doanh vào cung, muốn trừ chúng ta, lão nô trung tâm thị hầu bệ hạ gần mười năm, có tội gì đâu? Cầu bệ hạ cứu mạng!"

Trong tiếng dập đầu như giã chày, Chu Hậu Chiếu ngây ra một lúc rồi sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch.

"Ngươi nói. . . Vương Nhạc tự tiện điều binh vào cung?"

Lưu Cẩn không hổ là lão nhân phụng dưỡng Chu Hậu Chiếu nhiều năm, một câu đã chạm được tới dây thần kinh mẫn cảm nhất trong lòng Chu Hậu Chiếu.

Chu Hậu Chiếu rất trẻ tuổi, cũng rất đơn thuần, nhưng trẻ tuổi và đơn thuần cũng không có nghĩa là hắn là kẻ ngốc, sinh ra trong hoàng thất Đại Minh, khi Hoằng Trì đế còn sống có lẽ không dạy hắn nhiều đạo lý xử thế làm người, nhưng thường thức chính trị cơ bản nhất vẫn đã dạy rất nhiều.

Ví dụ như cái thứ binh quyền này, đó là cái đinh mẫn cảm nhất trong lòng đế vương, đơn thuần như Chu Hậu Chiếu cũng không ngoại lệ.

Trên giường Cung Càn Thanh, Chu Hậu Chiếu mặc áo lót màu trắng, vẻ mặt phẫn nộ tới vặn vẹo, tám người bọn Lưu Cẩn khóc lóc ở trước mặt hắn vẫn không ngừng dập đầu.

"Bệ hạ, Vương Nhạc quả thực đã điều binh vào cung, hiện tại các quân sĩ của dũng sĩ doanh vẫn đang chờ ở Chung cổ ti, nói cái gì là giúp cứu hoả, có điều chỉ là một trận cháy nhỏ mà thôi, hoạn quan cung nữ cung nữ trong cung có tới cả vạn, cần dũng sĩ doanh tiến vào hỗ trợ à? Vả lại bọn họ đều mặc giáp trụ, tay cầm binh khí, bộ dạng đằng đằng sát khí, đây là tư thế dập lửa à? Rõ ràng là muốn lấy mạng người, huống hồ lửa ở Chung cổ ti..."

Ngữ khí của Chu Hậu Chiếu có chút lành lạnh, hỏi: "lửa đó thế nào?"

Lưu Cẩn dừng một chút, thanh âm nhỏ đi một chút nói: "Lửa vừa cháy, dũng sĩ doanh liền mặc giáp trụ vào cung, giống như có người biết bấm ngón tay xem bói vậy, đoán trúng đêm nay Chung cổ ti sẽ cháy, lão nô cảm thấy trận lửa này có chút kỳ quái."

Chu Hậu Chiếu sắc mặt xanh mét, nghiến răng ken két nói: "Lão thất phu Vương Nhạc này! Còn cả mấy lão. . . Lão học sĩ nội các nữa! Trẫm, trẫm. . ."

Lưu Cẩn thuận thế nói: "Bệ hạ, lão nô xin được nói lời tâm huyết, từ sau khi tiên đế băng hà, những lão thần của nội các và ti lễ giám càng lúc càng không để bệ hạ vào mắt, bệ hạ nghĩ lại mà xem, khi tiên đế tại vị, bọn họ trước thánh uy của tiên đế luôn thành thành thật thật, tiên đế nói như thế nào bọn họ sẽ làm như thế, nhưng hôm nay thì sao? Bọn họ chuyện nào cũng đối nghịch với ngài, bệ hạ bất luận nói gì làm gì. Cũng có vô số ngôn quan ngự sử thượng tấu chương trách cứ ngài, cái này không đúng cái kia cũng không đúng."

Lưu Cẩn nói xong nước mắt lã chã: "Khi Bệ hạ làm Thái tử khoái khoái lạc lạc, tươi cười vui vẻ cả ngày, lão nô cũng cao hứng theo, nhưng sau khi ngài làm hoàng đế thì tiếng cười vơi đi, bệ hạ, ngài là quốc quân của Đại Minh, là chủ chung của giang sơn. Toàn bộ thiên hạ Đại Minh do ngài định đoạt, ngài là người tôn quý nhất trên đời này, nhưng bệ hạ vì sao càng lúc càng không vui? Lão nô muôn lần chết xin nói lời bất kính, làm hoàng đế thế này còn chẳng bằng một thất phẩm ngự sử, lão nô mỗi ngày vì ngài mà đau lòng gạt lệ."

Vẻ mặt Chu Hậu Chiếu thay đổi dần, sắc mặt phẫn nộ bất tri bất giác đã nổi lên ủy khuất vô tận, những lời của Lưu Cẩn đã thực sự chạm vào long fh, mím môi trầm mặc một lát. Chu Hậu Chiếu cuối cùng không nhịn được òa khóc.

"Nói không muốn làm hoàng đế này mà, ai dạy ta cả đời này chỉ có thể làm hoàng đế, làm hoàng đế lại không có ai nghe ta. Mỗi ngày chỉ biết trách cứ ta, đốc xúc ta, muốn ta làm cái gì nhân quân, thánh quân, ta chính là ta, ta là Chu Hậu Chiếu, cái gọi là nhân quân thánh quân giống như trong khuôn khắc ra vậy, có liên quan gì tới ta đâu? Công khanh đại thần Cả triều vì sao nhất định phải bức ta, vì sao nhất định phải ép ta vào trong cái khuôn mẫu dối trá đó? Nói là tôn quý vô cùng. Lại ngay cả sống theo ý mình cũng không được, làm hoàng đế còn có ý nghĩa gì?"

Tám người bọn Lưu Cẩn thấy Chu Hậu Chiếu khóc lớn thì cuống quít dập đầu thỉnh tội, trong điện là một mảng tiếng kêu khóc, hết sức chua sót.

Sau khi Lưu Cẩn dập đầu mấy cái thì đứng dậy, nói: "Bệ hạ sở dĩ bị đại thần đại thần khi dễ, chính là vì bên cạnh bệ hạ không có ai, ngoại đình nằm trong tay tam lão nội các, ti lễ giám nội đình thì nằm trong tay Vương Nhạc, những người này không phải là một lòng với ngài. Bọn họ khi bệ hạ nhỏ tuổi, lúc nào cũng cấm cản bệ hạ, người chân chính đồng lòng với ngài chỉ có mấy người bọn lão nô..."

Dừng một chút, Lưu Cẩn có chút không cam lòng bổ sung: "Còn có Tần Kham nữa."

Vừa nhắc tới tên Tần Kham, Chu Hậu Chiếu tinh thần nhất chấn, vội vàng hỏi: "Tần Kham ở đâu?"

Ngoài Cửa điện truyền đến một đạo thanh âm quen thuộc.

"Bệ hạ, thần chờ đã lâu rồi."

Thuyết phục Chu Hậu Chiếu chỉ tốn thời gian một nén hương.

Một hổ tám lừa bản sự khác thì có thể không ra gì, luận luận về yêu ngôn hoặc thượng thì bọn họ lại là hành gia trong hành gia.

Vương Nhạc đêm nay tính sai nhất đó là không lấy mạng Tần Kham, hiện tại đến phiên Tần Kham mà lấy mạng Vương Nhạc, có thể khẳng định, Tần Kham tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm đồng dạng của Vương Nhạc.

Tần Kham nói mấy câu liền khiến Chu Hậu Chiếu mặt rồng giận dữ, là bằng hữu thân cận nhất của Chu Hậu Chiếu, Tần Kham có thực lực khống chế hỉ nộ của Chu Hậu Chiếu.

"Vương Nhạc. . . Đáng chết!" Chu Hậu Chiếu sắc mặt xanh mét, rít qua kẽ răng.

"Bệ hạ, ti lễ giám Vương Nhạc đã càng lúc càng quá phận, thần xin bệ hạ dùng thủ đoạn lôi đình, đưa thế cục về theo ý mình, nếu vẫn cứ nén giận, ngày sau bệ hạ tại triều đường sẽ rất khó khăn." Tần Kham khom người nói.

"Tần Kham, ngươi bảo nên làm gì, ta nghe lời ngươi."

Trong mắt Tần Kham hiện lên một đạo lệ khí, nói: "Đoạt binh quyền của ngự mã giám, nội tĩnh thâm cung, ngoại đánh Đông Hán, tru sát Vương Nhạc, chấn nhiếp triều đình."

Chu Hậu Chiếu ngẩn ra, lập tức hung hăng gật đầu: "Tốt! Cao Phượng, lấy giấy bút ra, trẫm muốn hạ trung chỉ."

Trung chỉ là một trong không nhiều lắm đặc quyền còn lại của hoàng đế Đại Minh, nó không cần có sự đồng ý của nội các và các triều thần mà vẫn có thể được chấp hành.

Trên án thư Trong điện cơ hồ trong chớp mắt đã dọn ra một hoàng quyên và bút mực.

Đón ánh mắt khẩn cấp vui sướng của đám người Lưu Cẩn, Chu Hậu Chiếu vẻ mặt tức giận vội vàng viết ra mấy chữ trên hoàng quyên, sau đó trịnh trọng đóng đại ấn của hoàng đế.

Lưu Cẩn cẩn thận cầm hoàng quyên, nhẹ nhàng thổi nét mực bên trên, trong mắt bắn ra quang mang tham lam.

Nó không chỉ là một đạo mệnh lệnh tru sát nghịch thần, nó cũng đại biểu cho quyền lực bỏ trống sắp tới, ti lễ giám, ngự mã giám, Đông Hán, những vị trí này đang vẫn gọi bọn họ.

Lưu Cẩn hắn lăn lộn trong thâm cung mấy chục năm, cuối cùng cũng đợi được tới ngày này.

Thánh chỉ đã nằm trong tay Tần Kham, Chu Hậu Chiếu nhìn hắn, nói: "Tần Kham, đêm nay tất cả giao cho ngươi điều hành, thu thập đám gia hỏa đó cho ta, nói cho chúng hay bổn phận của kẻ làm thần tử."

"Thần, tuân chỉ."

Ngoài điện, thanh âm của tiểu hoạn quan truyền đến.

"Khải tấu bệ hạ, ngự mã giám chưởng ấn Ninh Cẩn cầu kiến."

Mọi người Trong điện ngẩn ra, Chu Hậu Chiếu tức giận hừ một tiếng, phất tay áo đi ra sau điện, sau khi tất cả giao cho Tần Kham, hắn không tính hỏi tới nữa, hắn chỉ cần kết quả."

Trong mắt Tần Kham hiện lên sát khí nồng đậm, bỗng nhiên cao giọng hỏi ra ngoài điện: "Ninh Cẩn có dẫn theo thị vệ quân sĩ không?"

Thanh âm mang theo mấy phần sợ hãi của Ninh Cẩn ở Ngoài điện truyền đến: "Lão nô yết kiến bệ hạ sao dám mang binh? Lão nô là một mình tới."

"Đinh Thuận!" Tần Kham hét to.

"Có." Đinh Thuận ở ngoài cửa điện đáp.

"Tru sát Ninh Cẩn!"

"A! Bệ hạ đây là vì sao? Lão nô chưa từng. . ."

Rắc!

Ngoài điện không còn thanh âm.

Đám người Lưu Cẩn mặt như màu đất, hoảng sợ nhìn Tần Kham.

Vào lúc này bọn họ mới phát hiện, thì ra thư sinh văn nhược khi giết người xuống tay không hề kém võ tướng giết người như ma, thậm chí còn ngoan độc tàn khốc hơn.

Tần Kham đứng lẫm lẫm sinh sinh trong điện, như sát tinh hạ phàm, đằng đằng sát khí.

Phủ trạch bị tập kích, vợ con người nhà bị tập kích, Cẩm Y vệ bị tập kích, một đường từ ngoài thành đến hoàng cung bị người ta đuổi giết, lửa giận nén cả đêm cuối cùng cũng đột nhiên trào dâng mà ra.

Cuối cùng cũng đến lúc lật bàn rồi.

"Tìm nha bài hổ phù trên người Ninh Cẩn."

"Vâng." "Trương Vĩnh, ngươi cầm nha bài hổ phù tiếp quản ngự mã giám."

"Vâng."

"Đinh Thuận, theo ta tiếp quản dũng sĩ doanh, triệu tập Cẩm Y vệ toàn thành, đánh thẳng tới đại đường của Đông Hán."

"Vâng."