Tần Kham và mọi người trong điện, vẻ mặt si ngốc nhìn hai người ta đuổi ngươi chạy trong điện, nhìn Lý Mộng Dương vung vẩy kim thang đầy uy võ, trong lòng thầm quyết định... Sau này phải làm tốt quan hệ với y, cho dù không tốt thì ít nhất cũng không thể đắc tội với y, đối với nhân vật tàn nhẫn thì nhất định phải bảo trì sự tôn kính tất yếu.

Hoằng Trì đế vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn trò hề trong điện. Khóe mắt Trương hoàng hậu thì không ngừng run rẩy, Chu Hậu Chiếu thì khoa chân múa tay, hai mắt phóng ra quang mang hưng phấn cực độ, mấy vị quan văn Vương Quỳnh Dương Đình Hòa thì mỉm cười vuốt râu, tràn ngập tán dương nhìn chính nghĩa đuổi giết tà ác.

Toàn bộ điện Văn Hoa lộn xộn cả.

Kiến Xương Bá dù sao cũng là đệ đệ của Thọ Ninh Hầu. Thấy thế không khỏi khẩn trương, lại không dám tiến lên cản Lý Mộng Dương đang như phát điên, vì thế đành phải hô to: "Huynh trưởng đừng chạy ở trong điện, mau chạy ra ngoài."

Thọ Ninh Hầu không chút do dự, chạy ngay ra ngoài điện.

Hôm nay có mất mặt hay không thì dĩ nhiên không quan tâm được nữa rồi, trước tiên chạy trốn giữ mạng đã rồi tính toán với Lý Mộng Dương sau. Tần Kham đang hứng trí bừng bừng thưởng thức trò hay, thấy Thọ Ninh Hầu muốn chạy ra ngoài thì không khỏi cảm thấy thất vọng, trò hay kinh điển như vậy, kết thúc quá sớm thì không khỏi đáng tiếc.

Khi Thọ Ninh Hầu thất kinh chạy qua bên cạnh Tần Kham thì Tần Kham cuối cùng vẫn làm ra một hành động không thể nào được gọi là thiện lương.

Hành động rất nhẹ, chỉ thò mũi chân ra một chút mà thôi.

Vì thế.... Thọ Ninh Hầu ít nhất cũng đang chạy tới bảy mươi sức ngựa bỗng nhiên phát hiện mình bay lên, ở giữa không trung vẽ ra một đường cong ai oán, cuối cùng đầu đập xuống đất, như thiên sứ gãy gánh rơi xuống nhân gian, không thể trở về thiên đường tươi đẹp, chỉ còn lại một thoáng ưu thương và tuyệt vọng.

Hôm nay điện Văn Hoa có thể nói là cao trào liên tục, hết đợt này đến đợt khác, thấy Thọ Ninh Hầu ngã sấp, thần sắc đang ảm đạm của mấy vị quan văn lại khôi phụcvẻ chờ mong, Chu Hậu Chiếu thì lại ôm bụng cười ha ha.

Lý Mộng Dương cũng cười, hắn là ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, sau đó vung kim thang hung hăng đập một trận lên lưng Thọ Ninh Hầu đang nằm trên đất rên rỉ.

Kiến Xương Bá mắt sắc, sớm đã nhìn thấy tất cả chi tiết, lúc này trần ai lạc định, hắn giơ tay lên chỉ vào Tần Kham phẫn nộ nói: "Ngươi! Là ngươi! Ta nhìn thấy hết cả rồi, là ngươi ngáng chân..."

Tần Kham nghiêm giọng nói: "Bá gia không thể nói lung tung, hạ quan đứng yên một chỗ bất động, ta ngáng chân làm sao được?"

Phổi Kiến Xương Bá như muốn nổ tung, nhìn thấy nhưng lại không có chứng cớ để lấy ra, chuyện này tranh cãi thì càng vớ vẩn - tên gia hỏa vô sỉ này từ đâu mọc ra vậy?

"Ngươi. . . Ngươi thấy Thọ Ninh Hầu bị người ta đuổi giết, nhưng thấy nguy mà không cứu, việc này là thật chứ?"

Tần Kham lắp bắp kinh hãi, mở to hai mắt ngạc nhiên nói: "Đùa gì vậy, vị đại nhân này cầm binh khí, bộ dạng lợi hại như thé, không tránh thì ta chẳng lẽ là thằng ngốc à?"

Trò khôi hài gần như đã xong.

Hoằng Trì đế không hổ là minh, Lý Mộng Dương đuổi đánh Thọ Ninh Hầu trong điện Văn Hoa tới gà bay chó sủa, Hoằng Trì đế không ngờ không tức giận, chỉ là vẻ mặt rất bất đắc dĩ ra lệnh cho võ sĩ trước điện giữ chặt Lý Mộng Dương, đưa y ra khỏi cung, tính tình Lý Mộng Dương thực sự rất cương liệt, bị hai gã võ sĩ một tả một hữu kẹp ra ngoài vẫn giậm chân mắng to không ngớt, mà Thọ Ninh Hầu thì rất bi thương nằm ở nền gạch trong điện không thể động đậy, lúc này không phải giả vờ, mấy cú nện của Lý Mộng Dương thực sự rất nặng, Thọ Ninh Hầu đau đến không đứng dậy nổi.

Em vợ chịu đả kích trầm trọng như vậy, Hoằng Trì đế cũng không đành lòng trách phạt hắn nữa, giết người chỉ là một cái gật đầu, ăn đòn thì coi như là trả hết nợ rồi, Hoằng Trì đế cười khổ ra lệnh cho hoạn quan đưa Thọ Ninh Hầu ra ngoài cung, trong đại điện, đám người Vương Quỳnh, Dương Đình Hòa thấy thái độ của hoàng thượng không định truy cứu việc này nữa thì bọn họ mặc dù không cam lòng, nhưng cũng không muốn khiến hoàng thượng khó chịu nữa, vì thế mọi người khom người cáo lui.

Trương hoàng hậu tức giận đến mặt tái xanh, việc đã đến nước này, thân là hoàng hậu cũng không thể làm gì được Lý Mộng Dương, ngay cả tiền thuốc men cũng không thể đòi, nàng ta tức đến mức một ngụm nghịch huyết bố lên trong ngực, nhưng lại đành cố chịu, Đại Minh hiện giờ thế lực quan văn khổng lồ, cho dù thân là hoàng đế thì rất nhiều lúc cũng không thể không thỏa hiệp với triều thần, hoàng hậu thì càng không thể làm gì được quan văn, nếu nàng ta không muốn bị các quan văn mắng cho thương tích đầy mình, nếu nàng ta vẫn muốn trên sử sách đời sau lưu lại thanh danh tốt thì việc hôm nay nàng ta cũng chỉ có thể bỏ qua.

Hoàng đế hoàng hậu Đại Minh trừ Thái tổ Thành tổ thời khai quốc ra, tùy tâm sở dục chưa từng thấy, đây là một niên đại quan văn theo đuổi tự do và kích tình, hoàng đế cũng không thể nhượng bộ vì sự tự do của bọn họ. Cho dù là làm một cách không tình nguyện thì vẫn phải làm.

Chu Hậu Chiếu cười vô tâm, cữu cữu bị người ta đánh thành như vậy, hắn cũng không tức giận, ngược lại hưng phấn nhiều hơn, Hoằng Trì đế chỉ có đứa con trai này, từ nhỏ đã nâng niu trên tay. Khiến Chu Hậu Chiếu hiện giờ thích chơi bời, tính tình cổ quái tò mò, hắn mặc dù thích chơi bời như hai huynh đệ Thọ Ninh Hầu, Nhưng tính chất của hai bên bất đồng, Chu Hậu Chiếu thường xuyên ra ngoài cung du ngoạn, nhưng hành động tội ác Thọ Ninh Hầu Kiến Xương Bá thì hắn cũng nghe nói không ít. Đối với hai vị cữu cữu này, Chu Hậu Chiếu thực sự không thân thiết nổi.

Gió êm sóng lặng, điện Văn Hoa khôi phục vẻ yên tĩnh.

Tần Kham không nhúc nhích, hắn vẫn đứng trong điện cách Hoằng Trì đế khá xa, lẳng lặng nhìn kịch mở màn kịch kết thúc, trong lòng thì lại có vài phần hậm hực và thất vọng.

Thọ Ninh Hầu làm hại hắn thảm như vậy, tiễn vợ tiễn thiếp, ngồi nhà tù, kết quả là trúng mấy cái kim thang thì coi như xong, Hoằng Trì đế trowcs giờ xử sự công bằng nhưng đối với cậu em vợ thì vẫn thiên vị.

Tần Kham không trách hắn, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy uất nghẹn, một ngụm ác khí tắc trong ngực, không biết nên phát tiết như thế nào.

Mọi người trong điện đã lui ra, Hoằng Trì đế nhìn Tần Kham đứng yên bất động. Trên mặt hiện lên một tia áy náy.

Một chén nước muốn giữ bằng là rất gian nan.

"Tần Thiên hộ, ngươi cũng lui ra đi, hôm nay... Ủy khuất ngươi rồi." Hoằng Trì đế chỉ có thể nói như vậy.

"Vâng thần cáo lui." Tần Kham không nói thêm gì, sau khi cúi người hành lễ. Lặng lẽ rời khỏi điện Văn Hoa.

Trong điện chỉ còn lại một mình Hoằng Trì đế, ánh mắt hắn vô thần lật xem sớ, bỗng nhiên sắc mặt dần dần ửng đỏ một cách không khỏe, nắm tay che miệng lại thấp giọng ho khan, ho tới mặt đỏ bừng, thở hổn hển dồn dập.

Hoạn quan thị hầu Trong điện quýnh lên, vội vàng tới Thái y viện gọi Thái y, lại bị Hoằng Trì đế xua tay ngăn cản.

Sau Đầu xuân là hắn liền cảm thấy sức khỏe ngày một yếu đi, phương thuốc của thầy thuốc, kim đan của đạo gia đều uống không ít, sức khỏe vẫn không tốt lên, chấp chưởng Đại Minh mười bảy năm, trong mười bảy năm hắn dốc hết tâm huyết, chăm lo việc nước, mới có khí tượng huy hoàng hiện giờ, nhưng mà mười bảy năm khổ này giống như đã vắt kiệt dư sinh của hắn.

Uống trà sâm, Hoằng Trì đế khôi phục bình tĩnh, nhìn ánh mặt trời lách vào trong cửa đại điện, giống như Đại Minh đế quốc dưới biểu tượng thịnh thế.

Dư sinh thực sự không còn nhiều lắm, nhưng tòa giang sơn này hắn trong mắt hắn vẫn chưa tận ý người, còn có rất nhiều chuyện chưa giải quyết, một tòa giang sơn như vậy, có thể yên tâm giao cho Chu Hậu Chiếu không? Nhi tử thích chơi bời, tính tình hoang đường, hắn sẽ thống trị giang sơn phụ hoàng để lại cho hắn thành thế nào? Là trò giỏi hơn thầy hay là đời này không bằng đời trước?

Gia sự quốc sự, rất nhiều chỗ phải lo. Hoằng Trì đế thở ra một ngụm trọc khí thật dài, cười khổ mấy tiếng, vùi đầu tiếp tục xem sơ.cậu Hắn muốn tận hết nỗ lực lớn nhất của mình, hoàn chỉnh tòa giang sơn này, đồng thời tận lực giao cho nhi tử một cách hoàn mỹ.

Những gì mà một phụ thân có thể làm cho nhi tử, đại khái cũng chỉ có như vậy thôi.

Khiến tất cả mọi người không ngờ là, trò khôi hài này kỳ thật vẫn chưa kết thúc.

Tần Kham còn chưa đi ra khỏi cửa cung thì Thọ Ninh Hầu đã được nâng lên lên xe ngựa, đang trên đường hồi phủ dưỡng thương, cùng lúc đó, ngoài cửa thành bắc kinh sư, một nữ tử áo xanh trên đầu quấn khăn, mặt đeo vải mỏng lặng lẽ vào thành.

Nữ tử là Đỗ Yên.

Tần Kham sợ sự trả thù của Thọ Ninh Hầu liên luỵ tới vợ con, trước khi xung đột đã đưa Đỗ Yên và hai tiểu la lị tới nhà nông hộ ngoài thành ở tạm. Nhưng mà Đỗ Yên không phải loại an phận chờ trượng phu giải quyết phiền toái, mà nàng ta là loại người khấp khởi trở về tiếp tục hưởng thụ cuộc sống.

Trước lúc Xuất giá mẫu thân đã nói với nàng ta, đã gả cho người ta làm vợ thì nhất định phải cùng chung sướng khổ với tướng công, như vậy mới có thể được trượng phu sủng ái, nếu không nữ nhân cho dù sinh tới mấy, tâm tính bạc chung quy cũng chỉ có thể khiến trượng phu sủng ái nhất thời, rất khó khiến trượng phu cả đời không phụ.

Đỗ Yên muốn được Tần Kham sủng ái cả đời, cả đời không phụ, nếu muốn hắn không phụ ta thì ta tất không thể phụ hắn.

Vì thế Đỗ Yên từ ngoài thành lén lút trờ về, nàng ta muốn về cùng chung hoạn nạn với trượng phu, sống hay chết nàng ta không quan tâm, cái nàng ta để ý là an nguy của tướng công, chỉ cần được ở ben hắn, sinh tử có tính là gì? Dài ngắn cũng chỉ là một hồi nhân sinh.

Vải mỏng che khuất khuôn mặt diễm lệ của nàng ta, tóc đen như thác vấn lên, dùng một mảnh vải quấn lại, trong tay còn xách một cái rổ lớn, Đỗ Yên ăn mặc như nông phụ vào thành mua vải bông làm xiêm y cho ông chủ, xen lẫn vào trong đám người không hề bắt mắt.

Vừa vào thành nàng ta đã nghe thấy một tin tức không tốt.

Chuyện Tần Kham giận đánh Thọ Ninh Hầu đã sớm truyền khắp cả thành, xét thấy ác danh tới chó cũng sợ của Thọ Ninh Hầu trong kinh sư, các Dân chúng ai nấy đều vỗ tay tỏ ý vui mừng, đầu đường cuối ngõ đều đang nghị luận về vị Cẩm Y vệ Thiên hộ to gan lớn mật kia, cùng với mang theo thần sắc tiếc hận cảm thán người tốt không sống lâu, Tần Thiên hộ cuối cùng bị tên hỗn đản Thọ Ninh Hầu đáng chém ngàn đao hãm hại cho phải vào tù.

Sắc mặt sau tấm vải mỏng của Đỗ Yên lập tức thay đổi.

Lúc này nàng ta vẫn chưa biết tin tức Tần Kham bị hãm hại bỏ tù là lâu rồi, sớm đã quá hiệu lực, nàng ta chỉ biết là tướng công bị gian nhân hãm hãi, đang ở trong tù.

Vào tù thì tướng công còn có thể sống mà ra không?

Đỗ Yên một mình đứng bên đường, nước mắt phủ kín cả mặt. Thân hình lảo đảo sắp ngã.

Phải cứu tướng công! Phải cứu hắn ra!

Vô pháp vô thiên thì sao? Cướp đại lao của kinh vệ nha môn thì thế nào? Mệnh của Đỗ Yên nàng ta là cùng chung vui buồn, sinh tử gắn liền với tướng công, hắn nếu chết thì nàng ta còn sống làm gì?

Đỗ Yên không có chút do dự, cắn chặt răng, cầm rổ thản nhiên như không đi đến nha môn kinh vệ.

Kinh vệ Chỉ huy sử ti ở ngoài Thừa Thiên môn hoàng cung kinh sư, cạnh nha môn lục bộ và thông chính sứ ti, đại lộ trước cửa vừa hay thông tới hoàng cung.

Đỗ Yên cầm rổ chậm rãi đi tới, không hề khác gì với dân chúng bình thường, nếu quyết định muốn cướp ngục, thì phải cẩn thận nghĩ trước kế hoạch hành động, dù sao sinh tử đã bất chấp, hiện tại nàng ta chỉ muốn làm thế nào để xông vào trong nhà lao đồng sinh cộng tử với tướng công, về phần cứu hắn ra như thế nào, nàng ta không có biện pháp, kinh sư chính là thiên tử chi đô, Đông Hán, Cẩm Y vệ quân sĩ tập hợp, võ công của cá nhân cao tới đâu, chung quy cũng đánh không lại quân đội chính quy, khẳng định cứu không được tướng công, vậy thì đi chết cùng tướng công đi.

Đỗ Yên thở dài đau khổ, trong đầu hiện ra nụ cười tao nhã lại mang theo mấy phần xấu xa của Tần Kham, không xóa đi được.

Nếu tướng công còn ở bên cạnh thì tốt quá, hắn hình như luôn có biện pháp giải quyết tất cả vấn đề, nhất định sẽ không lỗ mãng xung động như nàng ta.

Nước mắt lại không nén được mà rơi xuống.

Bất tri bất giác đã đi đến quảng trường trước nha môn kinh vệ, ngoài cửa có quân sĩ đứng gác, tay án lên chuôi đao, nhàm chán quét nhìn người qua đường.

Đỗ Yên cắn môi dưới, trong mắt hiện lên vẻ kiên định, lẳng lặng đứng ở một góc vắng ngoài nha môn điều chỉnh hô hấp.

Sau khi Động thủ tất phải dồn hết tinh thần, dùng thế như tia chớp một đường xông vào trong lao, hơi thở là phải điều hoà.

Một chiếc xe ngựa từ trong nội môn Thừa Thiên đi ra cực nhanh, hơn mười người ăn mặc như phó vây quanh xe ngựa mà chạy, xa phu đánh xe rất gấp, roi chẳng những quất lên mông ngựa, còn không ngừng quất lên người người đi đường.

"Mau tránh ra! Xa giá của Thọ Ninh Hầu các ngươi cũng dám cản à, muốn chết sao?"

Hầu gia mới vừa ở trong cung bị Lý Mộng Dương đánh, tính tình của bọn hạ nhân tất nhiên sẽ không hòa ái gì.

Xa phu không biết tiếng quát của hắn có gì sai, trước kia hắn luôn làm như vậy mà.

Hắn tất nhiên không biết, hành động đồng dạng, lời nói đồng dạng, hôm nay nói ra khi đi ngang qua cửa nha môn kinh vệ lại thực sự có chút chết người.

Đỗ Yên đứng trong góc vắng nghe thấy ba chữ Thọ Ninh Hầu thì trong mắt hiện lên một tia tàn khốc.

Đều là tại tên Thọ Ninh Hầu này! Nếu không phải hắn tâm sinh dâm niệm nhìn trúng Liên Nguyệt Liên Tinh, tướng công nào có gặp phải đại nạn như vậy?

Đỗ Yên trong đầu đầy cừu hận, lúc này bỗng nhiên thay đổi chủ ý.

Trước tiên giết Thọ Ninh Hầu, coi như là để tế điện nàng ta và tướng công trước!

Tâm niệm máy động, xe ngựa của Thọ Ninh Hầu đã chạy như điên mà tới.

nằm sấp trong xe ngựa không thể động đậy, hai gậy của Lý Mộng Dương giống như đánh gãy xương cốt hắn, hắn thậm chí cảm giác chi dưới có chút tê tê, không nghe sai khiến.

Thọ Ninh Hầu đang ai thán vận mệnh của mình kém thế nào thì xe ngựa bỗng nhiên kịch liệt xóc nảy, chấn cho xương cốt cả người hắn càng đau đớn hơn.

Thọ Ninh Hầu giận dữ, vén màn xe vừa mới chuẩn bị mắng to xa phu không có mắt thì lại nghe thấy gia phó đang vây quanh xe ngựa liên tiếp truyền đến tiếng hét thảm, sau đó thì thùng xe bằng gỗ lim cứng rắn giống như bị bàn tay của cự thú vồ nát, theo một tiếng rầm, xe ngựa trong chớp mắt tứ phân ngũ liệt, Thọ Ninh Hầu bị một cỗ quán tính cường đại hất bay ra ngoài, dùng thức bình sa lạc nhạn cực độ hoàn mỹ ngã xuống đất.