Chiếc máy bay tư nhân Bạch tiên sinh thường ngồi tên là “WHITE DOVE”. Whtie dove dịch sang tiếng Trung là “Bồ câu trắng”. Trùng hợp, Khế gia của hội trưởng Tuyên cũng có một chiếc “Bồ câu trắng”. Bạch Duy Minh biết được, đã chủ động đổi tên. Khế gia lại nói: “Cậu họ Bạch, cái tên này phù hợp với cậu.” Vì vậy, Khế gia đã thay đổi máy bay của mình, sơn đen toàn thân, muốn đổi tên thành “BLACK DOVE”, nhưng lại cảm thấy kỳ lạ, ở đâu có bồ câu màu đen? Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra được một phong cách thay đổi tên phù hợp, cuối cùng qua loa đổi thành “BLAETHING”.

Một hồi thao tác này thật ra không có tác dụng gì lớn. Sơn màu đậm sẽ gây bất lợi cho an toàn của chuyến bay, bởi vậy, chiếc “BLAETHING” này cũng rất ít được lấy ra dùng.

Điều này chẳng khác nào mua một chiếc máy bay lại bỏ xó không dùng.

Bạch Duy Minh thấy rằng đối phương vì mình mà tổn thương túi tiền, thật sự cảm thấy có lỗi sâu sắc, tìm một ngày lễ như ngày Quốc tế Điều dưỡng, tết trồng cây, mượn danh ngày lễ, tặng cho Khế gia một chiếc du thuyền.

Khế gia chuyển tay đưa du thuyền cho hội trưởng Tuyên, hội trưởng Tuyên nói: “Khế gia, tôi say sóng.” Sau đó chuyển tay bán du thuyền. Hội trưởng Tuyên đổi được tiền, đã quyên góp một tòa phòng thí nghiệm cho trường cũ, vẫn dùng tên của Khế gia —— “Phòng thí nghiệm Tuế Tích Vân”.

Tuế Tích Vân rất vui, lại quyên góp cho trường cũ của hội trưởng Tuyên một tòa thư viện.

Một người con nuôi khác của Tuế Tích Vân thấy thế, cũng học theo bán quà sinh nhật Tuế Tích Vân tặng, xây một tòa thư viện. Chưa đến hai ngày, Tuế Tích Vân đã kêu người lái máy xúc xúc thư viện.

Mọi người biết rằng, Tuế Tích Vân có một nhóm con nuôi, nhưng lại vẫn có thân sơ khác biệt.

Bạch Duy Minh cũng không nằm trong “Nhóm con nuôi” của Tuế Tích Vân. Từng có người giới thiệu với Bạch Duy Minh, nói: “Tôi có thể giới thiệu anh làm con nuôi[1] của Tuế Tích Vân.”

[1] gốc là khế tử (契仔).

Bạch Duy Minh uyển chuyển từ chối, nghĩ thầm: Cha mẹ tôi đủ cả, tự dưng nhận một người không lớn hơn tôi bao nhiêu tuổi là bố, là đạo lý gì?

Hội trưởng Tuyên thì không giống, anh ta không có bố.

Mà khi hội trưởng Tuyên còn rất nhỏ tuổi, đã bị mẹ kéo đến nhận “Khế gia”. Ngay cả bản thân hội trưởng Tuyên cũng không làm rõ được nghi thức này có tác dụng gì, thậm chí anh ta hỏi: “Cho nên mẹ muốn kết hôn với tiên sinh này ư?”

Sắc mặt mẹ cứng đờ.

Người khác cười: “Ha ha ha!”

Khế gia nói: “Bạn nhỏ, không thể đâu, tôi là đồng tính.”

Lúc ấy hội trưởng Tuyên còn nhỏ tuổi, bình thường lại chỉ đọc sách, không hiểu nhiều chuyện, nghe không hiểu, lại hỏi: “Đồng tính là gì?”

Mặt mẹ cứng hơn.

Khế gia nói: “Đó là đàn ông thích đàn ông, phụ nữ thích phụ nữ.”

Hội trưởng Tuyên nói: “Vậy con cũng là đồng tính.”

Lúc ấy mẹ gần như phải hít oxy.

Chẳng qua, hội trưởng Tuyên cũng nhờ vậy, trời xui đất khiến tránh khỏi rất nhiều cảnh khốn khó mà người đồng tính gặp phải như: Come out gặp phải sự phản đối của người nhà.

Từ nhỏ hội trưởng Tuyên đã công khai thừa nhận mình là đồng tính, cũng lấy Khế gia làm gương, mẹ thì ngoài việc vỗ tay nói “Giỏi lắm”, cũng không còn cách nào khác.

Khế gia cũng là “Người theo chủ nghĩa bình quyền”, cho nên muốn quan hệ tốt với y, nhất định phải “Bình quyền”, hoặc là giả vờ “Bình quyền”. Nếu mi dám phát ngôn bừa bãi trước mặt Khế gia, nói đồng tính là biến thái, vậy Khế gia có thể sẽ kêu máy xúc đến nhà mi.

Mà bà Tuyên cũng nói “Tôi thật sự cảm thấy tự hào về người con đồng tính của tôi” ở mọi nơi. Rất nhiều thành viên trong “Nhóm con nuôi” cũng rất thù hận mình lại không phải đồng tính, thậm chí còn có thẳng nam giả vờ là gay để có được ấn tượng tốt, lại bị Khế gia mang đến câu lạc bộ nam làm hiện nguyên hình. Những thẳng nam giả gay này đêm đó đã bị dời ra khỏi nhóm trò chuyện, biệt thự gia đình cũng bị máy xúc tập kích.

Tất nhiên, Khế gia cũng không phải người cuồng máy xúc “Phạm pháp loạn kỷ cương” gì cả. Mỗi lần y đi đào nhà người ta, trước tiên đều dùng máy bay không người lái phát hiện đối phương có một hàng dài ảnh chụp tích trữ chứng cứ báo cáo giám sát “Xây dựng bất hợp pháp” —— những người này chín mươi chín phần trăm biệt thự tư nhân của họ đều liên quan đến bất hợp pháp, hoặc nhẹ hoặc nặng, không thể kiểm tra kỹ càng —— mỗi lần Khế gia điều động máy xúc đều mang theo phê duyệt thực thi pháp luật liên quan, có lý có chứng cứ, khiến người tin phục.

Lần trước Khế gia đến nhà Bạch Duy Minh làm khách, nhìn một vòng, khen ngợi: “Được đấy, được đấy, là căn nhà tốt nhất tôi từng nhìn thấy.”

Bạch Duy Minh tưởng rằng Khế gia khen nhà mình trang trí đẹp, đang định khiêm tốn, lại nghe Khế gia nói: “Nhà cậu không bất hợp pháp, rất hiếm thấy.”

Bạch Duy Minh rất muốn đổ mồ hôi ngay tại chỗ, nhưng vẫn duy trì mỉm cười nói: “Vậy là tốt, bằng không thì lần sau ông chủ Tuế đến, không phải lái xe hơi, mà là lái máy xúc.”

Quan hệ của Bạch Duy Minh và Tuế Tích vân không tệ, đây là sự thật.

Bởi vậy, Bạch Duy Minh tiện thể cũng có chút quan hệ thân thích với nhà họ Tuyên, thỉnh thoảng sẽ gặp mặt. Trong nghi thức đặt tên của “Số hiệu Hành tây”, bà Tuyên và hội trưởng Tuyên cũng đến hiện trường. Hội trưởng Tuyên dường như rất thích “Số hiệu Hành tây”, bây giờ vẫn thương nhớ.

Bạch Duy Minh biết hội trưởng Tuyên nhớ nên cố ý ngồi “Bồ câu trắng”, mang theo “Số hiệu Hành tây”, nở mày nở mặt đi đến Sài Phi.

Bạch Duy Minh ngồi “Bồ câu trắng” đến dưới chân núi, rồi đổi phương tiện giao thông, ngồi xe lên núi vào đoàn phim tìm Dung Quân Tiện. Dung Quân Tiện vừa quay nửa ngày xong, đến giữa trưa, lại có người đến nói cho cậu: “Anh Quân Tiện, có người tìm anh.”

Dung Quân Tiện nghĩ thầm: “Chẳng lẽ lại là hội trưởng Tuyên? Anh ta thật sự rảnh quá nhỉ.”

Không có nhảy nhót như hôm qua vì tưởng là Bạch Duy Minh, Dung Quân Tiện không nhanh không chậm đi ra ngoài, đợi ra bên ngoài, vừa thấy là Bạch Duy Minh, Dung Quân Tiện giật nảy mình, trợn cả mắt lên: “Bạch… Bạch tiên sinh?”

Bạch Duy Minh cười nói: “Không là tôi? Chẳng lẽ còn có thể là người khác à?”

Dung Quân Tiện nói: “Tôi thật sự cho rằng là người khác, tưởng là hội trưởng Tuyên.”

“Cậu vẫn cứ nhớ cậu ta.” Bạch Duy Minh thản nhiên nói.

Dung Quân Tiện lại sững sờ không nói lời nào, nhưng trong lòng lại nghĩ tóc mình có rối không? Lớp trang điểm có mịn không? Có bị trôi phấn không? Thoạt nhìn có đủ đẹp không?

Bạch Duy Minh hỏi cậu: “Tại sao không nói gì?”

Dung Quân Tiện cười một tiếng, nói: “Tôi đang nghĩ, anh đến rất đúng lúc. Hiếm khi tôi được nghỉ nửa ngày, đúng lúc đi thư giãn với anh.”

Đương nhiên Bạch Duy Minh biết, anh đã hỏi trước người quen ở đoàn phim “Trời thiêu Xích Bích”, biết Dung Quân Tiện được nghỉ nửa ngày. Bạch Duy Minh nói: “Vậy thực sự đúng lúc.”

Dung Quân Tiện dẫn Bạch Duy Minh đến phòng của mình trong nhà xe, lại khen không dứt miệng với Bạch Duy Minh: “Nhà xe anh mua cho tôi ấy quá tốt luôn, không biết mạnh hơn chiếc cũ kia của tôi gấp bao nhiêu lần.”

Bạch Duy Minh cười nói: “Cậu thích là được.”

Dung Quân Tiện soi gương tẩy trang, lại quay đầu nói với Bạch Duy Minh: “Thật ra diễn viên nam tẩy trang đơn giản hơn diễn viên nữ.”

Bạch Duy Minh nói: “Tôi thấy cậu trước và sau khi trang điểm đều giống nhau, không bằng đừng trang điểm nữa, còn bớt vài việc.”

Dung Quân Tiện cười một tiếng, lại đi rửa mặt. Đợi cậu rửa mặt xong đi ra, Bạch Duy Minh hỏi: “Cậu có đói không?”

Dung Quân Tiện nghĩ ngợi, gật đầu nói: “Rất đói, gần đây có quán nào ngon không?”

“Câu hỏi này của cậu rất hay. Tôi vừa đến đây, sao có thể biết được?”

Dung Quân Tiện bèn nói: “Nghĩ lại cũng đúng. Nhưng mà ở đây chắc cũng không có quán nào ngon đâu. Tôi ăn rất nhiều bữa thức ăn ngoài, đều bình thường, nhưng dù sao cũng ngon hơn cơm của đoàn phim.”

“Vậy làm khó cậu rồi.” Bạch Duy Minh nói, “Không phải cậu thích ăn sườn chua ngọt của nhà hàng riêng ở Hoa Âm à? Tôi mang tới cho cậu.”

Dung Quân Tiện mở to mắt: “Anh đây là ngàn dặm đưa thức ăn ngoài đấy à? Không nguội hết ư?”

Bạch Duy Minh cười nói: “Cho nên, tôi dẫn đầu bếp tới. Trong nhà xe không phải có phòng bếp hả, đúng lúc để ông ấy nấu, chúng ta cũng có thể ăn nhân lúc còn nóng.”

Dung Quân Tiện lấy làm kinh hãi: “Anh cũng mời cả đầu bếp tới? Ông ấy ở đâu? Sao tôi không nhìn thấy? Chẳng lẽ lại để trong vali hành lý của anh?”

“Khó mà làm được. Không chứa nổi.” Bạch Duy Minh cười nhạt nói, “Đầu bếp nói, muốn làm sườn chua ngọt kia, ngoại trừ sốt ông ấy tự chế, còn phải có loại thịt lợn tươi đặc biệt, mà vị trí của thịt lợn cũng phải chú trọng. Huống hồ, tôi thấy phòng bếp ở nhà xe của cậu chắc cũng chưa từng nổi lửa, thiết bị không đầy đủ. Vì thế, còn phải vận chuyển đủ loại công cụ tới. Chỉ gọi mình đầu bếp là không đủ.”

Nói đoạn, Bạch Duy Minh kéo Dung Quân Tiện ra ngoài nhà xe đợi, lại thấy trên trời có một chiếc máy bay trực thăng ầm ầm tới.

Dung Quân Tiện bỗng cảm thấy không thể tin: “Cái… cái máy bay trực thăng này đưa cơm tới à?”

“Đúng.” Bạch Duy Minh nói, “Như vậy thuận tiện hơn.”

Chẳng mấy chốc, máy bay trực thăng hạ xuống, đầu bếp bước xuống từ cabin, mấy người giúp đỡ đang vận chuyển nguyên liệu nấu ăn và đồ làm bếp xuống ở bên cạnh, đưa lên nhà xe dưới sự cho phép của Dung Quân Tiện và Bạch Duy Minh.

Dung Quân Tiện nhìn thấy những người và vật đã đủ cả, cuối cùng mới tin hình ảnh hoang đường này hóa ra là sự thật, càng kinh hãi hơn, nói: “Máy bay trực thăng đưa vật tư, anh mời tôi ăn cơm hay là giúp nạn thiên tai đấy?”

Bạch Duy Minh cười: “Ngài là đại minh tinh, chiến trận lớn cỡ nào cũng là điều nên thôi.”

Dung Quân Tiện ngồi trong phòng khách của nhà xe, tròng mắt xoay tròn, nghĩ đến chữ “ONION” trên trực thăng, quay đầu hỏi Bạch Duy Minh: “Cái máy bay trực thăng này chính là cái hành tây kia à?”

“Đúng thế.” Bạch Duy Minh gật đầu.

Dung Quân Tiện nói: “Anh nói, đó là tài sản công ty?”

“Không sai.”

Dung Quân Tiện hít vào một hơi: “Vậy anh không phải dùng của chung vào việc tư sao? Có thể bị bắt không?”

Bạch Duy Minh bất giác bật cười, chỉ có thể nói: “Không tính là vậy. Cậu là bên A của công ty chúng tôi, phục vụ khách hàng, sao có thể xem như dùng của chung vào việc tư.”

“Thế cũng đúng.” Dung Quân Tiện bị thuyết phục, loại nhoẻn miệng cười, “Vậy anh có thể dính ánh sáng của tôi rồi, có thể hưởng thụ niềm vui này.”

Bạch Duy Minh cũng cười: “Đúng vậy, thực sự cảm ơn ông chủ Dung.”

Đầu bếp và người giúp đỡ ở bên trong bận rộn một lúc, đã xào ra được một bàn đồ ăn ngon. Nhân viên phục vụ bưng món sườn chua ngọt lên trước, sau đó lại bưng tôm hùm hấp tỏi và bào ngư tươi hầm nhiệt độ thấp. Dung Quân Tiện nhìn, kinh ngạc nói: “Hả? Toàn là thịt cá?”

Đầu bếp cười nói: “Đúng, thế này hơi ngấy, cho nên còn có vài món thanh đạm, môi cá nhám hấp nấm trúc sò điệp. Canh cũng có thể chống ngán, là canh gà hạt sen, vô cùng thanh nhuận. Còn có một vài món rau trộn ăn phụ, cũng có thể chống ngán.”

Dung Quân Tiện ngẩn ra.

Đầu bếp đã sắp xếp, đồ ăn được đưa lên hết, lại đứng bên cạnh giúp bưng trà.

Bạch Duy Minh cười nói: “Ông là đầu bếp chính, để ông hầu hạ như thế, cũng quá khó xử. Đừng câu nệ, tranh thủ thời gian ăn cơm nghỉ ngơi với các nhân viên đi.”

Lúc này đầu bếp và nhóm người giúp đỡ mới đến một phòng nghỉ ngơi khác để ăn cơm.

Dung Quân Tiện nhìn chằm chằm đồ ăn trên mặt bàn, lại nhìn Bạch Duy Minh một cái, nói: “Phô trương thế cơ à?”

Bạch Duy Minh nói: “Cũng không phô trương, không phải chỉ là bốn món một canh sao? —— Nhưng mà, hai người ăn, đúng là cũng hơi nhiều.”

Dung Quân Tiện nhìn chằm chằm bào ngư lớn trên mặt bàn, lại nhìn Bạch Duy Minh, thở dài, nói: “Bạch tiên sinh, tôi muốn nói chỗ sai của anh.”

Bạch Duy Minh nhìn Dung Quân Tiện: “Xin chỉ bảo.”

“Anh không thể nghĩ rằng có kinh phí thì phô trương lãng phí! Công quỹ này mời khách rồi tiêu lung tung, là không được đâu!”

***

Bưởi: Tuế Tích Vân hay còn gọi là Khế gia lên sàn rồi, anh này rất cưng bạn Tuyên tương lai rất có thể là anh công của bạn ấy (vì Bưởi chưa đọc hết nên ko chắc), mà bạn Tuyên lại là con nuôi như trên đã nói, trong khi tính tuổi tác thì chênh nhau hơn chục tuổi chứ mấy thế nên tui không biết nên để hai người xưng hô với nhau thế nào nữa, giúp tui với