Ngôn Tịch Hoan bặm môi, Vân Phi Vũ hảo mỹ, không thua kém gì Mộ Dung Ngạo Thần, chỉ có điều không phải hoàng tử, tiếp cận với hắn không cách nào giúp nàng lên được ngôi vị mẫu nghi thiên hạ. Nếu không...

Mộ Dung Ngạo Thần lạnh lẽo con ngươi nhìn bọn họ. " Mộ Dung Ngữ Lam, nếu để Hinh Vương biết được, không hay cho ngươi"

" Yo, Tam hoàng huynh đây là ghen tị? Muốn được hoàng muội ta đây biếu ngươi một chén?" Dạ Tử Ly tựa tiếu tựa phi nhoẽn miệng cười.

Vân Phi Vũ đưa mắt qua đánh giá, chiến thần Dực Vương Huyền Vũ, am hiểu binh khí, anh dũng thiện chiến, một trong hai hoàng tử được lựa chọn thừa kế hoàng vị, người còn lại đương nhiên là Thương Vương. Có điều Thương Vương trước giờ chưa bao giờ tỏ ra ham muốn ngôi vị hoàng đế, là thật sự không nghĩ đến ? Hay là che giấu quá sâu.

" Công chúa, Ngạo Thần chỉ muốn quan tâm đến danh dự của người" Ngôn Tịch Hoan mềm yếu động lòng người.

" Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Tiếc quá, Ngôn Tịch Hoan, bổn công chúa không thích bánh bèo, đừng mềm mỏng sắp khóc với ta, bổn công chúa không biết được có đá ngươi đi không" Dạ Tử Ly vuốt trán, nói chuyện có thể mạnh mẽ được hay không. Lí nhí trong miệng, như muốn chực khóc, thật sự khó chịu.

Lại tiếp tục nói " Còn có Ngạo Thần ? Ngôn Tịch Hoan, vị trí Dực Vương Phi Hoàng Thượng muốn ban cho Lạc Tâm Nghiên, ngươi lại ở đây xưng hô thân mật với hắn. Sao? Chưa gì đã muốn soán vị trí Vương Phi ?"

Ngôn Tịch Hoan hoảng sợ thất thanh " Ta không có"

" Ngươi .." Tuấn mỹ lạnh lẽo dung nhan pha chút tức giận.

Bên cạnh xem kịch vui Vân Phi Vũ đột ngột xen vào " Dực Vương Gia và Ngôn Tiểu thư chắc có điều chưa rõ. Công chúa có gả đến Hinh Vương Phủ hay không phải chờ đến Hinh Vương Gia đến Huyền Vũ.  Vì thế Vân mỗ vẫn còn cơ hội"

Ngôn Khả kinh ngạc nhìn sang nàng lại đưa mắt đến Vân Phi Vũ. Đây là tỏ tình ? Nam chủ lại tỏ tình với ác nữ, đây là thế nào hiệu ứng bươm bướm a. Dạ Tử Ly nhướng mày, tuy không rõ Vân Phi Vũ rốt cuộc có âm mưu gì, suy cho cùng trong cuốn kịch bản đó Mộ Dung Ngữ Lam không hề có lợi gì cho hắn, sủng ái là giả, thân phận bù nhìn. Với một tiền triều  Hoàng Tử như hắn, muốn lợi dụng cũng là Lạc Tâm Nghiên hoặc Lạc Sở Sở, quý nữ của Huyền Vũ Quốc Tướng Quân.

" Phi Vũ ca ca nói đúng, tất cả phải chờ đến quyết định của Hinh Vương" Nàng gật đầu theo ý hắn.

Một câu Phi Vũ ca ca làm Vân Phi Vũ bần thần, hôm nay Mộ Dung Ngữ Lam là có bệnh. Nàng khi nào lại nhẹ nhàng như vậy. Mộ Dung Ngạo Thần cũng nồng đậm nghi hoặc, nhìn nữ tử đối diện, trong mắt tràn ngập tinh ranh.

" Không phải công chúa từng thông báo với cả Huyền Vũ phi Hinh Vương phi gả sao" Ngôn Tịch Hoan nhẹ giọng hỏi.

Dạ Tử Ly nhún vai " Thanh Long Quốc quá xa, bổn công chúa đổi ý, muốn gần Phụ Hoàng, Mẫu Hậu. Sao ? Ngôn Tịch Hoan ngươi quản?"

" Không có.." Ngôn Tịch Hoan cầu cứu ngước lên Mộ Dung Ngạo Thần. Tiếc rằng hắn không chút nào để ý nàng.

Ngôn Khả từ tốn lên tiếng " Được rồi, Phượng cung của bổn cung cũng không phải nơi để tranh luận. Có việc gì nói thẳng, không có thì lui đi"

Mộ Dung Ngạo Thần lãnh mạc thần sắc nói " Bổn Vương đi trước"

Ngôn Tịch Hoan cũng hành lễ rồi rời theo sau hắn. Dạ Tử Ly vui vẻ vẫy tay " Không tiễn a, tốt nhất đừng nên quay lại"

Nàng lầm bầm trong miệng bị Vân Phi Vũ nghe được, hắn bật cười nhẹ. Dạ Tử Ly nhìn sang hắn nghi hoặc " Vân Phi Vũ, sao ngươi còn đây?"

"công chúa không phải gọi thần là Phi Vũ ca ca sao ?" Vân Phi Vũ không trả lời thẳng nghi vấn, ngược lại còn nói qua chuyện khác, ý cười vẫn còn vương lại trên tuấn mỹ dung nhan.

Dạ Tử Ly chớp mắt, lia sang Ngôn Khả ngồi bên trên, thấy nàng nhìn hắn liền nhướng mày, khẩu hình miệng nói " Vì tương lai"

Đáng chết kịch bản, được rồi nếu không phải sợ tử nàng mới không bám đến Vân Phi Vũ, nhìn xung quanh hai vị ca ca không thể đụng vào, Tuyết Vô Ảnh lại quá xa, Tiêu Viêm người này lai lịch bất thường, chỉ còn Vân Phi Vũ ứng cử viên sáng giá một chút.

" Ách Phi Vũ ... ca ca, ngươi không về ?" Nàng rùng mình, Dạ Tử Ly a Dạ Tử Ly đây là vì tương lai, vì sự sống của nàng cùng Tiểu Khả, không thể không đóng kịch. Không sao, nàng là diễn viên a, nữ minh tinh thời đại, nhiêu đây sao đủ làm khó nàng.

" Sắc trời không còn sớm, lúc nãy bỏ lở cơ hội đưa Lam Nhi về phủ, bây giờ để ta đưa ngươi về" Vân Phi Vũ cười nhẹ, hồ ly con ngươi mang theo nồng đậm hứng thú.

Nếu trước mặt có miếng đậu phụ, nàng chắc chắn sẽ đập đầu vào. Lam Nhi ? Xưng hô quá ghê tởm đi, bọn họ không thân thiết a.

" Vậy làm phiền Thừa Tướng đưa Lam Nhi về công chúa phủ" Ngôn Khả nhanh chóng cướp lời, trong lòng thầm nhủ, tỷ tỷ ngươi cố gắng a, không gả được sẽ theo kịch bản gả cho Thuỷ Lăng Hiên là chết thảm a.

Dạ Tử Ly quay sang trừng mắt hắn, Ngôn Khả ngươi hảo. Quay lại nhìn Vân Phi Vũ, cười nhẹ ngượng ngùng " Phi Vũ Ca Ca, chúng ta đi"

Trên đường đi cả hai không nói một lời, Dạ Tử Ly vừa đi vừa đâm chiêu suy nghĩ, Vân Phi Vũ tuy là tốt nhất trong các ứng cử viên nhưng không hẳn là an toàn nhất, trong kịch bản hắn vì nữ chủ Lạc Tâm Nghiên mà bỏ đi kế hoạch phục hưng tiền triều, nàng lại không là nữ chủ, Vân Phi Vũ cũng không động lòng với Lạc Tâm Nghiên, vậy kế hoạch của hắn vẫn sẽ tiếp diễn, như vậy nếu thành công thì nàng sẽ là công chúa mất nước, nếu thất bại nàng sẽ bị chôn cùng a.

Nhưng không hẳn, nàng dù thế nào cũng là công chúa Huyền Vũ, bọn họ cũng không làm khó dễ gì nàng. Huống hồ còn có Ngôn Khả chống lưng. Thành công chỉ số này không hẳn cao lắm, Huyền Vũ có Mộ Dung Ngạo Thần cùng Mộ Dung Mặc Nhiên, Vân Phi Vũ muốn đánh lại bọn họ không phải chuyện dễ.

Tuyệt sắc dung mạo hơi trắng bệch, lại hồng hào tự tin. Hắn nghi hoặc tò mò hỏi " Lam Nhi đây là đang nghĩ gì?"

" ách, nghĩ chút lịch sử của Tứ Quốc, hơi thất thần" Dạ Tử Ly bất ngờ tìm cách nói, hội không thể nói đang tìm kế sách gả cho ngươi xong lợi dụng a.

" Ổ, Lam Nhi cũng am mê lịch sử Tứ Quốc" Vân Phi Vũ ngoài ý muốn cảm thán. Mộ Dung Ngữ Lam từ nhỏ được nuông chiều, không xem ai ra gì, học hành thi ca không am hiểu. Nàng lại đam mê Tứ Quốc Sử Ký.

" Đúng a, ngươi cũng vậy" Nàng gật gù.

Vân Phi Vũ trầm ngâm không biết suy nghĩ cái gì, hơi cười khổ, lại mang theo sát ý " Đúng vậy, không những am hiểu, còn am hiểu rất rõ"

Nàng nhìn hắn lại cụp mắt, cả hai chìm đến trong suy nghĩ riêng. Về đến công chúa phủ nàng cũng mệt mỏi nằm trên giường. Xuân Hoa đi vào lo lắng nói " Công chúa vừa mới trong ngục ra tới cũng chưa ăn gì, nô tỳ bảo Ngự Thiện Phòng làm một tí đồ ăn cho người"

Dạ Tử Ly gật đầu, đột nhiên nói " Xuân Hoa, từ bây giờ hãy đem hành động lịch trình của Vân Phi Vũ, đưa lên cho ta"

" Là công chúa" Xuân Hoa vâng lệnh, nàng tưởng công chúa người trong lòng là Hinh Vương, không ngờ vẫn là Vân Thừa Tướng.

Thương Vương Phủ

Màn đêm đổ dần, bao trùm vạn vật. Trên nốc phủ một hắc y nhân nhanh nhẹn, tay phải đưa mở ra cửa sổ đi vào, trong phòng một màu hắc ám, hắc y nhân đi đến bên giường, kiếm sắc bén chỉ vào nhân nằm bên trong chăn. Sau lưng lại truyền ra tiếng vỗ tay " Bổn Vương đánh giá cao thân thủ của ngươi, có điều muốn ám sát bổn vương cần cố gắng nhiều"

Hắc y nhân hoảng hốt quay người, mắt lạnh nheo lại, lạnh lùng giọng nữ cất lên " Ta không đến sát ngươi, ta đến để giao dịch"

" Giao dịch?" Mộ Dung Mặc Nhiên nhướng mày cười nhạt, ý cười lại không đạt đến đáy mắt.

Hắc y nữ tử thu trường kiếm nói " Thương Vương điện hạ, ta biết ngươi vốn không vừa mắt Mộ Dung Ngữ Lam, nàng lại có thể thành Hinh Vương Phi Thanh Long Quốc, đến lúc đó thế lực của Hoàng Hậu cùng Ngôn Quốc Cữu sẽ mạnh không kiềm được. Hợp tác cùng ta, giết chết Mộ Dung Ngữ Lam, chúng ta đôi bên đều có lợi"

Mộ Dung Mặc Nhiên trong mắt hiện lên sát ý, trên miệng vẫn giữ nụ cười không đổi " Nữ nhân đêm khuya thanh vắng trà trộn vào Thương Vương Phủ chỉ để muốn khuyên bổn vương giết chết Hoàng Muội của mình"

" Thương Vương, ngươi đừng quên lí do mẫu thân ngươi tử. Du Thị vì sinh ra ngươi, đã bị Hoàng Hậu đương triều chèn ép đến tự vẫn" Hắc y nữ tử cũng chính là nữ chính Lạc Tâm Nghiên lạnh giọng nói. Nàng điều tra qua mẫu thân của Mộ Dung Mặc Nhiên là Du Thị, vốn là cung nữ trong Phượng Cung của Hoàng Hậu, vì một lần được ân sủng mà mang long thai. Sau khi hạ sinh Mộ Dung Mặc Nhiên liền tự sát.

Mộ Dung Mặc Nhiên cười mang theo sắc lạnh, không chớp mắt tay đã nắm chặt cổ mỏng manh của nàng, chỉ cần hắn vặn tay, Lạc Tâm Nghiên tử không thể nghi ngờ " Điều tra về Bổn Vương, ngươi có gan đó ?"

Lạc Tâm Nghiên bàng hoàng, nàng tự nhận là sát thủ hàng đầu, vậy mà động tác của hắn nàng không thể nào nhìn thấy được chứng tỏ võ công Mộ Dung Mặc Nhiên đã đạt hạng thượng thừa. " Ngươi không nghĩ trả thù"

Mộ Dung Mặc Nhiên siết chặt cổ nàng, trầm giọng nói " Bổn Vương làm gì, không nhất thiết phải thông báo với ngươi. Ngược lại ta nghĩ có nên giết ngươi tại đây. Mộ Dung Ngữ Lam là sinh tử là do Bổn Vương định đoạt, nữ nhân ngươi cũng dám đụng vào nàng?"

Lúc đến đây nàng đã mang tự tin chắc chắn Mộ Dung Mặc Nhiên sẽ đồng ý, không ngờ rằng hắn lại kịch liệt phản ứng như vậy. Điều tra của nàng đã sai chỗ nào.

" Thương Vương ... nếu nàng thành hôn.:." Nàng khó nhọc nói từng chữ, cổ đau như đứt lìa.

Mộ Dung Mặc Nhiên hừ nhẹ quăng nàng sang một góc, Lạc Tâm Nghiên chỉ thấy cổ trào lên tanh nồng, nàng tức giận nắm chặt tay lại nghe giọng hắn tựa tiếu tựa phi " Ngươi không xứng giao dịch cùng Bổn Vương"

Lạc Tâm Nghiên ôm ngực bay nhanh chạy trốn khỏi cửa sổ. Trong ám xuất hiện nhất hắc y nam tử, nghi hoặc hỏi "Vương Gia không giết nàng ?"

" Nữ nhi Lạc Tông Nghị, Bổn Vương tha nàng một mạng chỉ vì nể mặt Lạc Tướng Quân, nếu có lần sau giết không tha" Nếu không phải nàng là Lạc Tông Nghị nữ nhi, nàng có thể an toàn vô được phòng hắn giữa rừng ám vệ ngoài kia.

Lý Uẩn tiếp tục hỏi " Vương Gia, nữ nhân đó không phải không có lí, nếu công chúa thành hôn cùng Hinh Vương, mọi chuyện sẽ rắc rối"

Trong đầu hiện lên hình ảnh nữ tử ranh mãnh, cười nhẹ " Bổn Vương sẽ không để nàng thành thân"

Mộ Dung Ngữ Lam, sinh tử của ngươi nằm trên tay Bổn Vương