Mộ Dung Ngạo Thần hừ lạnh khinh thường, chứng nào tật nấy. Hắn tưởng rằng nàng thay đổi, không còn háo sắc nữa, không nghĩ đến nàng vẫn như vậy. Vân Phi Vũ nheo cặp mắt hồ ly, có chút đăm chiêu nhìn nàng, rõ ràng khi nãy hắn nghe Mộ Dung Ngữ Lam nói về việc khác, khi hắn là tiểu hài tử sao ?
Mộ Dung Mặc Nhiên cười khuynh thành, hắn đi đến bên cạnh nàng nói " Lam Nhi không được hồ nháo. Hinh Vương Gia ở tận Thanh Long Quốc xa xôi, Hoàng Hậu cùng Phụ Hoàng sao nỡ để muội đi hoà thân"
" Đúng vậy, Ngũ ca nói chí lí, ta nên suy xét lại a. Gia gia có muốn cùng ta suy xét" Nàng gật gù, quay sang Ngôn Dự Cơ hỏi khéo.
" Hảo, vậy hai vị Vương Gia, Vân Thừa Tướng, cáo từ" Ngôn Dự Cơ có chút theo không kịp lên tiếng, hắn quay sang bọn họ ôm quyền rồi bị Dạ Tử Ly kéo đi mất.
Mộ Dung Mặc Nhiên xoa chiếc phiến trong tay, gợi lên môi ý cười " Chạy thật nhanh"
Hắn nhìn sang Mộ Dung Ngạo Thần cất bước rời đi đằng trước, lại quay qua Vân Phi Vũ bên cạnh " Phi Vũ, nhìn chăm chú hoàng muội như vậy, phải chăng hứng thú với nàng?"
" Vương Gia đừng nói bậy. Nữ nhi tình trường, ta vốn không có hứng thú" Vân Phi Vũ không bị kích động trả lời, hắn cười mang vài phần yêu mị như hồ, làm đối phương buộc sinh cảnh giác.
Mộ Dung Mặc Nhiên phe phẩy chiếc phiến, tựa tiếu tựa phi nói "Hoàng quyền rộng lớn, Đông cung thâm sâu"
Vân Phi Vũ nhìn bóng lưng hắn rời đi, đăm chiêu suy nghĩ. Hắn đang càng ngày bộc lộ ra tham vọng đế vương, cuộc chiến tranh vị không những từ phía Dực Vương và Thương Vương. Còn có nữ nhân đang nắm giữ hậu cung bên trong. Ta còn ngươi mất, đó là Hoàng Quyền. Hắn gợi môi cười nhẹ. Cũng xuất cung.
Bên này Dạ Tử Ly lôi Ngôn Dự Cơ đến một góc, trái phải nhìn xung quanh, lại nói " Gia gia, thích khách hôm yến tiệc là do gia gia cử tới đúng không?"
" ôi iu tiểu công chúa, là ai nói với ngươi những chuyện này" Là ai dám nói với Lam Nhi yêu quý của hắn những chuyện này, của hắn tôn nữ chỉ nên hưởng vinh quang phú quý, còn lại hắn có thể lo được, kể cả ngai vị trên kia. Nữ nhi không thể sinh Hoàng tử thì sao chứ ? Hắn có thể để hoàng nữ của nàng lên ngôi cửu ngũ chí tôn.
Không ngờ Ngôn Dự Cơ phản ứng mạnh mẽ như vậy. Nàng có chút ngoài ý muốn, chỉnh lại tinh thần nói " Mẫu hậu.... ta"
" Là do Hoàng Hậu ?" Vô tâm nữ nhi, sao có thể kể cho Lam Nhi những điều như vậy. Nếu nàng không phải Hoàng Hậu cao cao tại thượng như bây giờ, xem hắn có lấy roi rượt nàng hay không.
" Gia gia là do ngươi làm thật sao?" Biết rõ là do hắn làm, vì trong kich bản có nói. Có điều không ngờ Ngôn Dự Cơ này đúng là quá yêu thương tôn nữ là nàng.
Ngôn Dự Cơ an ủi cầm lấy tay nàng "Lam Nhi, tiểu công chúa chỉ cần sống thật vui vẻ là được. Còn lại cứ để thần cùng mẫu hậu lo"
Khinh nàng là con nít sao ? Dạ Tử Ly đen mặt. Có điều không thể không nói đến, tuy Mộ Dung Ngữ Lam bị Phụ hoàng ghét bỏ, bị thích nam tử ruồng bỏ. Nhưng bù lại nàng có một gia gia luôn yêu thương nàng, một mẫu hậu luôn bên cạnh bảo vệ nàng. Ít ra Mộ Dung Ngữ Lam có được những thứ như vậy.
" Gia gia, ta không cần những thứ xa hoa đó. Ta cần là gia gia luôn khoẻ mạnh, mẫu hậu luôn vui vẻ. Là được" Dạ Tử Ly nắm chặt tay hắn, thật sự nói. Nàng cũng không phải Mộ Dung Ngữ Lam, nàng không cần ngai vị, cũng không cần Vân Phi Vũ. Nàng chỉ cần những người nàng yêu thương sốt tốt.
Ngôn Dự Cơ rưng rưng nước mắt, hắn cảm giác tôn nữ hôm nay lớn rồi a. Sao hắn không biết được quanh năm Hoàng thượng lạnh nhạt với Tú Nhi cùng Lam Nhi, chỉ vì nữ tử Trình Nhu đó. "Tiểu công chúa đừng lo lắng, ngươi sẽ là nữ tử hạnh phúc nhất thế gian"
" Gia gia, ta không có ý đó. Hạnh phúc không có mẫu hậu cùng gia gia thì còn khoái hoạt sao ?" Nàng nài nỉ, xinh đẹp dung nhan mang theo đáng thương. Vị gia gia này sao lại cứng đầu như vậy.
Ngôn Dự Cơ gạt nhẹ tay nàng, nói " Ta cần phải đi. Công chúa phải bảo trọng a"
Dạ Tử Ly muốn giữ hắn lại khuyên nhũ nhưng cuối cùng cũng bất lực. Đành chán nản ngồi xuống " Thật sự cứng đầu"
"Ra thật sự là Ngôn Quốc Cữu làm ?" Giọng nam âm trầm phát ra từ phía sau. Dạ Tử Ly hoảng hốt quay đầu. Một đầu ô phát tóc dài, mắt phượng lạnh lùng. Tuyệt mỹ lãnh dung nhan.
" Tam ca" Nàng có chút thất thố hô lên. Hắn nghe được rồi. Hắn bắt được thóp của nàng rồi " Ngươi theo dõi ta"
Mộ Dung Ngạo Thần đi ra từ núi giả, nghe đoạn đối thoại, không hiểu sao hắn lại theo sau nàng, vốn dĩ cứ nghĩ nàng sẽ xin gả cho Hinh Vương, không ngờ lại nghe được những thứ này làm hắn có chút ngoài ý muốn. Nàng không muốn xen vào tranh đấu hoàng quyền, nàng khuyên nhũ Ngôn Dự Cơ nên rút lui.
" Tam ca, ngươi định báo việc này cho Phụ Hoàng ?" Dạ Tử Ly đứng dậy, bình than đến trước mặt hắn, mặt ngoài bình thản nhưng bên trong nàng là sóng dữ, hắn nói cho Mộ Dung Cảnh thì phải làm sao ?
Mộ Dung Ngạo Thần nhìn thẳng vào nữ tử xinh đep " Sợ sao ?"
" Sợ thì sao ? Không sợ lại như thế nào. Tam ca sẽ vì ta sợ mà không nói sao ?" Nàng tuỳ ý không quan tâm. Dù sao hắn cũng bắt quả tang nàng, dù chối thế nào hắn cũng sẽ tin sao ?
Hắn càng ngày càng đến gần, Dạ Tử Ly lùi ra sau, lưng cũng đụng núi giả lạnh ngắt, nhìn trước mặt mỹ dung nhan nàng đưa tay chống kéo dài khoảng cách " Tam ca, này có chút không hợp lý a"
" Ngươi là Mộ Dung Ngữ Lam ?" Hắn thấp giọng hỏi, hắn biết Mộ Dung Ngữ Lam đam mê nam sắc, đanh đá không chịu được không biết nàng lại biết quan tâm người khác.
Đảo mắt nhìn quanh, có lẽ nàng thay đổi quá nhanh chóng, hắn sinh nghi. Bất quá thân thể này chính là của Mộ Dung Ngữ Lam không ai khác. " Tam ca vốn dĩ không thân cận với ta, sao có thể phán xét tính cách ta như nào?"
Cũng giống trong showbiz, không hề thân cận, không trong cuộc những bọn họ vẫn phán xét nhau sống.
Mộ Dung Ngạo Thần kinh ngạc, đúng vậy hắn không thân cận nàng, hắn chán ghét gần nàng, hắn chỉ nhìn thấy nàng điêu ngoa háo sắc, cũng không thấy được một màn khi nãy.
Dạ Tử Ly thấy hắn lọt trong suy nghĩ riêng của bản thân, không hề đếm xĩa đến nàng. Nhân cơ hội luồng ra khỏi tay hắn " Tam ca ta đi trước"
" Bổn Vương không hiểu tính cách ngươi, cũng không định đi tìm hiểu" Mộ Dung Ngạo Thần lãnh đạm nói, lại rời đi.
Dạ Tử Ly bĩu môi, nàng cũng không tưởng kết bạn với hắn.
Đêm tối dần buông xuống, nữ tử khuynh thành khoác lên mình hồng y trang phục, ngồi bên thềm trước phòng, nhìn ra ngoài ánh trăng sáng. Hoàng cung to lớn lại giống cái lồng không lối thoát, tù chung thân.
" Đang suy nghĩ gì vậy?" Bên cạnh xuất hiện thêm một bóng dáng.
Bị bất ngờ, nàng hoảng sợ nhìn sang, hắc y nam tử, dung mạo bình thường chỉ gọi là thanh tú. Lúc này hắn đang ngồi kế bên nàng, đây là thích khách hôm bữa trong Dực Vương Phủ " Tiêu Viêm"
" Đúng vậy, ngươi đang suy nghĩ gì vậy ?" Hắn gợi khoé môi.
" Sao ngươi ở đây? Không bị phát hiện ?" Hắn sao có thể đột nhập hoàng cung, hoàng cung ám vệ nhiều không kể. Hắn lại thần không biết quỷ không hay trà trộn vào.
Mộ Dung Mặc Nhiên hứng thú cười, Tiêu Viêm vốn là tên hắn dùng trên giang hồ. Cung Chủ Tiêu Âm cung Tiêu Viêm.
~~~~~~~~~~~~~~
Các mem cmt cho Ai có động lực viết nào >.<