Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 113: Sóng gió triều đình (4-5)

Năm ba tên hoạn quan vốn được phái tới đánh Tần Kham đang mặt mũi bầm dập quỳ thành một hàng trong phòng giam, hai tay giơ lên cao, ai nấy ủ rũ, thút thít nức nở, ủy khuất cầu xin thương xót, bộ dạng so với mấy con chó trông nhà còn sinh động hơn mấy phần.

Tần Kham thì cầm gậy ngồi xổm trước mặt họ, lần lượt thẩm vấn.

"Các ngươi thực sự không luyện qua Quỳ Hoa Bảo Điển?"

"Ông nội, không thật mà..."

"Không lừa ta chứ? Gậy của ta không nhận người đâu."

"Ông nội, chúng con nếu luyện qua công phu mà ngài nói, còn bị ngài đánh cho thành thế này ư? Ông nội à, xin ngài, giảng chút đạo lý được không?"

Tần Kham thở dài, thì thầm: "Chẳng lẽ Kim lão tiên sinh gạt ta? Không nên đâu... Đông Phương Bất Bại thích thêu hoa cũng gạt người à?"

Vẻ mặt ôn hoà vỗ vỗ vai một hoạn quan, Tần Kham cười rất thân mật: "Ngoan, trong cung vị công công nào thích thêu hoa, nói cho ta biết tên đi..."

Tần Kham bình yên vô sự, công nhờ sức chiến đấu yếu ớt của đám hoạn quan, hắn không ngờ mình cũng có lúc đại sát tứ phương.

Hoạn quan từ trong cung chạy đến truyền lệnh hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm Tần Kham, chỉ thấy chính giữa nhà tù, Tần Kham đeo gông trên tay cầm một cây gậy, uy phong lẫm lẫm đứng trong phòng giam, trước người hắn là mấy tên hoạn quan hai tay giơ lên cao, mặt mũi bầm dập, máu tươi giàn giụa, bộ dạng thành kính giống như tín đồ bái thần trong miếu.

Một màn Rất rung động, khiến cho hoạn quan truyền lệnh sau một lúc lâu vẫn chưa hồi thần, hắn chẳng thể nào nghĩ ra được, mấy hoạn quan này rõ ràng cầm gậy tiến vào nhà lao chuẩn bị lấy mạng Tần Kham, vì sao lấy mạng lại thành quang cảnh như vậy? Giống như bọn họ cố ý tiến nhà tù đưa gậy cho Tần Kham, khóc lúc cầu xin Tần Kham đánh họ một trận, xuống tay ngàn vạn đừng lưu tình...

Thế này không khoa học!

Hoạn quan sắc mặt tái nhợt, dấu hiệu sắp sụp đổ.

Tần Kham quay đầu nhìn chằm chằm tiểu hoạn quan ngoài nhà lao, ánh mắt ném tới, tiểu hoạn quan cả người run lên, ánh mắt của thư sinh văn nhược này dọa người quá, giống như sói.

Năm hoạn quan Trong phòng giam vẫn hai tay giơ cao, không dám cử động.

Hoạn quan chỉ vào nhà tù, nói: "Các ngươi..., đây là..."

Tần Kham cười hòa ái: "Ngươi là muốn hỏi một màn ngươi thấy là sao, đúng không?"

"Đúng.."

Tần Kham đổi sang tư thế thoải mái hơn, cầm gậy chậm rãi nói: "Là như vầy, vừa rồi mấy vị công công này đột nhiên mở cửa lao, sau đó đưa gậy cho ta, thỉnh cầu ta dùng chiêu thức lợi hại nhất trong dời đánh họ thật mạnh, xuống tay ngàn vạn đừng lưu tình..."

Hoạn quan ánh mắt đờ đẫn như cá chết: "... ..."

"Ta là người phản đối bạo lực, cho nên đối với yêu cầu của bọn họ cảm thấy rất khó xử, nhưng bọn họ thật sự rất có thành ý, quỳ xuống khóc rống chảy nước mắt, nói cái gì ta không đánh thì chính là khinh thường bọn họ, bọn họ sống cũng không có ý nghĩa, không bằng đâm đầu tự tự mà chết ở trước mặt ta..."

"Cho... cho nên?"

Tần Kham lộ ra vẻ mặt làm việc thiện không cầu được khen: "Cho nên. Thịnh tình không thể chối từ, nếu đổi ngươi là ta thì ngươi cũng giúp thôi. Dù sao giúp người là gốc rễ của khoái hoạt."

Hoạn quan hai má run run.

Quay đầu mỉm cười nhìn năm hoạn quan đang quỳ, Tần Kham cười rất tươi: "Các ngươi nói xem chuyện có phải là vậy hay không?"

"Tần Thiên hộ nói đúng, chính là như vậy." Năm hoạn quan phi thường thức thời, đồng thanh nói.

Không thể không công nhận, trong tay tên thiên sát còn cầm gậy, mà bọn họ vẫn ở trong phạm vi dễ bị ăn đòn, mấy vị hoạn quan mặc dù không thể được xưng là hảo hán, nhưng cũng biết đạo lý nhân sinh không chịu thiệt trước mắt.

Tiểu hoạn quan Truyền lệnh hai má vẫn còn đang run rẩy....

Loại chuyện ma quỷ này hắn cũng nói ra được, hoạn quan mặc dù ở trong cung, trước mặt các quý nhân giống như đồ hèn, nhưng cũng không đến mức hèn như vậy.

"Nói chính sự đi, vị công công này tới làm gì? Chẳng lẽ cũng như mấy vị công công này nhờ ta giúp?"

Hoạn quan vội vàng lắc đầu: "Phụng lệnh của bệ hạ, tuyên Tần Kham tiến cung."

Tần Kham mỉm cười, sinh cơ... có lẽ chính ở cuộc gặp này.

Lao đầu cởi bỏ xiềng xích, Tần Kham chậm rãi đi ra khỏi cửa lao, bên ngoài ánh nắng chói mắt, hắn hơi híp mắt lại, hít sâu một hơi. Hương vị Tự do thật tuyệt.

"Tần Thiên hộ... Ngài hay là đưa gậy trong tay cho ta đi."

"Không được, các ngươi khiến ta rất không có cảm giác an toàn."

"Ngài cầm gậy ở cửa cung thì không thể vào được đâu."

"Vậy sẽ giao cho đại hán tướng quân Cẩm Y vệ trước cửa cung."

"Ài, ngài... việc gì phải vậy."

"Diệu dụng của gậy của Nam nhân thái giám các ngươi không hiểu đâu.

Trong Điện Văn Hoa vẫn đang cãi nhau.

Đầu Hoằng Trì đế như to ra, Trương hoàng hậu ngồi bên cạnh hắn lại không nói gì, ung dung mỉm cười, Thọ Ninh Hầu, đối tượng cãi nhau của các đại thần và Kiến Xương Bá hoàn toàn không liên can tới nàng ta, nàng ta chỉ là người bàng quan mà thôi.

Đây cũng là cách làm nhất quán của Trương hoàng hậu, bất luận cưng chiều bao che khuyết điểm như thế nào, trước mặt các đại thần trên triều đường nàng ta trước giờ không bao giờ tỏ bất kỳ thái độ gì, bộ dạng như muốn giết muốn chét đệ đệ của nàng ta thế nào cũng được, rất chí công vô tư, buổi tối vừa chui vào chăn lại bắt đầu thủ thỉ thổi gió vào tai Hoằng Trì đế. Gió ở gối so với bão còn lợi hại hơn, thổi nhẹ một cái, tấu chương hạch tội của ngôn quan văn thần cả triều lập tức tan thành mây khói.

Đông cung Thái tử Chu Hậu Chiếu cũng tới, hắn thuần túy là tới góp vui, nghe nói điện Văn Hoa đang ầm ĩ, hơn nữa có liên quan tới việc cữu cữu của mình và Tần Kham mới quen, Chu Hậu Chiếu thích góp vui, hơn nữa rất có tinh thần tham dự, vì thế hứng trí bừng bừng chạy đến điện Văn Hoa.

Sự thảo phạt của Đám người Vương Quỳnh, Lý Mộng Dương đối với Thọ Ninh Hầu đã đạt tới cao trào.

Lần này bọn họ là có chuẩn bị mà đến, Lý Mộng Dương chẳng những chuẩn bị tấu chương hạch tội, còn mang đến cả những ghi chép về bao năm qua Thọ Ninh Hầu cướp ép nông địa, ức hiếp dân chúng.

Trong mắt quan văn Đại Minh không thể có sạn, đặc biệt là loại sạn như Thọ Ninh Hầu, thật vất vả lắm mới đợi được cơ hội Tần Kham xung đột với Thọ Ninh Hầu để mượn đề tài nói chuyện của mình, hôm nay nếu không xin được bệ hạ tước tước vị của Thọ Ninh Hầu, bọn họ sẽ không bỏ qua.

Luận về tài ăn nói, Kiến Xương Bá đương nhiên không phải đối thủ của những quan văn kinh nghiệm này, thấy từng tội trạng xúc mục kinh tâm được đưa ra, Kiến Xương Bá mặt đỏ bừng, lắp bắp một lúc rồi giậm chân khóc lóc om sòm: "Các ngươi rõ ràng nói xấu quốc thích! Mấy thứ này các ngươi thuận miệng mà nói, thuận tay mà viết, muốn viết thế nào thì viết như thế, nhưng các ngươi có bằng chứng không?"

Lý Mộng Dương cả giận nói: "Xa không nói, chỉ nói việc Thọ Ninh Hầu cướp mỹ, trong nhà Cẩm Y vệ Thiên hộ Tần Kham, lại bắt người ta vào lao ngục, việc này cả thành đều biết, ngươi dám nói là chúng ta nói xấu không?"

Lông mi trắng Vương Quỳnh nhướn lên, bẩm Hoằng Trì đế: "Bệ hạ, Thọ Ninh Hầu những năm gần đây làm nhiều chuyện trái với pháp luật, thực sự nên trị, nếu không danh dự nhiều năm qua của bệ hạ sẽ mất trên người quốc thích, thần xin bệ hạ, tước tước vị của Thọ Ninh Hầu."

Đám người Lý Mộng Dương, Dương Đình và Vương Ngao đều khom người, trăm miệng một lời nói: "Thần xin bệ hạ, tước tước vị của Thọ Ninh Hầu."

Sắc mặt Trương hoàng hậu lờ mờ tái đi, nụ cười rõ ràng có chút cứng ngắc. Vẫn cắn răng không nói một lời, ánh mắt liếc về phía Kiến Xương Bá một cái, trong lòng thở dài ảm đạm, hai đệ đệ không ra gì này, thật hao tổn tâm trí...

Đầu Hoằng Trì đế càng đau hơn, cười khổ nhìn về phía Thái tử Chu Hậu Chiếu, không biết là khảo nghiệm hắn hay là không muốn đối mặt với đề tài.

"Hoàng nhi. Ngươi nói thử đi, ngươi là ngươi là hoàng đế, chuyện này ngươi nên xử trí như thế nào?" Trong mắt Hoằng Trì đế tràn ngập sủng ái. Hắn chỉ có một đứa con trai, không chiều không được.

Chu Hậu Chiếu tựa hồ không hề e ngại phụ thân, lúc này đang ngồi hai chân vắt lên bàn sưởi. Miệng ăn vải cung nữ đút, vừa văn miệng vừa dính vỏ, Hoằng Trì đế cười cười sủng ái, cẩn thận lau giúp hắn.

"Nếu ta là hoàng đế, ta sẽ đánh mông cữu cữu, phụ hoàng, gia phó của phủ Thọ Ninh Hầu cướp nữ nhân nhà Tần Kham, Nhi thần tận mắt nhìn thấy, những người đó rất hỗn trướng, toàn bộ đáng chết. Về phần Tần Kham kia. Ừ, Tần Kham rất oan, nên thả hắn ra, sau đó điều vào đông cung chơi với ta... Khụ khụ, không đúng. Đọc sách với ta."

Trương hoàng hậu nghe vậy, không khỏi tức giận, hắn không thể nhét nhi tử bảo bối này vào bụng rồi đẻ lại, ai cũng nói cậu là thân nhất, mà đứa nhi tử ngốc này làm sao mà khửu tay cứ treo bên ngoài vậy?

Đám đại thần Vương Quỳnh, Vương Ngao nhíu mày. Không nói đến cách xử trí việc này của Thái tử quá mức nực cười, chỉ nhìn một cách đơn thuần thái độ của hắn lúc này, một chân gác lên bàn, chân kia thõng xuống lắc lư, miệng thì tóp tép, vụn văng khắp nơi, còn cả nụ cười không đứng đắn đó nữa. Đây là bộ dạng của quốc quân tương lai à?

Tính cách của Vương Quỳnh cương liệt nhất, không nhịn được hừ một cái, vừa định mở miệng răn dạy Thái tử vài câu thì lại nghe thấy giọng the thé của hoạn quan ngoài điện: "Thọ Ninh Hầu đến, Cẩm Y vệ nội thành Thiên hộ Tần Kham đến."

Thọ Ninh Hầu là được người ta nâng vào, bộ dạng rất thê thảm, hai mắt vô thần, mắt xiêu miệng vẹo, toàn thân quấn đầy vải trắng, tỏa ra vị thuốc khó ngửi, Tần Kham chỉ một cước đá hắn hôn mê, nhưng biểu hiện của hắn lúc này giống như bị Cẩm Y vệ nghiêm hình tra tấn, cái đó gọi là hấp hối, lâm chung sắp chết.

Thật sự là một tên gia hỏa khiến người ta vừa giận lại vừa buồn cười.

Tần Kham và Thọ Ninh Hầu gặp nhau ở trước cửa cung, một người được nâng, một người thì tự đi vào cung.

Vào điện, Trương hoàng hậu vừa thấy bộ dạng thê thảm của đệ đệ Thọ Ninh Hầu, không khỏi đau lòng vạn phần, thấy Tần Kham thản nhiên mà đứng, bộ dạng không hề sức mẻ bên cạnh hắn, Trương hoàng hậu mắt phượng hung hăng lườm hắn một cái, rất bất thiện.

Chu Hậu Chiếu vừa thấy Tần Kham mắt liền sáng lên, cũng mặc kệ Hoằng Trị ở đây, từ trên ghế nhảy xuống, chạy đến trước người hắn cười nói: "Tần Thiên hộ quả nhiên đã nhìn qua trường hợp chém giết, ngươi đánh ác nô phủ Thọ Ninh Hầu rất đã, rất hả giận."

Thái tử không đứng đắn, Hoằng Trì đế cười mà không nói, Trương hoàng hậu trợn mắt, Vương Quỳnh thì thật sự không nhìn được nữa, trầm giọng nói: "Thái tử điện hạ, xin chú ý dáng vẻ."

Chu Hậu Chiếu bĩu môi, nói thầm "Lão đầu làm mất hứng", sau đó thì đứng ở một bên, rất có hứng thú quan sát dáng vẻ bị thương lộ ra rất khoa trương của Thọ Ninh Hầu.

Hoằng Trì đế nhíu mày nhìn Thọ Ninh Hầu đang hấp hối một cái, lúc này mới nhìn thẳng vào Tần Kham, nói: "Tần Kham, hôm qua ngươi vì sao có tranh chấp với Thọ Ninh Hầu, ngươi cứ cẩn thận mà nói, không được có nửa câu dối trá khi quân."

Tần Kham chậm rãi quỳ xuống trước mặt Hoằng Trì đế, hai tay xòe ra, triển lãm áo tù nhân màu xám vẫn chưa thay của mình, buồn bã cười nói: "Bệ hạ, bộ dạng của thần như vậy, kỳ thật đã nói rõ tất cả, việc gì phải nhiều lời."

Kiến Xương Bá nhìn Tần Kham, trong mắt đầy vẻ uy hiếp: "Tần Thiên hộ, các vị đại nhân trong điện nói huynh trưởng ta muốn cướp mỹ tỳ trong nhà ngươi, cho nên các ngươi mới xảy ra tranh chấp, có phải thế không? Nghĩ kỹ rồi hẵng nói.

Tần Kham cúi đầu không nói gì, trong lòng dâng lên sự phẫn nộ ngập trời.

Đây là thời đại gì vậy? Quyền quý hoành hành, người tốt không nơi nương tựa, Thọ Ninh Hầu một câu ta muốn đôi song sinh đối với, mình lại không thể không đưa các nàng và thê tử đi tránh họa, cuối cùng hắn còn rơi vào kết cục chốn lao tù, ngay cả lúc này trước mặt hoàng đế, bọn họ không ngờ cũng dám uy hiếp như thế.

Chẳng lẽ nhân sinh đã tới nước phân ba bảy loại rồi à?

Thản nhiên đón ánh mắt uy hiếp của Kiến Xương Bá, Tần Kham cười lạnh lùng: "Bệ hạ, Thọ Ninh Hầu quả thực muốn chiếm mỹ tỳ trong nhà thần, thần chức nhỏ tiếng bé, nhưng lại to gan lớn mật, quốc thích coi trọng mỹ tỳ của thần, thần nên hai tay dâng tặng, thần không biết tốt xấu, nhưng biết liêm sỉ biết có trách nhiệm, ngay cả thê trong nhà cũng không bảo vệ được thì còn có tư cách làm nam nhân không? Thọ Ninh Hầu dùng quyền tướng, dồng thần vào tù oan, cầu xin bệ hạ giải oan cho vi thần!"

Những lời của Đương sự Tần Kham không nghi ngờ gì nữa đã định tính việc này, Trương hoàng hậu rốt cuộc không nhịn được, nàng ta muốn bảo vệ đệ đệ.

Sóng mắt khẽ chuyển, Trương hoàng hậu mỉm cười nói: "Bệ hạ, cái gì dùng quyền ức hiếp, cái gì chiếm lấy mỹ tỳ, nô tì nghe mà mây mù dày đặc, có điều, Thọ Ninh Hầu bị đánh cho thương tích đầy mình, ngay cả tiến cung cũng phải nhờ người ta đỡ vào, mà vị Tần Thiên hộ này hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở đây, đây chính là điều mọi người tận mắt nhìn thấy, nếu nói Thọ Ninh Hầu dùng quyền ức hiếp, chỉ sợ không đáng tin? Nô tì nhìn thế nào cũng thấy là Tần Thiên hộ bắt nạt Thọ Ninh Hầu?"

Bất kỳ chuyện nào chỉ cần nữ nhân nhúng tay vào, nhất định là chuyện xấu, cho dù nữ nhân này là hoàng hậu cũng vậy.

Những lời giả ngu giả ngốc, hoàng hậu cười dài nói ra, tính chất của sự việc hoàn toàn biến đổi.

Tất cả mọi người Trong điện nhìn hắn, Chu Hậu Chiếu vẫn cười hì hì, Thọ Ninh Hầu được nâng trên giường mềm thì hợp thời phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, càng thể hiện ra tình trạng bi thương bị Tần Kham khi dễ đến thảm.

Kiến Xương Bá nghe thấy lời nói của hoàng hậu tỷ tỷ, không khỏi tinh thần nhất chấn, quỳ gối trước mặt Hoằng Trì đế than thở khóc lóc: "Bệ hạ không thể tin lời đồn, huynh trưởng ta an phận thủ pháp, tuy là hầu tước nhưng không dám làm ra những chuyện ức hiếp bắt nạt người khác, thế nhân nhiều lời đổ oan, huynh trưởng khó lòng giãi bày, hôm nay bệ hạ thấy rõ rồi đó, xin hỏi các vị đại nhân đang ngồi đây, nói huynh trưởng ta Thọ Ninh Hầu khi dễ Tần Thiên hộ, các vị thấy rõ ràng rồi nhé, có đâu người khi dễ lại bị nằm thoi thóp trên giường, còn người bị khi dễ thì bình yên vô sự hay không?"

Lý Mộng Dương hừ lạnh nói: "Tranh chấp rồi đánh nhau, đánh nhau tất nhiên có thua có thắng, thắng thua thì có thể nói rõ đạo lý thị phi sao? Lời của Kiến Xương Bá không khỏi nực cười rồi."

Trương hoàng hậu hơi biến sắc, lời nói của Lý Mộng Dương là nhằm vào Kiến Xương Bá, nhưng câu chuyện lại do nàng ta bắt đầu, lời này chẳng phải là ám chỉ nàng ta nực cười sao?

Tần Kham không khỏi cảm kích nhìn Lý Mộng Dương một cái.