Tối đó, thứ sử Lương Châu, Chu Phưởng đại tướng quân,ngay tại lều lớn trong quân bên bờ sông Độn Dương, mở yến tiệc khoản đãi chúng ta.

Nói là đãi yến, có điều cũng chỉ là chút thịt và cơm trắng. Ngày đó Miện Châu bị vây, trong phủ thủ thành tướng quân vẫn còn có thịt cá. Thấy rõ Chu Phưởng này trị quân, cũng coi như nghiêm minh.

Ta thích những thống soái trị quân nghiêm minh. Như vậy tướng sĩ rõ ràng sẽ không vô dụng chỉ biết giơ tay chịu chết.

Mọi người nhàn tản ăn cơm tán gẫu, Lâm Phóng ngồi ở bên tay trái Chu Phưởng, nhìn hai người trò chuyện xuôi ngược đều vô cùng ăn ý. Cũng có mấy vị danh tướng sĩ hiếu kỳ thân phận thiên hạ đệ nhất võ công của sư phụ, đề tài câu chuyện trước sau vẫn không rời khỏi võ nghệ. Được sư phụ chỉ điểm một chút, lại đều trầm trồ thán phục.

Ta cứ thế ở một bên dùng bữa.

Trải qua cuộc chiến ở Miện Châu, ta đã sớm không còn sự hưng phấn và nhiệt huyết trước chiến trận. Để được sống sót, càng phải giết thêm nhiều người, điều này ở trên chiến trường mới là chân lý. Ta không giống như Lâm Phóng, cơ mưu xuất chúng. Điều ta kiêu ngạo duy nhất đó chính là võ nghệ cùng dũng khí.

Phương hướng của Lâm Phóng cũng chính là phương hướng của ta, như vậy rất tốt.

Khi đang đem đũa duỗi về hướng đĩa thịt kho tàu, ta lại nghe thấy sư phụ cười nói: “Đồ nhi Thanh Hoằng của ta, bây giờ cũng là người đứng đầu trong bảng kiếm phổ. Các ngươi nếu quan tâm đến kiếm pháp cũng có thể cùng nàng luận bàn!”

Ta kẹp lấy miếng thịt kho tàu cực đại, ngẩng đầu, chỉ thấy tất cả mọi người bao quanh Chu Phưởng đều đang nhìn hướng ta.

Có điều sư phụ a, không phải Ôn Hựu xếp đầu tiên sao? Lão nhân gia ngài khoe khoang giúp ta cũng không thể khoe như vậy a?

Còn chưa kịp hướng về phía sư phụ làm rõ, chỉ nghe Chu Phưởng cất cao giọng nói: “Chiến tướng quân võ công cái thế, dũng mãnh ba quân, hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất nữ tướng của Đại Tấn ta!”

Ta cười gượng gật gật đầu, không thể không bỏ xuống khối thịt kia, chắp tay nói: “Đại nhân, ngài quá khen!”

Khóe mắt khẽ động, lại thoáng nhìn phía đối diện một tướng quân tai to mặt lớn, kẹp lên khối thịt ta ngưỡng mộ trong lòng, mỹ mãn nhai.

Ta còn chưa kịp thương tiếc, một tướng quân trẻ tuổi khác lại đứng lên nói: “Tại hạ ngưỡng mộ Chiến tướng quân đã lâu, không biết tướng quân có thể chỉ giáo hay không?”

Ta sửng sốt, Chu Phưởng ha ha cười: “Thanh Du! Nghĩ không ra ngươi ngày thường hiếm khi chịu lên tiếng, hôm nay lại tiêu sái như thế! Đúng đúng, tuổi ngươi cũng không nhỏ, không xấu hổ là phó tướng của Chu Phưởng ta!”

Người kêu Thanh Du kia trên mặt đỏ hồng, ánh mắt nóng rực nhìn ta.

Ta lập tức ngây ngốc …… Nhìn xung quanh các tướng quân khác đang mỉm cười, thì ra ta…… Kỳ thật ta cũng có mị lực sao?

Đang muốn dậy ứng chiến, lại nghe thấy một giọng nói mang theo ý cười: “Nàng lần trước bị thương nặng vừa lành, không tiện động thủ. Mong rằng vị tướng quân này thứ lỗi.”

Ta nhìn qua, chỉ thấy Lâm Phóng đạm đạm mỉm cười.

Chu Phưởng ồ lên một tiếng: “Nghe nói là bị cao thủ bắn tên của Đỗ Tăng gây thương tích?”

Ta gật gật đầu, thoáng nhìn Thanh Du kia ngồi xuống, vẫn như cũ hướng về phía ta nở một nụ cười tủm tỉm. Ta vội quay đầu đi.

Chu Phưởng lại nói: “Cao thủ kia đã bị giết.”

“A?” Ta kinh hô ra tiếng, ngay cả Lâm Phóng cũng có chút giật mình.

“Là bị vô số vết đao chém. Thi thể bị treo trên cửa thành Miện Châu.” Chu Phưởng mỉm cười nói, “Diệu tai diệu tai! Giết hắn, Đỗ Tăng như đứt một tay!”

Lâm Phóng chậm rãi cười, nói: “Đích thực là diệu tai! Không biết bọn hắn có bắt được hung thủ?”

Chu Phưởng cao thâm khó lường nói: “Cao thủ võ lâm Giang Đông, quan binh bình thường há có thể bắt được?”

Tâm tình ta bỗng rất tốt, trên mặt sư phụ cũng nổi lên nét tươi cười.

Lời nói của Chu Phưởng lại xoay sang chuyện khác: “Chư vị từng ở Miện Châu đánh lui đại quân Đỗ Tăng, trọng thương Đỗ Tăng. Bây giờ Miện Châu lại đã rơi vào tay hắn, các vị có biết tình hình cụ thể?”

Chúng ta đều lắc đầu.

Đoạn đường tới đây, đã nghe phong thanh Miện Châu bị chiếm đóng. Nhưng cụ thể bị chiếm đóng như thế nào, chúng ta lại không biết. Chỉ nghe nói đại binh Đỗ Tăng tiếp cận, Tuyên Khải tướng quân kia không đánh mà hàng!

Vì thủ thành, chúng ta đã chết bao nhiêu người? Nhưng Tuyên Khải kia lại không đánh mà hàng, gần hai vạn nhân mã ngã xuống ở Miện Châu, cũng chỉ là một đống xương khô vô nghĩa!

Chu Phưởng nghiêm nghị nói: “Các ngươi có biết phó tướng Miện Châu Cao Kiến Hoa?”

Ta cả kinh nói: “Chẳng lẽ là hắn?”

Chu Phưởng gật đầu: “Hắn đã hàng Đỗ Tăng. Mà sau khi trở lại Miện Châu, cùng Đỗ Tăng nội ứng ngoại hợp, không phí một binh một tốt, chiếm luôn Miện Châu!”

Cơm xong, Chu Phưởng vẫy lui mọi người, chỉ giữ lại bốn người là Thanh Du, Lâm Phóng, ta cùng sư phụ.

Trên bàn trải ra một tấm bản đồ.

Chu Phưởng gật gật đầu, phó tướng Thanh Du bắt đầu chỉ bản đồ, giảng giải cho chúng ta tình thế hiện tại.

“Đại quân Đỗ Tăng bây giờ co đầu rút cổ ở bên trong ba nơi là Miện Châu, Võ Đang, Dương Khẩu.” Thanh Du nói. Chỉ vào hai vị trí song song nhau là Võ Đang cùng Miện Châu, Dương Khẩu lại ở phương bắc sau hai nơi trên, cách nhau ước chừng trăm dặm. Muốn đi đến Dương Khẩu, chỉ có hai con đường, Miện Châu, hoặc qua sông Dậu.”

“Chúng ta bây giờ cách Miện Châu một trăm năm mươi dặm.” Thanh Du chỉ về hướng nam của bản đồ.

“Quân đội chủ lực của Đỗ Tăng đóng tại Miện Châu, khoảng hai vạn người. Võ Đang năm ngàn người, Dương Khẩu năm ngàn người. Mà theo như trinh thám hồi báo, lương thảo của hắn, cũng ở Dương Khẩu.”

“Cẩu tặc Đỗ Tăng quỷ kế đa đoan, dũng mãnh thiện chiến. Lần này ta dẫn hai vạn quân, một vạn bộ binh, một vạn thuỷ binh, một trăm năm mươi thuyền chiến. Nhưng chỉ có thể dùng trí, không thể đón đánh.” Chu Phưởng mỉm cười nhìn chúng ta, mắt hổ sinh uy: “Chúng ta có hai nơi có thể nắm lấy thời cơ để chiến đấu.”

Ta cười nói: “Lương thảo ở Dương Khẩu, tự nhiên là một nơi.”

Chu Phưởng gật gật đầu: “Chiến tướng quân nói đúng một nửa.” Hắn lại nhìn hướng sư phụ cùng Lâm Phóng.

Sư phụ cẩn thận tỉ mỉ quan sát bản đồ, ngón tay hướng về phía tây nam cách Dương Khẩu hơn bốn mươi dặm, nói: “Không phải Dương Khẩu, là nơi này!”

Nơi đó, là sông Dậu. Nghe nói nước sông ở đây chảy cực kỳ xiết, từ xưa đến nay đều là nơi hiểm yếu……

Trong lòng ta khẽ động.

Chu Phưởng vỗ tay hoan nghênh cười nói: “Hạ Hầu đại hiệp quả nhiên mắt sáng như đuốc! Còn có một nơi?”

Nơi này ngay cả sư phụ cũng không biết.

Lâm Phóng nhìn bản đồ, duỗi ra ngón tay trắng như ngọc, chậm rãi chỉ hướng đông nam của thành Miện Châu: “Thanh Hoằng, phải chăng còn nhớ đê Phượng Chương?”

Ta dứt khoát lúc lắc đầu.

Lâm Phóng còn chưa kịp đáp, Chu Phưởng đã lần nữa vỗ tay hoan nghênh: “Lâm tướng quân, lời này đúng là lời trong lòng ta!” Ngay cả Thanh Du cũng lộ ra vẻ khâm phục.

Ta buồn bực kéo tay áo Lâm Phóng: “Đê Phượng Chương nào?”

Lâm Phóng hơi hơi cúi đầu, cúi mắt nhìn tay áo bị ta túm chặt.

Sư phụ ho khan một tiếng, ta vội rụt tay lại – được rồi, nơi này có người ngoài!

Chu Phưởng ở một bên vờ như không thấy, ánh mắt vẫn như cũ sáng ngời nhìn Lâm Phóng. Thanh Du nhìn ta một cái, cười cười.

Những nam nhân này! Có chuyện gì đâu chứ? Ta chẳng qua chỉ là nắm lấy tay áo Lâm Phóng! Lại nói, toàn thân hắn trừ nơi đó, ta đều đã nhìn thấy! Ngày ấy nhất thời xúc động giúp hắn chà lau toàn thân……

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên mặt ta nóng lên — ngày ấy thật sự là, nhiệt huyết sôi trào, xúc động a xúc động, xúc động là ma quỷ!

“Đê Phượng Chương, cách Miện Châu không đến ba mươi dặm. Khi đến Miện Châu ngày thứ ba, ta hỏi thăm chư tướng Miện Châu về nơi đây. Bọn hắn nói, có ngàn người gác. Một khi có biến, tức khắc có thể báo trở về Miện Châu. Thủ quân Miện Châu trong vòng nửa canh giờ có thể đuổi tới cứu viện.”

Ta vỗ đầu: “À! Đúng rồi!”

Kỳ thật ta vẫn không thể nào nghĩ ra là đê Phượng Chương nào, nhưng vẫn phải làm bộ dáng đã biết.

Chu Phưởng lại nói: “Chỉ là hai nơi này. Thứ nhất, sông Dậu nước chảy xiết, mặt sông cực rộng, thuyền không thể đi qua; thứ hai, Đỗ Tăng phái hai ngàn người trấn thủ Đê Phượng Chương. Nếu như chỉ trong thời gian nửa canh giờ, chúng ta vây công Miện Châu, song với việc tấn công Đê Phượng Chương, cứ coi như có thể phá đê, cũng không thể trong nửa canh giờ triệt hạ được một thành Miện Dương.”

Lâm Phóng hơi trầm tư, nhìn phía Chu Phưởng cười nói: “Nếu như lấy lực lượng tinh nhuệ nhanh chóng phá đê, thuyền lớn của tướng quân vừa lúc có thể đánh lén từ cửa nam; nếu có võ lâm cao thủ có khả năng vượt sông Dậu, vận binh đánh đến Dương Khẩu…… Tướng quân, ngươi nói Đỗ Tăng là vội bảo vệ thành Miện Châu, hay là sẽ ra cứu đê Phượng Chương, hoặc Dương Khẩu?”

Chu Phưởng ha ha cười nói: “Vẫn nghe nói Lâm minh chủ mưu trí vô song, hôm nay gặp, lão phu mới biết lời nói không hư!”

Lâm Phóng gật đầu nói: “Tướng quân lo xa nghĩ rộng, nắm toàn bộ toàn cục! Lâm Phóng cũng khâm phục không thôi! Ta là đợi gặp được người có thể hiểu được đại cục như Chu tướng quân đây mới có đất dụng võ. Có thể vì tướng quân góp chút sức lực, thật sự là tam sinh hữu hạnh*!”

*Tam sinh hữu hạnh: phúc ba đời.

Hai người ăn nhịp với nhau, thế là bắt đầu bàn bạc cụ thể binh lực bố trí. Thanh Du cùng sư phụ cũng là một bộ dạng nhiệt huyết sôi trào. Bàn bạc đến nửa đêm, tiến trình tiến công lần này rốt cục đã định.

Ta đối với Chu Phưởng thêm kính nể, chẳng những là bởi vì hắn cùng Lâm Phóng có tài mưu lược giống nhau, còn bởi vì hắn thế nhưng có thể đối với chúng ta thành thật như thế, chỉ dùng người mình biết. Hắn sắp xếp ta cùng sư phụ dẫn binh lính vượt sông Dậu, vượt sông được coi như nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành.

“Về nhiệm vụ đánh lén ban đêm Dương Khẩu, liền giao cho chư tướng dưới tay ta.” Chu Phưởng cười nói: “Các ngươi mỗi người đều là cao thủ võ lâm, không cần tham gia vào quá trình công thành lộn xộn!”

Kỳ thật…… Chúng ta thật sự muốn đi công thành, ngoại trừ có chút dũng mãnh võ công cao hơn binh lính thông thường nhưng cũng không tránh khỏi mưa tên bão đạn!

Ta đối với Chu Phưởng ấn tượng càng thêm tốt.

Một đội quân tinh nhuệ khác do sư phụ dẫn tới được phân phối đi theo Thanh Du, đánh lén đê Phượng Chương. Đê Phượng Chương vị trí hiểm yếu, một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông. Hoàn toàn là đất dụng võ của cao thủ tinh nhuệ, nói lấy một ngăn trăm, cũng không phải nói quá!

Tất cả đều đã bố trí xong xuôi, Chu Phưởng bỗng nhiên hướng về ta cùng sư phụ cúi đầu thật thấp: “Mấu chốt của trận chiến này, liền phó thác cho hai vị!”

Ách…… Kỳ thật hắn nói có chút khoa trương, nhưng ta lại thoáng cảm động.

Sư phụ chắp tay nói: “Tướng quân yên tâm, chúng ta nhất định không làm nhục sứ mạng!”

Ta cũng nói: “Tướng quân quá lời. Thanh Hoằng không hiểu binh pháp cũng không hiểu mưu kế. Thanh Hoằng có, chính là dũng khí của kẻ thất phu cùng một thân võ nghệ, nhất định toàn lực ứng phó, không phụ sự trông cậy của tướng quân!”

Chu Phưởng liếc nhìn ta, giọng nói vang vang mạnh mẽ: “Thanh Hoằng nói lời này sai rồi. Ngươi có biết, trong mấy vị, lão phu nhất bội phục là ai?”

Này còn phải hỏi sao? Ta nhìn Lâm Phóng, lại phát hiện hắn ánh mắt ôn hòa nhìn ta, hơi có ý cười.

“Ngươi cho rằng là minh chủ của các ngươi?” Chu Phưởng lúc lắc đầu,“Không! Lão phu bội phục nhất, là ngươi, Võ Lâm Giang Đông hộ pháp minh chủ, du kích tướng quân Chiến Thanh Hoằng.”

Ta há to mồm — ta?!

Không, sẽ không phải đi? Tuy rằng ta, sinh ra trong võ lâm danh môn, bộ dạng nghe nói cũng không tệ, lại là cao đồ của Hạ Hầu, hiện tại trong chốn võ lâm hay quân đội cũng là có địa vị, danh tiếng và chiến công — nhưng so với sư phụ cùng Lâm Phóng, ta thừa nhận vẫn kém hơn một chút……

Hắn nói như vậy, ta chẳng phải mang hiềm nghi có công cao hơn chủ!

Chu Phưởng nghiêm túc nói: “Thanh Hoằng, Lâm Phóng cùng Hạ Hầu đại hiệp đích xác là đại anh hung khó gặp. Nhưng ngươi có biết, chúng ta sùng kính nhất là cái gì?”

“Võ nghệ?” Hắn lúc lắc đầu – nếu thế ngươi làm gì thưởng thức ta?

“Mưu lược?” Hắn vẫn lắc đầu — cũng đúng, nếu không hắn khẳng định thưởng thức Lâm Phóng.

Chu Phưởng nghiêm nghị nói: “Là tinh thần.”

Ánh mắt hắn liếc nhìn chúng ta một vòng, cuối cùng ngừng tại trên người ta, nói tiếp: “Anh minh trí mưu có lẽ có thể ấn định thắng bại từ ngàn dặm ở ngoài, võ nghệ cao cường cũng có thể đứng đầu ba quân.” Hắn dừng một chút, “Nhưng mà, chỉ có tinh thần, tinh thần dũng cảm, mới có thể khích lệ một đội ngũ sắp bỏ cuộc, mới có thể khơi lên ý chí trong lòng người, tạo ra chuyện thần thoại. Thanh Hoằng, ngày đó cuộc chiến ở thành Miện Châu, chỉ có ngươi, gầm lên giận dữ ném đi thang mây của địch, làm sợ hãi ba quân; chỉ có ngươi, khi chúng ta ở thế thất bại, không cần lệnh đã ra thành ám sát Đỗ Tăng, lấy sức bản thân xoay chuyển chiến cuộc, có thể nói cố tìm đường sống trong chỗ chết! Ngươi nói ngươi là dũng khí của kẻ thất phu, ta lại không cho là đúng. Theo lão phu, trừ tinh thần không sợ chết, ngươi còn có khí phách không ai sánh bằng, khích lệ đến cả khí phách của ba quân. Chiến Thanh Hoằng, ngươi trời sinh chính là quân nhân!”

Mọi người trong phòng một trận lặng im.

Ta có chút lệ nóng doanh tròng…… Thì ra, còn có người nhìn ta như vậy…… Ta có nên, kiêu ngạo một chút hay không?

Không giống như trước kia khi được khen ta sẽ cực kì đắc ý, nhưng lúc này, trong lòng ta chỉ có cảm động sâu sắc cùng vui mừng.

Sư phụ sờ sờ đầu của ta. Thanh Du thẳng tắp nhìn ta.

Chu Phưởng nhìn hướng Lâm Phóng: “Nếu không phải vì ngươi là cánh tay của Lâm tướng quân, ta thực nghĩ mời ngươi tới trong quân ta, làm đệ nhất nữ tướng dưới trướng ta!”

Ta lập tức từ trong nhiệt huyết sôi trào nhảy ra, vội khoát tay nói: “Cám ơn tán thưởng của tướng quân! Chỉ là Thanh Hoằng đã phát thệ, cả đời này chỉ đi theo Lâm Phóng!”

Chu Phưởng gật gật đầu: “Cũng chỉ có nhân vật như Lâm minh chủ mới giữ được người tài năng như Thanh Hoằng!”

Không biết sao, này nói so lời khích lệ lúc trước, càng khiến cho ta đắc ý. Ta túm tay áo Lâm Phóng. Hắn không có nhìn ta, khóe miệng lại hơi hơi nhếch lên.