Hoằng Trì đế bãi triều hai ngày, điều này ở triều Hoằng Trị siêng năng là phi thường hiếm thấy, các ngự sử của lục khoa đạo tập kết ở ngọ môn quỳ hỏi nguyên nhân, có hoạn quan ra ngoài nói một câu lạnh lùng "Long thể bị bệnh nhẹ" rồi đuổi đi.

Các Ngự sử rất hiểu, vì thế đều hướng về phía ngọ môn dập đầu mấy cái, sau khi đồng thanh cung thỉnh bệ hạ bảo trọng long thể thì đi về, đời người khó trạnh được ba bệnh hai đau, hoàng đế tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Các Ngự sử dễ đuổi, nhưng ba vị Đại học sĩ nội các và mấy vị thái giám cầm bút và chưởng ấn của cung đình thì không dễ đuổi.

Bọn họ thân ở địa vị cao tất nhiên có nguồn tin tức chuẩn xác hơn, bọn họ rất rõ ràng bệnh của bệ hạ không đơn giản là bệnh nhẹ.

Trong Noãn các của Điện Văn Hoa, vốn là nơi làm việc của ba vị Đại học sĩ, hôm nay lại có thêm ba vị khách ít tới.

Khách ít tới kỳ thật là , khách quen thái giám chưởng ấn ti lễ giám Tiêu Kính, thái giám cầm bút Trần Khoan và thái giám cầm bút xếp thứ hai Vương Nhạc.

Sáu vị đại nhân vật Chấp chưởng nội các và cung đình Đại Minh triều đồng tụ điện Văn Hoa, thực sự có thể nói là hiếm thấy.

Nội các và cung đình luôn có mâu thuẫn, hoàng đế Đại Minh lập ti lễ giám chính là vì thần quyền quá lớn, quân quyền bị ước thúc, vì thế bắt đầu từ sau thời Nhân Tuyên, hoàng đế nghĩ ra một biện pháp để hạn chế cân bằng, đó là thiết lập ti lễ giám, từ thái giám tín nhiệm bên cạnh thay hoàng đế nắm quyền phê quyền, kiềm chế thần quyền đang dần dần lớn hơn quân quyền.

Đây cũng là biện pháp trong bất đắc dĩ, sau hai triều Hồng Vũ Vĩnh Lạc, hậu nhân của lão Chu gia tính tình dần dần trở nên nhã nhặn, dần dà, tính tình của các đại thần dần dần trở nên dữ dằn, nếu những đại thần nóng tính này có lòng soán vị mưu nghịch thì còn đỡ, kéo ra ngoài giết chết là được, nhưng làm các hoàng đế Đại Minh uất nghẹn là, những tên nóng tính chết tiệt này không ngờ ai nấy đều là trung thần, một lòng vì giang sơn xã tắc, hơn nữa tài ăn nói kẻ này hơn kẻ kia, cái miệng luôn chiếm điểm cao đạo đức, thường mắng hoàng đế như tưới máu chó lên đầu.

Các Hoàng đế đánh cũng đánh không lại, mắng cũng mắng không xong, lại càng dám tùy ý trảm sát đại thần. Nếu không sẽ bị các chính nghĩa viết vào sách sử, từ nay về sau lưu tiếng xấu muôn đời, vĩnh viễn không lật được mình, vì thế chỉ có thể trơ mắt nhìn chế độ nội các triều đình từ từ thành thục, trơ mắt để các đại thần phân tán quyền lực của hoàng đế, hoàng đế tựa hồ biến thành tượng trang trí, vĩnh viễn không thể ở trên kim điện vui sướng lâm li đạn tán vương bá khí, một câu khiến người ta thể xác và tinh thần sung sướng "Lôi ra ngoài giết chết cho ta" Cũng không thể tùy tiện nói lung tung nữa.

Rơi vào đường cùng. Hoàng đế Tuyên tông Chu Chiêm Cơ suy nghĩ biện pháp, đó là thiết lập học đường thái giám, cổ vũ thái giám biết chữ, ti lễ giám vì thế dần dần theo chế độ nội các thành thục mà quyền thế tăng mạnh, dùng gia nô thái giám để kiềm chế kiềm chế quyền phát sinh vô hạn, đây chính là chủ ý của hoàng đế Tuyên tông.

Kỳ thật sự xuất hiện của nội đình, không mang đến quá nhiều lợi ích cho quân quyền, ti lễ giám nhiều lắm chỉ mang tác dụng chế hành ngoại đình, quân quyền vẫn không thu hồi được, không thể không nói. Trong vô số đế vương của Trung Quốc trên dưới mấy ngàn năm, chỉ độc có hoàng đế Minh triều là sống uất nghẹn nhất, bị sỉ nhục nhất, nhưng chính chế độ tam quyền nội các chấp chính, nội đình chế ước, Đô Sát viện giám sát này giúp Minh triều giữ nước được gần ba trăm năm.

Thành bại ưu khuyết, ai nói được đây?

Thời Hoằng Trị, nội đình rất hiếm có xuất hiện mấy thái giám tốt không mang tới phiền toái cho thiên hạ, Ví dụ như ba người Tiêu Kính, Trần Khoan, Vương Nhạc, cho nên quan hệ của ba người với nội các vẫn khá hòa hợp, thỉnh thoảng tranh lợi đoạt quyền cho phe phái của mình, làm mấy chuyện chơi tâm nhãn, không ảnh hưởng tới toàn cục, nói tóm lại, triều Hoằng Trị nội ngoại đình hoà hợp êm thấm.

Hôm nay không khí của Noãn các điện Văn Hoa có chút ngưng trọng.

Tin tức Hoằng Trì đế mắc bệnh nặng chính ra vẫn chỉ có số ít người biết, sáu người trong Noãn các hôm nay chính ở trong số đó.

Hoàng đế bệnh nặng, việc lớn không xa, không ngoài mang tới một đả kích trầm trọng cho ba vị Đại học sĩ nội các và ba vị đại thái giám, Đại Minh dưới sự nỗ lực của Hoằng Trì đế và đám trọng thần bọn họ, cuối cùng cũng có được hiện tượng phục hưng, Đại học sĩ va các thái giám đều có thanh danh tốt, đương nhiên, cũng giúp mấy vị thái giám phát tài. Nhưng mà nếu Hoằng Trì đế băng hà, Đại Minh đang phục hưng này còn có thể tiếp tục phục hưng nữa hay không?

Vừa nghĩ tới đức hạnh của Thái tử Chu Hậu Chiếu, sáu người trong Noãn các liền lắc đầu thở dài.

Tiêu Kính ho khan vài tiếng, cầm chén trà lên uống một ngụm cho mát họng rồi chậm rãi nói: "Bệ hạ bệnh nặng, tin tức này phải phong tỏa, nếu không triều đình sẽ phát sinh đại loạn, người hữu tâm châm ngòi thổi gió vài câu, ngày tháng của chúng ta sẽ ra sao?"

Tạ Thiên thở dài: "Hôm qua chúng ta xin gặp bệ hạ, bị hoạn quan nội cung cản mấy lần, xem ra bệ hạ thực sự bệnh không nhẹ, Tiêu công công là nội, có biết bệnh của bệ hạ rốt cuộc là như thế nào hay không?"

Tiêu Kính lắc đầu: "Bệ hạ ra nghiêm lệnh không cho phép tiết lộ, Tạp gia cũng không biết rõ ràng, phái người hỏi mấy vị Thái y, ai nấy chỉ biết sợ hãi lắc đầu, nửa câu cũng không nói, hoạn quan nội cung hầu hạ bệ hạ đêm qua lặng lẽ đưa một chiếc khăn lụa có dính máu cho Tạp gia, máu đã đọng thành khối đen, Tạp gia phái người cầm khăn tới hỏi danh y Long Nhị Chỉ của kinh sư, Long Nhị Chỉ chỉ nhìn một cái rồi lắc đầu, nói người ho ra máu không sống được quá hai tháng."

Ba vị Đại học sĩ cả người run lên, tiếp theo mắt đục ứa lệ, vẻ mặt bi thương vạn phần.

Quân thần ở chung nhiều năm, Hoằng Trì đế ở trong mắt các Đại học sĩ đã không chỉ là đế vương, hơn nữa còn là bằng hữu, thậm chí giống như huynh đệ, không thể phủ nhận, hắn là hoàng đế tốt, hoàng đế tốt ngàn năm khó gặp, không chỉ như vậy, hắn cũng là bạn tốt, hiện giờ vị bằng hữu này sắp gần đất xa trời, không khỏi làm ba vị Đại học sĩ cảm thấy đau thương.

Lý Đông Dương rơi lệ nói: "Năm nay năm nay mới ba mươi lăm tuổi! Ông trời sao lại bất công như vậy, đoạt đi anh chủ của Đại Minh ta, sao lại tàn nhẫn đến thế được!"

Sáu người tất cả đều ảm đạm rơi lệ.

Lưu Kiện là thủ phụ, mọi người sau khi đau buồn một lúc, Lưu Kiện lau nước mắt, cố nén bi thống nói: "Lão phu hôm nay mời ba vị công công đến, có quốc sự muốn thương lượng, nay bệ hạ bệnh tình nguy kịch, chính sự lại không thể hoang phế, giang sơn vạn dặm của Đại Minh còn phải dựa vào chúng ta cùng giúp bệ hạ và Thái tử điện hạ chống đỡ mới được."

Năm người còn lại đều là cột trụ của quốc gia, nghe vậy vẻ mặt nghiêm lại, đều xưng phải.

Lưu Kiện chậm rãi nói: "Lão phu có mấy đề nghị, chư vị không ngại thì can nhắc, đầu tiên bệnh tình của bệ hạ phải phong tỏa nghiêm mật, không thể để lọt ra ngoài một chữ, tiếp theo đông cung xuân phường, Đại học sĩ chúng ta càng phải nghiêm khắc đốc xúc nghiệp học của Thái tử, thứ ba, nội các và ti lễ giám xin ý chỉ của Thái Hậu va hoàng hậu nương nương, trong hai tháng, dần dần đổi cung phòng, uân vốn đóng ở cấm cung điều tới kinh doanh, đổi đằng tướng tứ vệ vào cung thủ vệ, đồng thời Cẩm Y vệ và Đông Hán phái nhân viên vào cung nghiêm mật giám thị, để phòng..."

Dừng một chút, Lưu Kiện vẻ mặt khó hiểu thở dài: "Để ngừa bệ hạ thực sự....có việc không thể nói, mà khiến trong cung đại loạn, tai hoạ thiên hạ, thứ tư, bệ hạ nếu thực sự có bất trắc, Thát Đát tiểu vương tử Bá Nhan bỗng nhiên thừa dịp phạm biên cướp đoạt lúc quốc tang, biên trấn không thể không phòng, lão phu đề nghị điều tam biên tổng chế Dương Nhất Thanh làm Tổng binh quan, thái giám Miêu Quỳ làm giám quân vụ, Tổng đốc biên trấn phòng ngự, Thát Đát nếu đến phạm, suất binh đánh trả. Tạm thời chỉ có chừng ấy, về phần chuẩn bị hậu sự mai táng, từ từ rồi nói, có lẽ bệ hạ cát nhân thiên tướng, chuyển nguy thành an, hành động này không khỏi bất kính đối với bệ hạ, cũng không phải đạo của kẻ bề tôi."

Năm người suy nghĩ một lúc lâu, đều gật đầu đồng ý, nội các và ti lễ giám đạt thành nhất trí.

Mọi người sắp giải tán thì môi Vương Nhạc mấp máy, thấy tình tự của mọi người rất kém, Vương Nhạc lại thôi không nói.

Tiêu Kính thấy Vương Nhạc chắc muốn nói việc của ti lễ giám, dù sao Tiêu Kính qua mấy tháng nữa sẽ cáo lão hồi hương cáo lão hồi hương, vị trí chưởng ấn ti lễ giám cực kỳ trọng yếu này Vương Nhạc đã thèm nhỏ dãi rất nhiều năm, nhưng trước mắt hoàng đế bệnh nặng, Thái tử còn trẻ chưa hiểu chuyện, chuyện này lại treo ở đó, khiến Vương Nhạc trong lòng ít nhiều có chút thấp thỏm.

Tiêu Kính không nói gì, cười lạnh mấy tiếng, đứng dậy cáo từ ba vị Đại học sĩ.

Chu Hậu Chiếu nuốt lệ chạy về cấm cung, vừa rồi tin tức ở Thái y viện trong lúc vô ý nghe thấy làm Chu Hậu Chiếu lòng nóng như lửa đốt, hắn không tin lời nói của hai vị Thái y, hoặc là nói hắn thực sự lựa chọn không muốn tin.

Phụ hoàng trước giờ luôn khỏe, cao lớn kiên cường như núi, chống đỡ cả một mảng trời cho hắn.

Núi, sao có thể đổ được?

Nhất định là các Thái y nhàn rỗi không có việc gì làm thối miệng nguyền rủa phụ hoàng!

Chu Hậu Chiếu đem nước mắt, hận ý trong lòng nảy sinh, hai Thái y mồm thối này không phải người tốt, nhất định phải bẩm báo phụ hoàng chém bọn họ.