Chuyện tình cảm của y so với suy nghĩ của hắn còn đơn giản hơn, dĩ vãng còn lo sợ được mất, gặp phải mấy lần bị từ chối liền quyết định không lui tới nữa, nhưng chỉ có duy nhất Cố Hoài Dương là hắn bỏ không được, thật lòng muốn có được y, Nhiếp Minh Viễn ngẩng đầu nhìn Cố Hoài Dương, mở miệng muốn nói với y, chuông điện thoại thanh thúy lại đột nhiên vang lên, Cố Hoài Dương thấp giọng nói với hắn một tiếng “Xin lỗi.” rồi nhận điện thoại, trong loa truyền đến thanh âm của mẹ y, “Sắp đến Tết Đoan ngọ, con có trở về nhà ăn cơm không?”

“Công việc của con rất bận, không thể trở về được.”

Cố mẹ thở dài một hơi, “Lễ cũng phải đi làm sao?”

“Dạ phải.” Cố Hoài Dương biết mẹ y rất thất vọng, lại vội vàng nói với bà, “Nếu như không có việc gì con nhất định sẽ về.”

Cố mẹ quan tâm đến cuộc sống gần đây của y, “Con vẫn còn làm công ở tổ kịch sao?”

“Dạ.” Cố Hoài Dương lên tinh thần cùng mẹ trò chuyện với nhau.

Nhiếp Minh Viễn bất động thanh sắc nhìn vẻ mặt của Cố Hoài Dương lúc trò chuyện, thông qua ống nghe truyền tới biết được là mẹ của y, lại phỏng đoán mẹ của y chỉ sợ không hiểu được y, y nói công việc hiện tại ổn định, ăn uống tốt, không có sinh bệnh, nói cho bà biết nhiều vậy cốt cũng chỉ để che giấu đi chân tướng thật sự, hồi chiều y vừa mới bị ngất xỉu vì cảm nắng, trên chân còn có vết phỏng do nước nóng, thế nhưng một chữ y cũng không đề cập tới, mà mẹ của y vẫn đối với cuộc sống y còn bất mãn.

Trước lúc kết thúc, mẹ y lại để lại một câu khiến Cố Hoài Dương khổ sở, “Mẹ cảm thấy cái nghề diễn viên không phải công việc lâu dài, anh con đã mở một căn phòng luật sư, mẹ sẽ nói nó dành một vị trí cho con, con qua đó mà làm.”

“Con hài lòng với công việc hiện tại rồi mà mẹ.” Cố Hoài Dương nắm chắt điện thoại di động nói.

Cố mẹ trầm mặc một lát, Cố Hoài Dương nghe được tiếng thở dốc nặng nề của bà bên ống tai, tựa hồ là bộ dạng rất tức giận, nửa ngày cũng không lên tiếng, khi y muốn nói một tiếng xin lỗi với bà, bà đã lạnh lùng quăng lại một câu rồi ngắt máy, “Tùy con.”

Tâm Cố Hoài Dương lạnh đi, biết chắc mẹ y đã giận, không khỏi chán nản thở dài một hơi, Nhiếp Minh Viễn nhất thời nhìn sang, quan tâm hỏi: “Là mẹ em gọi điện sao?”

“Đúng vậy.” Cố Hoài Dương trầm trọng gật đầu.

Nhiếp Minh Viễn thấy sắc mặt y không tốt, tâm tình cũng vì thế mà phập phồng, “Dường như bà ấy rất tức giận, giữa hai người có mâu thuẫn sao?”

“Mẹ không thích tôi đi làm diễn viên.” Cố Hoài Dương lặng lẽ đóng điện thoại lại, có thể là vì tâm tình không được tốt do đó Nhiếp Minh Viễn có hỏi gì cũng không giấu giếm mà nói cho hắn biết.

Nhiếp Minh Viễn dịu dàng nhìn y, “Làm diễn viên là giấc mộng của em, chẳng lẽ bọn họ không biết?”

“Bọn họ không cách nào tiếp nhận được thì đúng hơn.” Cố Hoài Dương buồn rầu, “Tôi từng đem ý tưởng nói cho họ biết, họ vẫn cảm thấy chán ghét nghề nghiệp của tôi, đại khái là cảm thấy không có tiền đồ.”

Thời điểm tiểu học từng bị hỏi qua tương lai muốn làm gì, khi đó Cố Hoài Dương liền nói ra ước mộng của mình được thầy giáo khen ngợi, “Con muốn làm diễn viên.” “Con muốn quay một bộ phim được cả thế giới biết đến.” “Con muốn được diễn qua nhiều loại nhân vật khác nhau.” đến trung học lúc điền vào nguyện vọng của mình, lý tưởng của y vốn phải được tuyên dương nhưng ngược lại, y chỉ nhận được sự nghi ngờ của thầy giáo cùng ánh mắt khó hiểu của bậc gia trưởng.

Bọn họ muốn y học luật pháp để trở thành luật sự, sau này trong nghề lấy được thành tích cao ngạo, trở thành thần tượng của nhiều lớp trẻ đi sau, muốn y kiếm được thật nhiều tiền, muốn y đặt chân lên thành phố sống, có tiền lương cao ngất, sau đó còn thuận lợi kết hôn sinh được một đứa nhỏ, tiếp đến mua được nhà cửa, có thể có xe lái đi làm, cuối cùng là phụng dưỡng cha mẹ, chiếu cố bọn họ đến suốt đời. Họ ai cũng muốn y kiếm được thật nhiều, thật nhiều tiền, có đủ khả năng để con cái có được môi trường học tập tốt, dù có đơn giản như lên mạng cũng không cần phải đi ra quán net nóng bức.

Tất cả mọi người đều ủng hộ với lý tưởng đó của bọn họ, ai cũng không có nói rõ ra cái họ cần thật sự là tiền, mà diễn viên nghe vào tai tuy là chức nghiệp mê người, nhưng ở quê hương Cố Hoài Dương lại không cho rằng như vậy, đối với bọn họ đó chính là không có tiền đồ.

Cha mẹ Cố Hoài Dương là người làm ăn, trải qua nhiều năm vất vả, bọn họ ở trong trấn đã từng phải lo lắng đến vấn đề cơm áo gạo tiền, liên lụy đến tương lai của y cũng bị tính toán trước, cha mẹ hy vọng y tương lai trở thành luật sư, không nghĩ tới y lại muốn trở thành diễn viên không những thế còn trúng tuyển Học viện Điện ảnh, khi ấy y đỏ mặt đem giấy trúng tuyển cầm về nhà, ngượng ngùng đem ước mộng nói cho bọn họ biết, hai người bọn họ liền không hiểu tại sao đứa con của mình lại muốn chọn con đường đó, thậm chí còn cho rằng y không thể nào làm được.

Cha mẹ biết y không phải là đứa nhỏ thích đọc sách, bất kể có cố gắng học tập ra sao kết quả vẫn không được tốt nên cũng tạm cho qua, quyết định mặc kệ kết quả tốt xấu đều nhất quyết muốn y vào Đại học Luật, sau đó còn gạt y liên lạc với thầy giáo.

Cho nên khi y đưa ra quyết định của mình, không thể nghi ngờ đối với bọn họ như sấm sét giữa trời quang, nhưng cách ngày vẫn giúp y thu thập hành lý, mua vé máy bay vội vàng đưa y đến trường. Khi đó y cảm thấy áy náy, thấy cha rõ ràng không muốn y học diễn viên lại cắn răng giúp y đóng học phí đắt đỏ, lúc bọn họ cùng nhau ăn cơm trong phòng ăn của trường, cha vẫn không nói gì, sắc mặt so với khi mắng y còn khó chịu hơn, cuối cùng lúc gần đi mới để lại một câu, “Nếu con thật sự thích học diễn viên, học phí năm sau tự mình gánh lấy.”

Là người từng trải qua mưa gió, cha y biết rõ con đường này không dễ đi, muốn bức bách y từ bỏ, mà khi đó y đối với tương lai tràn đầy chờ mong, cho rằng bất kỳ khó khăn nào cũng không thể ngăn cản bước chân đi về phía trước, nào sợ bản thân không gánh nổi học phí.

Y ở đại học năm thứ hai liền bắt đầu đi làm thêm kiếm tiền đóng học phí, vì phí ký túc xá trong trường đặc biệt đắt nên y đã mướn phòng ngoài trường, chỗ ở rất nhỏ, không có phòng vệ sinh, một căn phòng hoàn toàn trống rỗng. Y mua một cái nệm đặt ở góc tường, tạm coi như là giường, mặt đất rất không sạch sẽ do đó khiến chăn thường bị dơ, mùa hè lúc ngủ nóng không chịu nổi, chân đạp lên vách tường sẽ có cảm giác ươn ướt như đem nước sơn dính vào da, vô cùng khó chịu.

Khi đó chính là nhờ vào giấc mơ của mình mà y mới có thể chống đỡ cho qua, sau khi tốt nghiệp cuộc sống hoàn toàn đảo lộn, giữa vô số đao quang kiếm ảnh y miễn cưỡng lắm mới có thể đứng thẳng, lúc ấy mới phát hiện ra thực tế so với giấc mộng chân thật hơn rất nhiều, lam lũ khó nhọc nhiều năm mới có thể đợi được một cơ hội nhỏ kéo đến. Tuy nhiên trải qua nhiều chuyện như vậy, y vẫn không hối hận với lựa chọn của mình, có thể trong mắt cha mẹ quyết định của y là sai lầm, nhưng y lại quý trọng cuộc sống này.

Nghe y đem mọi chuyện, thậm chí là chuyện nhà nói qua rõ ràng, cảm xúc của Nhiếp Minh Viễn như mênh mông giữa biển khơi, vô số lời nói muốn thoát ra khỏi cổ họng, cuối cùng hắn vẫn bình tĩnh đè lại bả vai Cố Hoài Dương, “Lựa chọn của em là đúng.”

“Có lẽ thật sự là tai họa thì đúng hơn.” Đầu ngón tay hắn đặt trên người Cố Hoài Dương như có tác dụng kỳ lạ, đem đến cho y cảm giác ấm áp, giọng điệu cũng nhẹ nhõm hơn, y không phải là người thích bày tỏ chuyện riêng với người khác, nhưng Nhiếp Minh Viễn là bạn của y, là người mà y có thể tín nhiệm.

Nhiếp Minh Viễn trầm ổn phản bác, “Em thích công việc của mình, bất kể gặp phải thất bại em cũng không lùi bước kiên trì vượt qua.”

Trong mắt Cố Hoài Dương hiện lên ý cười vụn vặt, “Anh nghĩ tôi lợi hợi quá rồi.”

“Sớm muộn cũng có ngày em thực hiện được ước mơ của mình.” Nhiếp Minh Viễn không chớp mắt nhìn y, hô hấp trên người phát ra hơi thở mát lạnh, nhìn thân thể y cao lớn tựa như cây tùng kiên cường, lông mi dài đậm thoạt nhìn so với nữ nhân còn mềm mại hơn, khi cười khóe mắt cong cong, trong mắt hắn y chẳng khác nào một tiểu tinh linh, hầu kết Nhiếp Minh Viễn giật nhẹ một cái, dùng sức vuốt mái tóc y, “Tôi cam đoan em tuyệt đối sẽ làm được.”

Cố Hoài Dương bắt được bàn tay làm loạn của Nhiếp Minh Viễn, “Dù cho kết quả có thế nào tôi cũng không hối hận vì lựa chọn của mình.” Nhiếp Minh Viễn nhìn y, dịu dàng cười.

Ngày hôm sau, Lâm đ*o diễn bị an bài quay chụp ngoại cảnh, phó đạo diễn Giang Nham được thay thế gã trở thành đạo diễn chính của “Ngâm Mộ Giang”, từ khi hắn lên làm đạo diễn quay phim liền vô cùng thuận lợi, Quý Mộ Ảnh thỉnh thoảng còn hướng về phía hắn trợn trắng mắt, lúc quay phim cũng không còn cố ý gây khó khăn cho y nữa, Nhiếp Minh Viễn sẽ thường đưa y đến tổ kịch mà y cũng sẽ đích thân xuống bếp chiêu đãi hắn, hai người qua lại hòa thuận, chẳng qua Nhiếp Minh Viễn đôi lúc lại làm ra những cử chỉ thân mật khiến y không được tự nhiên, không biết phải hưởng ứng như thế nào mới không làm tổn thương đến lòng tự trọng của hắn.

Quan hệ giữa bọn họ, nói bạn bè lại không giống bạn bè, nếu đã là bạn bè thì sẽ không thường xuyên đưa đón y đi làm, quan tâm đến cái ăn cái mặc của y, tâm tình lúc không tốt còn lặng lẽ phụng bồi y, có lúc không nhìn thấy hắn đến tổ kịch còn có thể tưởng niệm, y dần dần hình thành thói quen với sự tồn tại của Nhiếp Minh Viễn, cảm thấy quan hệ như vậy rất tốt, tin tưởng hắn chân chính muốn cùng y làm bạn thân, cho đến một ngày quan hệ cân bằng này bị phá thành mảnh nhỏ, người thúc đẩy đoạn tình cảm ấy bộc phát vẫn là y!

~ Hết chương 59 ~