"Khóe môi em cong cong lên trông thật gợi cảm.

Cái cách em lắc hông… chịu không được

Nụ cười mang lại cơn gió của em... có mùi của mê điệp hương." (Mê Điệp Hương - Châu Kiệt Luân)

Giọng hát của nam ca sĩ ngọt ngào vang lên dường như cũng phải chen chúc trong không gian nhỏ hẹp bồi hồi.

Trong không gian này dẫu thêm một thanh âm cũng trở nên dư thừa.

Nhiệt độ trong không khí dần tăng lên kéo theo men say trong Lương Thần cũng dâng lên, cô không thể cầm lòng mà nhắm mắt lại.

Cô không biết hành động nhỏ này của mình là vì người trước mặt hay là vì rượu.

Đột nhiên, cửa kính xe vang lên hai tiếng "Thùng thùng".

Lương Thần bừng tỉnh, nhìn thấy khuôn mặt Tôn Bân Úc đang dán trêи cửa kính xe.

“Ê, hai người làm gì vậy?”

Lục Cảnh không lập tức ngồi thẳng dậy mà vẫn duy trì tư thế, chậm rãi giương mắt liếc nhìn Tôn Bân Úc với vẻ khinh thường một cái, sau đó mới từ từ ngồi về ghế lái.

Dường như xem Tôn Bân Úc là không khí, cũng như trắng trợn biểu thị công khai bọn họ đang làm gì.

Sau đó, Lục Cảnh đạp chân ga, xe chạy vọt đi.

Tôn Bân Úc đứng tại chỗ ăn một miệng khói xe, ho sù sụ, sau đó hướng theo bóng chiếc xe mà hét lên: "Đi đi! Thằng nhãi không biết lái xe thì đừng lái!"

Vừa mắng Lục Cảnh xong thì một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi dừng trước mặt anh.

Tôn Bân Úc vừa mới tiễn Mã Sơn Sơn xuống, sau khi nhìn cô lên xe thì đi ra, không nghĩ giờ lại gặp.

“Tạm biệt, cô về thong thả.”

Bên cửa kính xe, Mã Sơn Sơn gật gật đầu, Tôn Bân Úc huýt sáo rồi quay lưng đi. Màn đêm đen, một tờ giấy từ túi quần của anh rơi ra ngoài.

Mã Sơn Sơn hơi ló đầu ra và nhìn thấy rõ tờ giấy kia, đó là vé vào cửa của buổi hài kịch của cô tuần rồi, bên trêи còn có in hình của cô.

Mã Sơn Sơn nói tài xế dừng xe, cô đi xuống nhặt tấm vé đó lên.

Có lẽ người soát vé không cẩn thận xé lố vào phần cùi vé một góc nhưng Mã Sơn Sơn vẫn cẩn thận nhặt lên.

Trong mấy năm nay, đây là lần đầu tiên cô cảm giác mình đang tồn tại trong cái xã hội này chứ không chỉ sống trong những vở hài kịch.

Có vé, có khán giả.

Khán giả không phải những người cười ha ha y như những con rối bên dưới khán đài mà là khán giả chân chính.

Rốt cuộc là sống bên trong hay bên ngoài vở diễn, rốt cuộc cái nào mới là thế giới chân thật đây?

Cô buông tiếng thở dài, đem tấm vé bỏ vào trong túi.

Lúc xoay người chuẩn bị lên xe, nhìn thấy xe của Đinh Gia Vận từ phía sau đang đi đến, đèn xe lóe lên.

Mã Sơn Sơn lập tức lên xe rời đi.

Trong xe Đinh Gia Vận, Tôn Bân Úc bắt chéo chân chơi điện thoại. Anh và Đinh Gia Vận là bạn bè lâu năm, biết tính anh ta ngày thường không nói nhiều, nên tự chơi một mình.

Hôm nay Đinh Gia Vận lại khác thường mà nói: “Đừng chơi điện thoại nữa, nói chuyện với tôi một chút đi.”

Tôn Bân Úc lập tức tắt di động, nói: “Nói cái gì? Sao thế?”

Đinh Gia Vận hiếm khi thả vai, nghiêng người dựa vào chỗ tựa lưng, ngập ngừng một lát rồi bực bội nói: “Thôi bỏ đi.”

“Ế! Cậu đừng như vậy chứ!" Tôn Bân Úc nói, “Đừng khơi máu bà tám của tôi lên rồi lại không nói chứ!"

Đinh Gia Vận liếc anh ta một cái, do dự vài giây, cuối cùng mở miệng nói: “Cậu biết dạo gần đây Lương Thần đang làm gì không?"

Tôn Bân Úc trợn mắt nói: “Cô ấy mới tham gia chương trình kia, còn lại cũng không làm gì hết, y như cá chết.”

Đôi tay đang đan lại của Đinh Gia Vận giật giật, để lộ ra vẻ bất an trong lòng của anh: “Chuyện kia thì sao?”

Tôn Bân Úc mơ hồ: “Chuyện kia là chuyện gì?”

Đinh Gia Vận tặc lưỡi hai cái, móc thuốc lá ra, tiện tay đưa cho Tôn Bân Úc một điếu.

Tôn Bân Úc không hút: “Trong xe mở máy lạnh mà cậu hút thuốc gì chứ? Nói mau, chuyện gì?”

Đinh Gia Vận lại cất thuốc vào: “Lần trước chúng ta ăn cơm ở nhà cậu, cậu trai mà cứ qua mượn đồ cậu hoài là ai vậy?”

Tôn Bân Úc trong lòng đã hiểu đại khái Đinh Gia Vận muốn nói gì, nhưng ngoài mặt vẫn tiếp tục giả ngu: “À, hàng xóm tôi đó.”

“Cậu ta quen với Lương Thần à?”

“Hình như quen.”

Đinh Gia Vận nhíu mày, nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc có quen hay không?”

Tôn Bân Úc không dám chọc ngoáy, nói: “Ai da, có quen có quen!”

Quả nhiên là như vậy.

Nhận được đáp án như vậy, Đinh Gia Vận trong lòng rất không thoải mái, anh hỏi: “Hai người bọn họ có quan hệ gì vậy?”

Tôn Bân Úc quay đầu đi, dùng tay vò đầu: “Không, không có quan hệ gì cả.”

Lúc Tôn Bân Úc nói dối sẽ có thói quen làm động tác như vậy, bạn bè lâu năm như Đinh Gia Vận lẽ nào lại không biết.

Từ phản ứng của Tôn Bân Úc, Đinh Gia Vận cũng có thể đại khái đoán được quan hệ của Lương Thần và người con trai kia, nhưng anh không nghe chính miệng Tôn Bân Úc nói thì trong lòng vẫn còn một tia hy vọng.

Anh vỗ rớt cái tay đang vò đầu của Tôn Bân Úc nói: “Rốt cuộc là có quan hệ gì, đừng vòng vo nữa.”

“Ai da!” Tôn Bân Úc miễn cưỡng quay lại, “Thì là quan hệ giống như cậu nghĩ đó!”

“Thật sao?”

“Thật.”

Đinh Gia Vận lập tức im bặt, anh quay đầu, hạ cửa kính xe xuống, châm thuốc.

Khó chịu khi bị giam hãm trong bầu không khí này, Tôn Bân Úc đối mặt với cái lưng của Đinh Gia Vận nói: “Lão Đinh, cậu thích Cam à?”

Đinh Gia Vận không nói gì.

Tôn Bân Úc như bị rút gân.

“Haizz, không, cậu từng nói cậu thích cô ấy lâu rồi!” Khuôn mặt tuấn tú của Tôn Bân Úc giờ nhăn như cái bánh bao, “Cậu nói xem, cậu quen cô ấy lâu như vậy, tính cách cô ấy như thế nào cậu còn không biết sao? Đừng nhìn cô ấy hai mươi mấy tuổi, tuổi nhiều nhưng đầu óc thì không, đích thị là một cô gái ngốc nghếch, cậu không nói cậu thích cô ấy, cô ấy có thể biết được sao?”

“Ai da bà nó.” Tôn Bân Úc giận đến phát run, “Lúc trước cậu do dự không nói rồi trơ mắt nhìn cô ấy bị tên mặt trắng Nhạc Vũ Huân lừa tình. Cậu xem sau khi cô ấy chia tay cậu vẫn không nói, giờ người ta qua lại với sinh viên, cậu cứ tiếp tục do dự đi?!"

“Cái gì?” Đinh Gia Vận đột nhiên quay đầu lại, mặt đầy kinh ngạc, “Cậu trai kia vẫn còn là sinh viên?”

“Vớ vẩn! Người ta còn chưa tốt nghiệp đó, cậu xem lại cậu đi!”

Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, hai người đàn ông này đều là bạn bè, Tôn Bân Úc cũng không phải thấy Đinh Gia Vận tốt hơn, chỉ là bực cái tính do dự của anh ta quá.

Đinh Gia Vận yên lặng hút hết hai điếu thuốc, nói: “Thôi bỏ đi.”

“Cậu xem, cậu lại do dự tiếp đi.” Tôn Bân Úc nói, “Tôi thật bó tay rồi.”

*

Một khi không khí bị phá vỡ làm con người ta tỉnh táo lại liền cảm thấy xấu hổ.

Lúc này, Lương Thần vẫn luôn nhắm mắt giả vờ ngủ, bài hát trong xe hết bài này chuyển sang bài khác, mỗi bài cô đều chăm chú lắng nghe, trong suốt quá trình cô chỉ trộm he hé mắt không quá một lần.

Lục Cảnh dường như hoàn toàn thoát khỏi bầu không khí vừa rồi, bình tĩnh mà lái xe.

Bóng đèn đường bị kéo dài vô hạn, nối tiếp không dừng, làm cho thời gian cũng trở nên có thể đong đếm. Ngón tay Lục Cảnh trắng nõn cân đối nắm tay lái, con ngươi phản chiếu ánh đèn đường, rực rỡ lấp lánh.

Lương Thần cảm thấy thời gian dường như trôi qua rất chậm, nhưng cũng rất nhanh, trong lòng thầm muốn về nhà nhanh nhưng lúc về đến nhà thì lại cảm thấy giống như chỉ vừa chớp mắt.

Lục Cảnh dừng xe, rút chìa khóa đưa cho Lương Thần: “Để tôi đưa chị lên lầu.”

Lương Thần nói được, nhưng lại vội vàng xoay người, giống như không còn cách nào để bỏ trốn.

Vào thang máy, hai người một trước một sau, thoạt nhìn có vẻ giống như không quen biết.

Lên đến nơi, Lương Thần bước ra trước, bước thật chậm về phía cửa.

Lục Cảnh liền đi theo sau cô, không nói lời nào, cũng không có ý rời đi.

Lương Thần ấn mật mã trêи cửa, không quay đầu lại nhìn Lục Cảnh, nhưng cô biết cậu đang yên lặng đứng sau lưng cô.

“Vào trong ngồi không?”

Nói xong câu đó, trong lòng Lương Thần thấy thấp thỏm bất an.

Mọi người đều là người trưởng thành, cô sợ Lục Cảnh hiểu sai, thật ra cô chỉ thấy Lục Cảnh đi cả quãng đường xa xôi đến đón cô, theo lý cô nên cho người ta nghỉ ngơi.

Lục Cảnh trả lời, âm vang rất nhỏ trong hành lang yên tĩnh, cậu nói: “Không cần, tôi nhìn chị vào rồi quay về trường ngay.”

“À, được rồi.”

Lương Thần không thể nói phải chăng trong lòng thấy hụt hẫng hay gì, một cảm giác chua cay trộn lẫn vui sướиɠ khó tả, "Vậy cậu đi gì về?"

Lục Cảnh đứng nơi ngược sáng, ánh đèn mờ nhạt rọi vào vóc dáng cao gầy tưởng chừng như đụng trần của cậu cao: “Tôi gọi xe.”

“Đinh” một tiếng, khóa cửa được mở.

Lương Thần chậm rãi kéo cửa ra, quay đầu nói với Lục Cảnh: “Tôi vào đây.”

“Ừ.” Lục Cảnh gật đầu, “Nghỉ ngơi sớm chút.” “Được.” Lương Thần lại đẩy cửa ra, rõ ràng dù cho cửa có mở một nửa thì cô cũng vào được nhưng cô lại mở cửa rộng hết cỡ ra.

“Vậy cậu cũng về sớm nghỉ ngơi." Lương Thần một chân bước vào, “Về đến nhà thì báo bình an.”

Lục Cảnh đứng ngoài cửa cười gật đầu.

Lương Thần khép cửa lại chỉ chừa ra khoảng trống khoảng nửa mặt: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Cuối cùng thì Lương Thần cũng xoay người, từ từ đóng cửa.

Yên tĩnh không một tiếng động, đèn cảm ứng vì thế cũng tắt đi.

Bỗng nhiên, một lực kéo lớn xuất hiện làm cửa bị kéo ra trong nháy mắt. Lương Thần căn bản chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy chỗ đứng đột nhiên trở nên chật chội, cửa "Rầm" một tiếng mà đóng lại.

Trong nháy mắt, Lục Cảnh đang ở trước mặt cô.

“Cậu……” Lương Thần theo bản năng muốn la lên, nhưng cảm giác được thân thể Lục Cảnh đang ép sát cô, thậm chí hơi thở phảng phất trêи mặt cô, vì thế tiếng la lên kia lại biến thành một tiếng ưm.

Tiếng ưm này đã hoàn toàn làm bùng lên ngọn lửa trong Lục Cảnh cả về thể xác lẫn tinh thần.

Cậu cúi thấp đầu, sẵn sàng tấn công nhưng vẫn chưa phá vỡ phòng tuyến cuối cùng.

Lục Cảnh tạm thời dừng lại cho Lương Thần có cơ hội thở dốc.

Không biết trốn vào đâu, tay cô hoảng loạn lần theo vách tường định bật đèn.

Khi tay chỉ vừa chạm đến công tắc kia thì đột nhiên Lục Cảnh bắt lấy tay cô, thuận thế đè trêи cửa, rồi cúi đầu hôn xuống.

Trong bóng tối, môi Lục Cảnh lướt từ khóe môi của Lương Thần vào trong, cực kỳ nhẹ nhàng, rồi rời ra.

Cái hôn giống như chuồn chuồn lướt nước thế mà lại làm cho cậu thở hổn hển.

“Thực xin lỗi, chuyện lần này đã không được sự đồng ý của chị trước.”

“Đã nhịn cả quãng đường.”

“Thật sự nhịn không được.”

Thấy Lương Thần chậm chạp không phản ứng gì, Lục Cảnh buông lỏng tay ra.

Tay Lương Thần chậm rãi hạ xuống dưới, để trêи ngực Lục Cảnh.

“Cậu không sợ bị cửa kẹp cho bị thương?"

Lục Cảnh giống như không còn sức lực mà tựa đầu vào cửa, khoảng trống giữa thân thể và cửa vừa đủ chỗ cho Lương Thần.

Chỉ kém một mm là mặt Lục Cảnh chôn ở cổ Lương Thần.

“Tôi sợ bỏ lỡ đêm nay thì lại không có cơ hội.”

Đêm mùa đông thật an tĩnh.

Thời gian chậm rãi trôi, lưu lại khoảnh khắc ấm áp này.

Thiếu niên thở dốc cùng với tim đập liên hồi, lên lên xuống xuống, lên núi đao xuống biển lửa.

“Lương Thần.”

“Hử?”

“Tôi thích chị.”

“Hmm……”

"Tôi không chỉ muốn làm fan của chị.”

“Hử?”

“Tôi còn muốn làm người đàn ông của chị.”

Lúc này, Lương Thần rốt cuộc cũng không đáp trả “Hử” nữa, cô nhẹ nhàng nhỏ giọng nói rõ ràng một tiếng "Được."