Không đề cập đến nội dung bộ phim, thái độ của lão bản lúc trước đối đãi với y, còn độc ác đả thương y, nhìn thôi cũng biết quan hệ giữa hai người họ như địch nhân, nhưng ngại vì thân phận hèn mọn, hết thảy tâm tình của y đều dằn xuống đáy lòng. Hai người diễn xuất không giống nhau, nhân viên phim trường rất thích Cố Hoài Dương diễn, y quay chụp sẽ không trì hoãn lâu, nhưng cùng với Quý Mộ Ảnh phối hợp diễn lại nhiều lần NG, nguyên nhân chủ yếu đều tại Quý Mộ Ảnh, diễn xuất của hắn nhạt nhẽo, trước mặt Cố Hoài Dương liền trở nên thảm hại không nhìn được. Nhưng không giống như phó đạo diễn bên tổ B cương trực công chính, Lâm đ*o diễn đều đem tất cả nguyên nhân đổ lên đầu Cố Hoài Dương, còn hung hăn mắng y diễn không tốt, “Cố Hoài Dương, vẻ mặt của cậu không đúng.”

“Lại đây! Cậu xem nhìn cậu như mang thâm thù đại hận vậy.”

“Cậu cùng diễn với Vân Phàm, phải cười lên, như thế mới tốt.”

Cố Hoài Dương sửng sốt một chút, dần dần lộ ra tia khó xử, “Tôi cảm thấy nếu diễn như vậy sẽ không thích hợp.” Vân Hiên là nhân vật tâm tình nội liễm, cộng thêm trong nhạc phường không có được cuộc sống quang minh chân chính, làm sao có thể vừa nhìn thấy ca ca đã bật cười.

Lâm đ*o diễn bất mãn Cố Hoài Dương không chịu phối hợp, ba một tiếng từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, “Cái gì gọi là không thích hợp!? Phim trường là tôi quyết định, nếu thế thì cậu tự do phát huy đi.”

“…” Cố Hoài Dương trầm mặc chốc lát, chỉ đành phải gật đầu đồng ý.

Lần nữa quay phim, y đi lên trước mở cửa, nhìn người đứng ngoài là Quý Mộ Ảnh, trong lòng cả kinh, bọn họ là huynh đệ thất lạc nhiều năm, lần gặp nhau này thân phận quá mức cách biệt khiến y không có biện pháp cùng ca ca quen biết, càng không thể bước qua nói cho hắn biết mọi chuyện, thế nhưng thân nhân cả đời này chỉ có duy nhất một người, đã có cơ hội gặp lại y thật sự muốn được gần hắn. Y mạn phép xin Quý Mộ Ảnh đi vào, rót cho hắn một chén trà xanh, rồi sau đó dựa theo Lâm đ*o diễn yêu cầu, đối với hắn lộ ra nụ cười vui vẻ như xuân mai.

Quý Mộ Ảnh nhận lấy chén trà, đầu ngón tay run lên, chén trà vẫn còn nghi ngút khói trắng liền bị đập xuống đất, Cố Hoài Dương vốn bị cảm mạo, phản ứng có chút chậm chạp nên bị nóng đến chân, giật bắn người, động tác quá lớn vô tình đụng phải cái bàn, Quý Mộ Ảnh thuận tiện đá chân một cái, trà cụ trên bàn nhất thời rơi xuống đất, Cố Hoài Dương theo bản năng muốn đón lấy, nhưng trà cụ vẫn không thoát được số phận chạm đất, một trận âm thanh “xoảng xoảng” làm Lâm đ*o diễn tức giận rống to, “Cut!”

“Đạo diễn, nước trà quá nóng.” Quý Mộ Ảnh nhăn nhó mặt mày, vì mình sai lầm mà tìm cái cớ.

Lâm đ*o diễn dịu giọng, “Tôi biết không phải lỗi của cậu.” Quay đầu nhìn Cố Hoài Dương, biểu tình hung tợn như muốn đem y chặt thành tám khúc, “Cậu làm cái quái gì vậy, bưng trà trong tay mà không cảm nhận được nhiệt độ sao? Ngu chết đi được! Trà cụ cũng bể!”

“…” Cố Hoài Dương cúi đầu không lên tiếng, không ai chú ý đến trên giày y đều là nước trà, không ai quan tâm y có bị phỏng hay không, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên vai chính Quý Mộ Ảnh.

Lâm đ*o diễn không ngừng khiển trách Cố Hoài Dương, cho rằng y không chỉ trì hoãn tiến độ quay phim mà còn tay chân vụng về làm bể trà cụ, vẫn luôn không ngừng oán giận y, chưa từng nghĩ tới là Quý Mộ Ảnh cố ý làm khó Cố Hoài Dương, gã hòa nhã cùng Quý Mộ Ảnh nói, trong thanh âm còn lộ ra một tia lấy lòng, “Quý Mộ Ảnh, cậu đi nghỉ ngơi trước đi, chờ bọn tôi bố trí lại phim trường lần nữa mới tiến hành quay, đợi khi nào cậu muốn thì bắt đầu…”

“Ừ.” Quý Mộ Ảnh nhẹ nhàng đáp lại lời yêu cầu của Lâm đ*o diễn, dư quang liếc Cố Hoài Dương đang đi về chỗ nghỉ ngơi của y, cảm thấy y bản thân là vai thứ mà ti tiện không chịu nổi, còn hắn trong tay đã có sẵn bảo đao, muốn tùy thời đem đầu y chặt xuống đều được.

Cố Hoài Dương trở lại khu nghỉ ngơi, ánh nắng buổi sớm ấm áp rọi xuống người y, trán y toát ra một tầng mồ hôi mịn, dáng vẻ vô cùng nóng, Tiểu Trần đem trà lạnh đã chuẩn bị tốt đưa cho y, “Mới vừa rồi anh không bị thương chứ?”

“Không có sao.” Cố Hoài Dương lắc đầu, cảm giác bỏng rát lưu chuyển trên địa phương kia, nhớ tới hành động của Quý Mộ Ảnh, ánh mắt không khỏi ảm đạm, dường như y đã bị hắn ghét, xem ra kế tiếp cùng hắn quay chụp sẽ rất khó khăn.

Tiểu Trần thấy sắc mặt Cố Hoài Dương không tốt, cũng rõ ràng sau này quay phim sẽ không dễ dàng liền khích lệ y vài câu, “Đạo diễn tính khí không tốt, ông ta nói gì anh cũng đừng quan tâm, lấy thực lực của anh rất nhanh có thể hoàn thành.”

“Ừ, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Cố Hoài Dương uống ngay một ngụm trà rồi tiếp tục nhìn kịch bản, bảo đảm lúc bắt đầu quay sẽ không có vấn đề, nhưng có lẽ thuốc cảm kia đã dần có tác dụng, y bắt đầu choáng váng, mới nhìn lời thoại một chút đã mệt.

“Toàn bộ nhân viên chuẩn bị!” Thanh âm nổ vang trời của Lâm đ*o diễn vang lên trong phim trường, đánh cho Cố Hoài Dương tỉnh lại, ngẩng đầu thấy nhân viên đã vào vị trí, không dám trì hoãn nữa mà đi vào phim trường.