Chu Hậu Chiếu thiên tư thông minh, nhưng không thích học, hắn ghét đọc sách, nhưng cũng không phản cảm với học vấn.

Nghịch biện rất mâu thuẫn, nhưng Chu Hậu Chiếu lại có bản lĩnh biểu hiện nghịch biện này một cách thật sự hoàn mỹ, tuyệt không xung đột.

Thiên tư thông minh nhưng không thích học, đây là trách nhiệm của thầy giáo, Tần Kham có chút cảm thán, lão sư dạy Thái tử đọc sách là Vương Quỳnh, Dương Đình Hòa, bao gồm cả ba vị Đại học sĩ Lưu Lý Tạ thực sự nên mỗi người viết một bản kiểm điểm vạn chữ thấm đầy nước mặt gửi lên cho hoàng đế bệ hạ, tự tuyệt với nhân dân cũng được.

Một đứa trẻ ngoan, lại dạy hắn thành như vậy, tính tình hoang đường của hoàng đế Chính Đức trong tương lai, không thoát được quan hệ với phương pháp giáo dục sai lầm của mấy vị lão sư này, dạy hư dòng độc đinh của Chu gia, lại còn mặt dày ở trên kim điện chỉ trích hoàng đế chỗ này không tốt chỗ kia hoang đường, thậm chí còn viết sự hoang đường của hắn vào trong sách sử, truyền cho đời sau, khiến hắn phải chịu đựng tiếng xấu mấy trăm năm, giống như tất cả sai lầm của đứa nhỏ này không liên quan gì tới họ, bọn họ chỉ là một người bàng quan công chính công bình, vì thế dùng ngòi bút làm vũ khí, viết rằng trời gửi xuống một hôn quân như vậy là bất hạnh của đất nước, là bi tai của Đại Minh.

Lật xem một bộ phận về hoàng đế Chính Đức trong sách sử, hầu như đều là nội dung là như vậy, những luận điệu rất vô trách nhiệm, Tần Kham sau khi quen Chu Hậu Chiếu thì thường xuyên suy nghĩ, nếu mình xuyên qua tới người của hoàng đế Hoằng Trị thì sẽ làm như thế nào?

Đại thể sẽ đóng đinh bọn Vương Quỳnh, Dương Đình Hòa lên giá chữ thập, treo ở ngọ môn, để các quan viên lui tới phỉ nhổ bọn họ tới chết. Có lẽ thỉnh thoảng cũng có xung động muốn bóp chết Chu Hậu Chiếu, dù sao tất cả đều chỉ là cấu tứ.

Không nghi ngờ gì nữa, những tri thức tạp nham nhưng lại uyên bác này đã triệt để khiến Chu Hậu Chiếu rung động.

Không chỉ là rung động, Chu Hậu Chiếu đối với những tri thức này sinh ra hứng thú nồng đậm. Bởi vì những tri thức Tần Kham nói ra có điểm giống nhau, chúng không buồn tẻ vô vị như tứ thư ngũ kinh, ngược lại rất hay, mỗi một cái đều có thể dùng thực nghiệm để chứng minh.

Chu Hậu Chiếu thích chơi, hơn nữa thích chơi một cách đa dạng.

Những tri thức này của Tần Kham lập tức bắt được tâm hắn, hứng thú của hắn đối với Tần Kham cũng càng ngày càng đậm.

"Đại Dung, tới chợ thành tây tìm mấy sắc mục. Lột quần họ ra xem.." Chu Hậu Chiếu có chút không phục: " thực sự lớn hơn nam nhân Đại Minh chúng ta ư? Vô lý."

Con dân Thiên triều thượng quốc có lòng tự trọng dân tộc mãnh liệt, huống chi là Thái tử của Thiên triều thượng quốc.

Ánh mắt Cốc Đại Dụng nhìn Tần Kham càng u oán, một thái giám không có chim lại đi tụt quần nam nhân ra soi chim. Chuyện biến thái như vậy không làm được.

"Điện hạ... Nô tỳ, nô tỳ không... thể làm vậy được." Cốc Đại Dụng sắp khóc rồi.

Chu Hậu Chiếu đang hưng trí. Làm sao mà cản được, nói ngay: "Ta tự đi xem."

"Điện hạ không được." Cốc Đại Dụng và Trương Vĩnh quýnh lên, chuyện hoang đường như Thái tử tụt quần nam nhân nếu bị bệ hạ và các quan văn biết, Thái tử nhiều lắm cũng chỉ bị bị mắng một chút, nhưng đám thái giám bọn họ khẳng định sẽ bị ăn gậy.

Hai vị thái giám đối với Tần Kham không khỏi rất oán hận, tự dưng đi nói với điện hạ những điều này làm gì, thế không phải là tìm phiền toái cho họ à? Tính tình của Thái tử điện hạ ngay cả bệ hạ và các quan cũng không quản được, bọn họ làm nô tỳ có thể quản được chắc?

Tần Kham cũng thấy xấu hổ, kỳ thật nói ra những tri thức vớ vẩn này cũng chỉ là để chứng tỏ mình là người có học vấn, cái gì cũng biết cái gì cũng hay. Nhưng hắn không ngờ Chu Hậu Chiếu đối với nghiên cứu dài ngắn của nam nhân ngoại quốc lại có hứng thú như vậy, trong sách sử nói hoàng đế hoang đường này còn từng nuôi nam sủng vừa nghĩ đến đây, Tần Kham không khỏi cả người lạnh ngắt.

Khi Mọi người đều đang khuyên Chu Hậu Chiếu thì Đại học sĩ Dương Đình Hòa vừa tức giận ra khỏi xuân phường đã trở lại.

Mọi người lập tức im lặng.

Dương Đình Hòa là tới giáo huấn. Vừa rồi tức giận mà đi quá xung động, chờ khi ra khỏi xuân phường rồi, Dương học sĩ liền tỉnh táo lại, hắn thân mang trọng trách dạy dỗ quốc quân Đại Minh tương lai, trọng trách này là hoàng đế bệ hạ và dân chúng thiên hạ giao cho hắn, hy vọng hắn có thể dạy ra một quốc quân anh minh, biết lễ nghi, biết liêm sỉ, chăm chỉ hiếu học thông minh, đây là vinh hạnh cỡ nào? Thái tử đọc sách lười nhác, tất nhiên phải răn dạy khuyên bảo, sao có thể bởi vì tức giận mà bỏ đi, buông tay bất kể?

Không nên!

Dương Đình Hòa tính tình Đôn hậu rất xấu hổ, hắn cảm thấy mình đã cô phụ kỳ vọng của bệ hạ và người trong thiên hạ, là tội nhân của Đại Minh.

Khi Dương Đình Hòa vẻ mặt xấu hổ quay lại, định cứu vị Thái tử sa ngã vào tuổi thanh niên này, vừa bước vào phòng học xuân phường, thì thấy Chu Hậu Chiếu đang ăn đồ ăn, chân bắt chéo rung rung, không hề phản tỉnh lớn tiếng vui đùa với mấy thái giám va một người trẻ tuổi, nói đến chỗ hưng phấn thì khoa chân múa tay, hoàn toàn không để chuyện chọc giận khiến tiên sinh bỏ đi ở trong lòng.

Dương Đình Hòa rất bi thương, hắn thậm chí có thể nghe thấy thanh âm trái tim của mình đang vỡ vụn.

Cái thằng nhãi này không ngờ còn có tâm tình ăn quà vặt nói chuyện phiếm? Chuyện chọc giận tiên sinh nghiêm trọng như vậy không ngờ không thèm để ý, còn tán gẫu vui vẻ như vậy, không giáo huấn một chút thì sao có thể đúng với bệ hạ, đúng với con dân Đại Minh?

"Thái tử điện hạ! Ngươi, thật quá đáng! Thần hôm nay phải khiển trách ngươi..." Dương Đình Hòa từ sau lưng rút ra một cây thước, giống như một con trâu rừng đang tức giận lao về phía Chu Hậu Chiếu.

Đại bộ phận thước trong xuân phường là để cho có, Thái tử bướng bỉnh tới mấy, các nho sĩ uyên bác nhiều lắm cũng chỉ mắng vài câu, thực sự dám đánh Thái tử rất ít, đám người Vương Quỳnh, Lưu Kiện, Lý Đông Dương dạy Chu Hậu Chiếu đều là đại nho đương thời, Thái tử đọc sách không chăm chỉ, bọn họ cũng chỉ trách cứ vài câu hay không Hoặc là lão lệ tung hoành quở trách Thái tử không đúng, biểu đạt một chút sự lo lắng đối với vận mệnh quốc gia của Đại Minh tương lai, nhưng bọn họ cho tới bây giờ không nghĩ tới dùng thước để đánh Thái tử.

Hôm nay thì khác. Hôm nay Dương Đình Hòa là tức giận thực sự, không chỉ tức giận, hơn nữa giận cấp công tâm, một nửa vì vận mệnh quốc gia của Đại Minh tương lai, một nửa khác là vì Chu Hậu Chiếu rất không để tiên sinh như hắn vào mắt.

Tôn sư là truyền thống cơ bản nhất của nho gia, Thái tử chọc hắn tức giận bỏ đi, không ngờ không hề có bộ dạng áy náy, đây là quốc quân tương lai à, há có thể để mặc hắn như vậy.

Dương Đình Hòa tức giận đến mặt cũng biến hình, cầm thước cười gằn hai tiếng. Dùng thế sấm sét lao về phía Chu Hậu Chiếu, hắn đã hạ quyết tâm, hôm nay tất phải khiển trách thằng nhãi này, sau đó tới trước mặt bệ hạ thỉnh tội.

Chu Hậu Chiếu thấy Dương Đình Hòa lao tới như phát điên thì căn bản không ý thức được vì sao lại vậy. Hắn không nghĩ ra Dương Đình Hòa vì sao đang yên đang lành lại đi đánh hắn, không thể không nói giác ngộ của đứa nhỏ này hơi thấp.

Vừa thấy tư thế nổi điên của Dương Đình Hòa, Chu Hậu Chiếu hoảng quá, đứng dậy lùi ra sau mấy bước, trong miệng kinh hô: "Dương học sĩ. Ngươi điên rồi à?"

"Ta điên ư? Ha ha, thần hôm nay trước tiên phát điên đã, giáo huấn ngươi xong rồi, thần sẽ đập đầu chết trước thềm ngọc của bệ hạ!" Dương Đình Hòa giận không thể nét, thước trong tay hắn lăng không nhoáng lên, thuận tay bắt kiếm quyết bổ tới Chu Hậu Chiếu.

Chu Hậu Chiếu kinh hãi, may mắn là đứa nhỏ này thượng võ, cũng luyện qua vài ngày với đại nội cao thủ, vì thế nghiêng đầu tránh, thước đánh trượt, nện xuống bàn.

"Đại Dụng, Trương Vĩnh, cứu ta!" Chu Hậu Chiếu vừa tránh thế công như phô thiên cái địa của Dương Đình Hòa, vừa lớn tiếng kêu cứu.

Cốc Đại Dụng và Trương Vĩnh cũng quýnh lên, vội vàng bước lên phía trước ôm lấy Dương Đình Hòa, nhưng bị Dương Đình Hòa đang giận dữ dùng đầu thước đánh cho liên tiếp thối lui.

Chu Hậu Chiếu sợ hãi, hắn chưa bao giờ thấy Dương học sĩ thất thố như vậy, cũng không biết mình rốt cuộc có gì sai, trong cơn hoảng loạng nghiêm đầu, thấy Tần Kham thản nhiên như không đứng ở bên cạnh, như có chút hứng thú xem một màn này, giống như lúc trước ở trong điện Văn Hoa nhìn Lý Đông Dương đuổi đánh Thọ Ninh Hầu.

Chu Hậu Chiếu không khỏi mừng rỡ, thân thể co lại, trốn ra sau Tần Kham, trong miệng hô to: "Tần Kham cứu giá!"

"Hả? Điện hạ..." Tần Kham cũng kinh hãi, việc này đâu liên quan gì tới ta.

Chưa kịp do dự thì thước của Dương Đình Hòa đã đập tới, cái này thuộc loại đánh không phân biệt, dù sao trong mắt Dương học sĩ, thái giám và đám người bên cạnh Thái tử đều là gian nịnh mê hoặc Thái tử không dốc lòng cầu học, đánh mấy tên gian nịnh chả sao.

Thế tới của Thước hung mãnh, Tần Kham theo bản năng giơ tay che đầu, sau đó liền cảm thấy cánh tay đau nhức, đã trúng mấy phát.

Tần Kham cũng bực, ta là bị Thái tử tuyên vào đông cung, không bắt ta chịu đòn thay hắn, chuyện từ đầu tới cuối chẳng liên quan gì tới ta.

Có lòng muốn tránh, nhưng Chu Hậu Chiếu sau lưng hắn túm chặt lấy áo hắn, không cho hắn động đậy, trong chớp mắt Tần Kham lại trúng thêm mấy cái.

Cứ Như vậy không được! Tần Kham quýnh lên liền nghĩ ra biện pháp.

Nghe nói khi Kinh Kha đâm Tần vương, trong đại điện có nhân vật rất xuất sắc, tên là Hạ Vô Thả, khi Kinh Kha chạy quanh đại điện đuổi giết Tần vương, Hạ Vô Thả thân là ngự y của Tần vương chẳng những ném túi thuốc trong tay ra, còn lớn tiếng kêu "Vương rút kiếm đâm lại", lúc này mới khiến Tần vương nhớ ra, rút trường kiếm đâm bị thương Kinh Kha, dẫn tới hành động tứ Tần thất bại.

Tần Kham cũng làm ra chuyện tương tự.

Lật tay từ cạnh bàn vớ lấy một nghiên mực, nhanh như tia chớp đưa cho Chu Hậu Chiếu, Tần Kham vội vàng nói: "Điện hạ cầm nghiên mực đánh lại."

Chu Hậu Chiếu trong lúc trong chỉ số thông minh hơi xuống thấp, căn bản không cần nghĩ ngợi liền ném nghiên mực về phía Dương Đình Hòa...

Dương Đình Hòa bị nghiên mực đập trúng đầu gối trái, hạ bàn không vững ngả cắm đầu xuống đất.

Một mảng yên tĩnh...

Dương Đình Hòa nằm im lìm trên mặt đất, không động đậy.

Chu Hậu Chiếu sắc mặt tái nhợt, bất khả tư nghị nhìn hai tay mình, Cốc Đại Dụng và Trương Vĩnh trợn tròn cả mắt, hoảng sợ nhìn chằm chằm Dương Đình Hòa vẫn không nhúc nhích.

Tần Kham vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì nhìn Chu Hậu Chiếu: "Điện hạ, ngươi xong rồi, ngươi đã làm thịt lão sư của đem ngươi rồi..."