Qua đi bảy tám ngày, ta đã có thể miễn cưỡng xuống giường đi lại, Trầm Yên Chi cũng vừa vặn tỉnh lại.

Trải qua một trận này, ba vạn binh lực của Kinh Châu đã hao tổn hai vạn, hai mươi bốn vệ chết bốn người, trọng thương sáu người, cao thủ võ lâm mà Cầu An dẫn theo cũng hao tổn hơn phân nửa. Nhưng mà nguy khốn của Miện Dương đã được giải. Tuyên Khải tướng quân biến mất mấy hôm nay không biết từ chỗ nào xông ra, bận rộn không ngừng viết tấu chương thỉnh công, chúng ta cũng lười quản hắn.

Các loại phong thưởng của Triều đình xuống dưới, trừ bỏ ban thưởng cho chúng ta rất nhiều vàng bạc, cũng ban thưởng cho đám người Trầm Yên Chi, Cầu An, Hoắc Dương, Tam sư huynh. Hoàng đế còn có khẩu dụ khác — mau chóng đem Đỗ Tăng trừ cỏ tận gốc.

Trinh thám truyền tới tin tức: Đỗ Tăng lui quân giữ thành Ngụy Hưng, bản thân bị trọng thương, nhưng cũng không quá nguy hiểm đến tính mạng. Lâm Phóng cùng Tuyên Khải hợp lại bàn kế, nắm thời cơ, lệnh hai người Tam sư huynh và Hoắc Dương, dẫn theo mười người lén vào thành Ngụy Hưng, chờ cơ hội ám sát, chấm dứt hậu hoạn. Những người còn lại ở trong thành Miện Dương.

Đi qua mấy ngày, lại có tin đến.

Thứ sử đại nhân ở cảnh nội Kinh Châu “khảo sát dân tình” rốt cục trở lại Võ Xương.

————–

Mấy ngày nay, ta có cảm giác như được sống lại làm người.

Tại Quảng Châu, ta cũng từng bị nghiệt đồ Hoắc Dương đánh đến gần chết, nhưng cùng cuộc chiến ở thành Miện Dương lần này không giống nhau. Lúc ở Quảng Châu, ta cũng không nghĩ đến chính mình sẽ chết; nhưng ở Miện Dương, khi bị những mũi tên kia bức phải nhảy vào giữa vạn quân, ta thực cho rằng mình sẽ chết.

Cho nên, sau khi Miện Dương được giải vây, việc đầu tiên ta làm, chính là viết thư cho Ôn Hựu cùng cha mẹ.

Trong thư gửi về nhà, ta viết rất ít, chủ yếu hỏi thăm sức khoẻ mọi người và kể thêm việc được hoàng đế thưởng cho một đôi kim nguyên bảo, căn dặn người nhà cất kỹ, tương lai đó sẽ là một trong số những của hồi môn của ta.

Nhưng thư viết cho Ôn Hựu lại không giống thế.

Ta đem những chuyện trải qua của mấy ngày này tỉ mỉ nói cho hắn nghe: từ chuyện mới vào quân doanh được các quân sĩ sùng bái thì đắc ý thế nào, bị Lâm Phóng nghiêm khắc khiển trách thì đáng thương ra sao, đến chuyện nhảy xuống lầu cổng thành lúc tuyệt vọng, khi tỉnh lại còn phải làm theo yêu cầu bá đạo của Lâm Phóng; còn có đối với hắn rất nhớ thương.

“Ta ước chừng năm sáu ngày sau sẽ đặt chân đến phủ Thái Thú Võ Xương, ngươi gửi tin cho ta, nhất định có thể thu được.” Cuối của thư ta viết như vậy.

Tình cảm tương tư quen thuộc mà xa lạ, lại trào lên trong lòng. Trong lúc nằm giường dưỡng thương, ta lại bắt đầu đem những tín vật đính ước của hai chúng ta bày đầy giường, sóng lòng sôi sục.

Nhưng ngày ngóng đêm trông, cũng chưa nhận được thư của Ôn Hựu.

Có thể thư hắn gửi cho ta trong chiến loạn mất đi.

Ai, hại ta mấy ngày trông ngóng vô ích.

Nghe nói Thứ sử đại nhân lần này triệu chúng ta đến Võ Xương, là vì trợ giúp đại quân Kinh Châu luyện binh, nhất thời không vội, trên thân ta lại có thương, thế là chúng ta chậm rãi khởi hành đến Võ Xương.

Được vài ngày, thuộc hạ của Cầu An lại tới báo, Quảng Châu có chút náo động, cần hắn trở về xử lý. Từ lần gặp lại tới nay, chúng ta không hề bận việc giang hồ nhưng vẫn bận về chuyện đánh trận, ta cùng hắn gặp nhau chẳng nhiều. Hắn vẫn một bộ dạng thanh tuấn ấm áp như cũ, mấy ngày nay đối mặt với ta không hề bối rối, không có nửa điểm động tình. Như vậy chung sống, khiến ta cảm thấy rất tự tại thoải mái.

Ngày này, ta cùng Lâm Phóng, Lục sư đệ đứng ở trạm dịch đưa tiễn hắn.

Chung sống đã nhiều ngày, mọi người sớm đã cởi mở, lúc này vô thanh thắng hữu thanh. Cầu An khăn gấm cột tóc, một thân quần áo xanh, tuấn dật lãng tử hướng về Lâm Phóng chắp tay: “Văn Tuyền, chuyến đi đến Kinh Châu lần này, Cầu An khắc trong tâm khảm. Đại trượng phu ở trên đời, có thể vì quốc giết địch, quả thật so với trước đây lục đục chốn võ lâm sảng khoái hơn rất nhiều! Ngày sau nếu có việc cần sai khiển, cứ việc phân phó!”

Lâm Phóng gật đầu nói: “Cầu huynh nói quá lời. Lần này ngươi cũng đã hao tổn rất nhiều sức lực, đúng là tấm gương của võ lâm Giang Đông! Cầu huynh, lên đường bảo trọng.”

Cầu An lại theo thứ tự cùng Lục sư đệ, sáu huynh đệ La Vũ, cùng mấy người hộ vệ khác tạm biệt. Cuối cùng, đứng trước mặt ta, đôi mắt trong suốt ôn hòa thân thiết nhìn ta.

“Cầu An, chúc ngươi có thể như ý nguyện, hùng bá Quảng Châu!” Ta cất cao giọng nói.

Hắn cúi đầu nhìn ta, lộ ra vẻ tươi cười: “Thanh Hoằng biết ta muốn cái gì.”

Ta không nói gì, Cầu An, kỳ thật ta chỉ là nói lời khách sáo thôi a!

“Cây trâm ta đưa ngươi đâu?” Ngữ khí của hắn rất nghiêm túc.

“A, ở chỗ này, ở chỗ này! Tiểu Lam!” Ta xoay người, lục từ trong bọc nhỏ bên người Tiểu Lam, rốt cục từ trong một đôi tua kiếm, một cuốn kiếm phổ, và y phục tìm thấy cây trâm ấy.

Hắn duỗi tay về phía ta. A, chẳng lẽ hắn muốn ta trả lại? Cũng tốt! Ta để tới lòng bàn tay hắn.

Chợt thấy vài ánh mắt có chút khác thường, ta nghiêng đầu nhìn, phát hiện đám người Lâm Phóng, đều là ánh mắt sáng quắc nhìn hai chúng. Sẽ không, hiểu lầm cái gì đi……

“A!” Ta hơi cúi đầu hốt hoảng lại rơi vào một vòng tay mềm mại xa lạ.

“Không cần động, chỉ một chút thôi.” Giọng nói của Cầu An vang lên trên đỉnh đầu ta. Trước giờ không nghĩ đến, một người dịu dàng như Cầu An, cư nhiên lại duỗi tay…… Ôm ta……

“Đây là cái ôm của bằng hữu sinh tử gắn bó.” Hắn nói, ta đang muốn giãy dụa lại sửng sốt. Cầu An……

Đôi tay hắn nhẹ nhàng vòng qua lưng của ta, đầu hắn đặt trên vai ta, thân thể cao lớn hơi nghiêng. Vòng tay Ôn Hựu lúc nào cũng ấm áp kiên định, vòng tay Lâm Phóng là mềm mại lạnh buốt, vòng tay Hoắc Dương là lạnh lẽo cứng rắn. Mà vòng tay của Cầu An, là dịu dàng.

“Về sau, nhớ phải cài cây trâm này.” Hắn lẩm bẩm nói: “Xem như, là quà tặng của huynh trưởng đi!” Ta cảm giác được trên tóc khẽ động, trâm ghim vào tóc truyền tới một chút lạnh lẽo.

Hắn buông tay, cúi đầu tỉ mỉ nhìn ta. Ta chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn những người khác, chỉ có thể gắt gao nhìn chòng chọc áo choàng trước ngực Cầu An. Chỉ nghe thấy tiếng hít thở gấp rút của Tiểu Lam.

“Thanh Hoằng, ta lần này trở lại Quảng Châu, liền muốn đón dâu.” Hắn lại nói.

“A?” Ta kinh ngạc ngẩng đầu: “…… Chúc mừng ……”

Hắn gật gật đầu: “Đối phương là nữ nhi của Thái Thú, hiền thục đoan chính xinh đẹp. Mọi người đều nói, vô cùng thích hợp ta.”

“……”

“Nhưng Thanh Hoằng, ngươi có nhớ ta đã từng nói qua, bất cứ lúc nào, đừng quên, ta ở Quảng Châu lúc nào cũng là hậu thuẫn của các ngươi. Nhớ kĩ phải tới Quảng Châu thăm ta, còn có chị dâu của ngươi!”

Nói xong, hắn xoay mình lên ngựa: “Các vị, cáo từ!”

“Cáo từ!” Mọi người đồng thanh đáp.

Hơn mười người cưỡi ngựa đi mất, lưu lại mọi người tâm trạng buồn bã cùng một người quẫn bách là ta. Tiểu Lam đứng phía sau, lẩm bẩm nói: “Tiểu thư, kỳ thật Cầu thiếu gia cũng không tệ, cô không suy xét sao?”

Ta vừa thẹn vừa tức liếc nhìn nàng một cái, nàng bị dọa im bặt. Ở đây có người nào không phải nội công thâm hậu, nhất định bị bọn hắn nghe thấy! Ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy người hộ vệ đều là vẻ mặt mỉm cười, ánh mắt ấm áp. Lục sư đệ từ không cần nói, hướng về ta nháy mắt ra hiệu, vẻ mặt hài hước! Chỉ có Lâm Phóng vẫn như cũ, dường như chuyện gì đều không phát sinh, thản nhiên nói: “Lên đường đi.”

Đúng là minh chủ tốt!

Ta thúc ngựa đến bên cạnh hắn, cùng hắn sóng vai mà đi, để tránh đi với đám người Lục sư đệ, Tiểu Lam.

Lại nghĩ đến cây trâm kia còn đang ở trên đầu, cứ mang như vậy, hình như có chút không thích hợp. Liền duỗi tay muốn lấy xuống. Tay vừa mới chạm tới, lại nghe Lâm Phóng nhẹ nhàng nói: “Mang đi.”

Ta có chút kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, hắn chậm rãi nói: “Coi như là, một niệm tưởng về Cầu An thôi.”

Ta để tay xuống, trong lòng bỗng nhiên có chút chua xót.

Cầu An, ta biết ngươi rất tốt, nhưng ta đã có Ôn Hựu. Ta cùng hắn đã hứa hẹn trọn đời, hắn cũng muốn lập tức đến Chiến gia ta cầu hôn. Tình cảm của hắn, dịu dàng của hắn, cố chấp của hắn, ta không thể phụ.

Có lẽ, đối với Cầu An mà nói, cùng nữ nhi thái thú kết thân, mới là kết quả tốt nhất!

Đêm này, chúng ta tìm nơi ngủ trọ ở trong một khách điếm duy nhất trên trấn.

Lại gặp phải hai quái nhân. Vừa bước vào nhà ăn của khách điếm, chúng ta đều chú ý đến hai người bọn họ.

Ta miễn cưỡng cũng coi như một người từng trải, từng gặp qua không ít lãng nhân giang hồ, hiệp khách võ lâm. Nhưng trước giờ chưa từng gặp quái nhân như vậy. Bọn hắn không phải áo quần lố lăng, cũng không phải ghê tởm đáng sợ. Bọn hắn áo mũ chỉnh tề, động tác thô lỗ, vừa thấy chúng ta, liền tỏa sáng hai mắt.

Rất rõ ràng, là nhằm vào chúng ta.

Hai người bọn họ cải trang võ sĩ tầm thường, một người chừng ba mươi tuổi, một tầm mười bốn mười lăm tuổi. Cả hai đều là mày rậm mắt lớn, bộ dạng dễ nhìn. Nhất là đứa nhỏ kia, có chút tuấn lãng lạnh lùng, có vài phần khí chất tương tự Ôn Hựu.

Chao ôi, Ôn Hựu a Ôn Hựu, kỳ thật không phải quái nhân trước mặt này giống Ôn Hựu, mà là chính ta nghĩ đến hắn thôi .

Lâm Phóng vẫn rất bình tĩnh, mặt không đổi sắc phân phó chúng ta ngồi xuống, cùng tiểu nhị chọn lựa phòng ốc cùng chuẩn bị cơm chiều, nước ấm. Hai người kia vẫn nghênh ngang nhìn chòng chọc nhất cử nhất động của chúng ta. Chúng ta đều cảm thấy ngồi không yên, chỉ là Lâm Phóng vẫn bình chân như vại, chúng ta cũng không tiện phát tác.

Chúng ta ngồi đó, đối phương cũng là không yên. Khi chúng ta cơm nước xong xuôi đang muốn lên lầu nghỉ tạm, thì hai quái nhân đó đi tới trước mặt.

“Lâm minh chủ, Chiến hộ pháp, ngưỡng mộ đã lâu!” Nam tử tuổi tầm ba mươi ha ha cười nói.

Lâm Phóng gật đầu nói: “Chưa biết tên tuổi của hai vị anh hùng?”

“Ha ha, ta kêu Lưu Quang, đây là cháu của ta gọi Lưu Khác.” Nam tử kia vừa chắp tay vừa túm cháu hắn, nghênh ngang ngồi xuống bên cạnh bàn chúng ta.

Lâm Phóng khe khẽ mỉm cười: “Thật không biết Liêu Đông còn có anh hùng họ Lưu.”

Lưu Quang ngẩn ngơ, dường như có chút giật mình cũng có chút thẹn thùng, nhìn chằm chằm Lâm Phóng: “Lâm minh chủ…… Ánh mắt thật tốt.”

Bọn hắn là người Liêu Đông? Chạy đến Kinh Châu làm cái gì?

Lưu Quang nhìn chòng chọc Lâm Phóng, giống như muốn từ trên mặt hắn tìm ra đáp án gì.

Một bên Lưu Khác, ánh mắt sáng ngời, hiếu kỳ nhìn chúng ta, lúc thấy ta, dừng lại rất lâu. Một đôi mắt hổ của hắn trừng ta, ta cũng không chịu yếu thế trừng lại. Hai mắt trừng lẫn nhau nửa ngày, ai, thật mệt!

Hai người ngồi xuống thời gian một nén nhang, Lưu Quang vẫn là một bộ dạng hiếu kỳ, nhìn Lâm Phóng, ta cùng những người khác vài lần muốn nói lại thôi.

Hai người Liêu Đông này rất đặc biệt, ta cũng có chút không bình tĩnh được.

Lâm Phóng đạm đạm liếc nhìn ta: “Thanh Hoằng, ăn xong liền gọi mọi người lên lầu nghỉ ngơi đi.”

“Được!” Chúng ta đứng lên.

“Ai! Đợi một chút!” Lưu Quang lúc này mới gấp, duỗi tay muốn bắt lấy tay áo Lâm Phóng, lại bị một hộ vệ bên cạnh gạt ra.

Tay của hắn ngừng ở giữa không trung, đáng thương tội nghiệp nói: “Ta tới là báo tin cho các ngươi! Lâm minh chủ! Ngươi cho bọn họ lui xuống, ta muốn đơn độc cùng ngươi nói chuyện !”

Lâm Phóng mi nhíu lại: “Thanh Hoằng, mang theo hai hộ vệ, cùng ta lên lầu.”

————————–

Thúc cháu Lưu thị cùng bốn người chúng ta đi lên lầu. Thương thế hiện nay của ta chưa khỏi hẳn, liền để hai hộ vệ ấy một trước một sau bảo vệ Lâm Phóng, ta đi ở cuối cùng. Lưu Khác cũng chậm rì rì đi bên cạnh ta.

“Chiến hộ pháp, nghe nói kiếm pháp của ngươi xuất thần nhập hóa, có thể cùng ta tỷ thí hay không?” Hai mắt Lưu Khác tràn đầy mong đợi.

Ta ngẩn ngơ — ánh mắt nóng bỏng này — hắn giống như một con hổ nhỏ bị nhốt trong chuồng lâu ngày a!

“Ngươi thuộc môn phái nào?” Ta nhìn chiều cao của hắn cùng ta không khác biệt lắm, tuổi còn nhỏ lại muốn tỷ thí cùng ta? Không phải nói khoa trương, cùng tuổi với ta hiện nay, võ công tu vi có thể vượt qua ta cũng không nhiều — dù sao võ học kỳ tài như Ôn Hựu và ta không phải khắp nơi đều có, càng huống chi nơi đất cằn sỏi đá như Liêu Đông!

“Ta…… Coi như ta thuộc phái Thiếu Lâm đi!” Lưu Khác nghĩ nghĩ nói.

Ta kinh ngạc: “Tiểu sư phụ, không thấy ngươi giống người xuất gia nha!”

Hắn ngẩn ngơ, vội nói: “Không, không phải! Người dạy võ công cho ta người thuộc phái Thiếu Lâm vùng Trung Nguyên, ta kỳ thật vẫn chưa chính thức bái sư, không tính xuất gia……”

Ta cắt ngang lời nói của hắn: “Tiểu sư phụ, bộ dạng ngươi tuấn tú như vậy, xuất gia thực là đáng tiếc!”

Hắn cắn chặt răng, mím môi, khinh bỉ liếc nhìn ta.

Ta lập ngây người, si ngốc nhìn hắn.

Thẳng đến khi vào đến gian phòng của Lâm Phóng, mọi người đều ngồi xuống, ta vẫn còn nhìn hắn — vừa rồi ánh mắt khinh bỉ ấy, thực rất giống ánh mắt Ôn Hựu thường xuyên nhìn ta a!

Tỉ mỉ đánh giá thì diện mạo, khí chất của hắn, cùng Ôn Hựu thực có mấy phần tương tự! Đồng dạng tuấn tú vượt trội, đồng dạng kiên nghị tuấn dật. Chỉ là Ôn Hựu so với Lưu Khác, càng thêm trầm ổn như sắt, dịu dàng như nước……

Trong đầu ta bỗng nhiên hiện lên rất lâu trước kia, ta cùng hắn ở trên sông Tần Hoài dùng binh khí đánh nhau, rơi vào trong nước. Hắn toàn thân ướt đầm dề, tóc đen mềm mại dán vào khuôn mặt anh tuấn, hắn vuốt ve môi ta, buồn bực nói: “Ngươi mới dùng son phấn!”

Còn có rất lâu rất lâu trước kia, lần đầu tiên ta gặp hắn, hắn một chưởng chụp lấy ngực của ta, hắn võ công trác tuyệt là thế nháy mắt lại ngây người, bị ta một cước đá xuống nóc nhà……

Còn có……

Chậm đã, Ôn Hựu đối diện như thế nào lại mang ánh mắt muốn giết người nhìn ta?

“Thanh Hoằng……” Đồng thời giọng nói lạnh lẽo như nước vang lên, phảng phất hướng vào trong tai ta nhét hai khối băng tuyết, hoàn toàn bừng tỉnh suy nghĩ của ta – đúng rồi, đây không phải Kiến Khang, đối diện không phải Ôn Hựu là mà Lưu Khác, ta hiện tại đang trong phòng Lâm Phóng……

Ta nghiêng tầm mắt, thấy ánh mắt của Lâm Phóng đang nhìn ta.

Lại quay đầu, chỉ thấy Lưu Quang cũng không rõ nguyên do nhìn ta, mà Lưu Khác bị ta nhìn đến đỏ bừng cả khuôn mặt, đôi môi mím chặt, đôi mắt như muốn phun ra lửa!

Ta chỉ cảm thấy lòng mình “bịch” một cái, như muốn phá tung ra — ánh mắt hắn, cực giống ánh mắt của Ôn Hựu ngày ấy, bị hai tên đạo sĩ kia đùa giỡn……

Trong đầu lại không khống chế được nghĩ lung tung, nhớ đến ngày ấy hai ta định ước, hắn ép ta ở trên giường, thân dưới vật cứng nóng cháy – dường như đó là khoảnh khắc ta hai thân cận nhất……

Không, không thể nghĩ tiếp!

Ta cắn răng quay đầu đi, không nhìn hắn nữa, hướng về phía Lâm Phóng nói: “Minh chủ, có chuyện gì?”

Lâm Phóng nâng con mắt nhìn thoáng qua Lưu Khác đang nghiến răng nghiến lợi, chậm rãi bật cười: “Thanh Hoằng, Lưu đại hiệp nói: Đỗ Tăng đã bí mật hướng triều đình cùng toàn thể võ lâm thả tin, hắn nhất định báo mối thù ở Miện Dương. Nếu ai có thể bắt sống hai chúng ta giao cho hắn, hắn liền lui binh ở Giang Bắc, kiếp này không đặt chân vào Đại Tấn một bước.”