Cố Hoài Dương dưới khí thế của hắn không nhịn được mà khẩn trương, suy nghĩ hỗn loạn không ngừng tự hỏi, y thích Nhiếp Minh Viễn, nhưng không phải cái loại yêu thích giữa tình nhân, thế tại sao y lại không chán ghét nụ hôn của hắn? Nam nhân bình thường sẽ phải cảm thấy ghê tởm, dù có là bạn thân đi chăng nữa tình huống thân mật như thế này cũng sẽ không xảy ra. Nhưng từ xưa đến nay y vẫn luôn mặc do những hành động ghê tởm kia phát sinh, mãi cho đến khi y phát hiện có điểm không đúng, muốn lập tức chặt đứt thì đã sớm bị đoạn tình cảm đó trói buộc như gông cùm xiềng xích, y muốn ngăn cản, muốn cách xa hắn, nhưng hiện tại…

Từng dòng suy nghĩ cuồn cuộn như sóng biển không ngừng xuất hiện trong đầu Cố Hoài Dương, y cố gắng ổn định tâm tình nhìn Nhiếp Minh Viễn, “Anh cho tôi chút thời gian, tôi cần phải cẩn thận suy nghĩ, chuyện này cần phải suy ghĩ một chút.”

“Ở trên giường của anh, em muốn nghĩ bao lâu cũng được.” Nhiếp Minh Viễn nhẹ nhàng cười, một tay tháo cà vạt, ánh mắt cuồng loạn nhìn y, “Em tỉnh thật tốt, anh không thích ôm người không có ý thức.”

Cố Hoài Dương dùng sức đẩy hắn ra, không đợi cho y kịp nhảy xuống giường, cả người đã bị Nhiếp Minh Viễn bắt được, hung hăng áp trên giường, lực đạo mạnh mẽ nhượng Cố Hoài Dương muốn ngất đi, ngay sau đó liền bị Nhiếp Minh Viễn hôn…

Nhiếp Minh Viễn biết rõ, đột nhiên thú nhận mọi chuyện, Cố Hoài Dương trong thời gian ngắn sẽ không thể tiếp nhận hắn, thậm chí sẽ còn tránh né hắn, nhưng hắn không hối hận vì đã thổ lộ, ngay từ lúc y nguyện ý đến nhà hắn, hắn đã quyết định phải làm rõ mối quan hệ mập mờ này. Hắn ôm lấy Cố Hoài Dương thật chặt, cuồng vọng hôn lên đôi môi hắn đã khát khao từ lâu, không biết bao nhiêu đêm hắn đã nằm mơ thấy mình được hôn y cuồng nhiệt, mỗi một lần tỉnh dậy dư vị ngọt ngào trong mộng kia đều nhớ rõ, nghĩ muốn ôm y vào trong lòng.

Lúc này đây, cảm nhận được nhiệt độ thân thể của y một cách rõ ràng, thưởng thức tư vị cánh môi y, ngọt ngào đến nghiện, mỗi một giây trôi qua vật phía dưới kia càng thêm lớn, tựa như muốn nổi điên, cảm giác được Cố Hoài Dương vùng vẫy muốn đẩy hắn ra liền mạnh bạo ôm siết lấy y, cường ngạnh dùng đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng nóng ấm của y, cuồng vọng cuốn lấy lưỡi y, dường như mất không chế mà hôn y, cảm thụ y trong lồng ngực hắn giật mình run rẩy càng thêm tham lam nuốt đi thanh âm trong cổ họng y.

“Ngô……Không……” Trong đời Cố Hoài Dương chưa từng trải nghiệm qua một nụ hôn điên cuồng đến thế, càng đừng nhắc đến là cái hôn ấy đến từ người bạn y trân trọng nhất, y liều mạng giãy dụa, cố gắng tách ra khoảng cách giữa hai người, nhưng cơ thể say rượu vốn mệt mỏi vô lực, chỉ có thể bị động trốn tránh, thế nhưng đầu lưỡi ai kia linh hoạt như xà, nhanh chóng bắt được y, cắn lấy y, gần như điên cuồng hôn y…