Chúng ta ghé mắt theo hướng nhìn của Lâm Phóng, lại chỉ thấy một nghiên mực vuông tối đen, nhìn không ra manh mối.

Lâm Phóng cười cười nói: “Khi còn bé trong nhà từng có hai cái, chỉ là chiến loạn nên thất lạc.”

Tuyên Khải hít vào một ngụm khí lạnh: “Màu sắc ra sao?”

Lâm Phóng nói: “Một đỏ một xanh.”

Tuyên Khải mang vẻ mặt thành kính đứng lên, từ phía sau bàn vuông đi ra, nắm tay Lâm Phóng: “Hiền đệ, Phách Lệ nghiên mực lấy đỏ làm đầu, sắc xanh làm thứ, màu đen cấp bậc thấp nhất, lại là thế gian hiếm có, vạn tiền khó cầu. Mau mau nói với ta, nghiên mực trong nhà ngươi có hình dạng gì?”

Một bên Cao Kiến Hoa vội la lên: “Đại nhân, ngài còn hẹn các vị lão gia trong thành uống rượu!”

Tuyên Khải vỗ đầu, chợt cười nói: “Hiền đệ có nguyện ý đi cùng ta?”

Lâm Phóng khom người nói: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”

————

Sáng sớm ngày thứ hai, ta bị tiếng mưa rơi gõ tí tách vào song cửa sổ đánh thức.

Trời mới tờ mờ sáng, phả vào mặt là không khí tươi mát se lạnh sau cơn mưa.

Tiểu Lam đẩy rèm ra, thu ô đi vào phòng, vẻ mặt thần bí: “Tiểu thư, vừa rồi Lục sư đệ cùng ta nói, minh chủ đại nhân, Cầu An và Tam sư huynh hôm qua hơn nửa đêm mới trở về.”

Đúng thế, hôm qua ta và những người khác trở lại khách điếm, còn đám người Lâm Phóng đi theo Tuyên Khải tướng quân ăn chơi đàng điếm…… Xem ra cả khách và chủ đều hết sức hoan hỉ.

Tiểu Lam vẻ mặt hưng phấn tiến gần tới đây: “Lục sư đệ còn nói, ngửi được trên người Tam sư huynh hương vị của son phấn……”

Hai chúng ta liếc nhau, hắc hắc cười lên. Hôm nay nhất định phải trêu chọc bọn hắn một phen.

Lúc dùng bữa sáng, sắc mặt Lâm Phóng rõ ràng có chút tái nhợt, chỉ có điều một đôi mắt vẫn như cũ trong trẻo tựa trước.

“Ta đã cùng Tuyên tướng quân nói chuyện, hôm nay chúng ta sẽ tiến vào quân doanh.” Lâm Phóng nói: “Trước nên cùng Cao tướng quân bàn bạc, nắm rõ tình hình của địch. Tuyên tướng quân cho phép chúng ta tất cả tuỳ cơ ứng biến.”

Hôm qua còn là một bộ dạng không kiên nhẫn, hôm nay đã cho phép chúng ta tuỳ cơ ứng biến. Ta không thể không lại một lần nữa cảm thán cho tài năng của Lâm Phóng.

Cơm xong, mọi người liền trở lại phòng thu dọn hành trang.

Ta như không có việc gì tiến đến bên cạnh Lâm Phóng, nhỏ giọng nói: “Minh chủ đại nhân, đêm qua…… Làm lụng vất vả quá độ đi?”

Hắn rất hiếm khi tỏ ra sửng sốt.

Có thú vị có thú vị! Ta nhất thời vô cùng đắc ý.

Lâm Phóng cúi đầu nhìn ta: “Thì ra Thanh Hoằng…… Cũng đã hiểu chuyện phong nguyệt rồi.”

“……”

———————-

Phía nam thành Miện Dương trong vòng ba mươi dặm là một con sông gọi là Miện Thủy; Đông, Tây, Bắc ba cửa thành còn lại, bố trí ba vạn đại quân chủ lực phân bố tại hai cửa Bắc và cửa Tây.

Chúng ta sáu mươi hai người đều là một thân áo khoác đen, cùng Cao Kiến Hoa hướng về phía cửa Bắc mà đi.

Tường thành màu xám dài như không giới hạn, lều trại của quân sĩ cắm trên đất vàng cũng liên miên không dứt. Một đường đi gặp không ít binh lính, đều là biếng nhác, sắc mặt nhẹ nhàng hướng về phái Cao tướng quân hành lễ. Ba vạn người lại bị một vạn người của Đỗ Tăng dọa đến co đầu rụt cổ ở trong tiểu thành này, thì ra cũng không phải không có đạo lý .

Lâm Phóng dẫn theo ba người là ta, Tam sư huynh và Cầu An, đi theo Cao tướng quân vào chủ trướng. Trong trướng, các tướng đã đợi sẵn, trang phục đều chỉnh tề, thái độ đối với chúng ta cũng là lễ nghi cung kính.

Thế là hai bên chào hỏi một chút, liền bắt đầu thảo luận quân vụ.

Trước khi chúng ta tới nơi đây, chẳng hề biết quân đội của Đỗ Tăng đã đến. Trên đường tới đây chủ yếu chỉ là trợ giúp luyện binh, hơn nữa chờ cơ hội ám sát Đỗ Tăng.

Nhưng khi Lâm Phóng đưa ra mật tín trên đường thu thập được, chúng tướng nghiên cứu một phen, vẫn là không tin.

“Đỗ Tăng mấy lần đi qua, vẫn chưa tấn công đến Miện Dương. Lần này ở ngoài thành đóng quân hai ngày, nhưng chỉ sợ cũng chỉ là đi qua. Lâm tướng quân không cần khẩn trương quá mức.” Cao tướng quân nói, chúng tướng liên tục gật đầu nói phải.

Lâm Phóng nhìn thẳng vào bản đồ hành quân trên tường, khoanh tay mà đứng.

Cho dù hắn hai tay trói gà không chặt, nhàn nhạt đứng ở chỗ ấy không lên tiếng, khí chất lạnh lung uy nghiêm vẫn như cũ tràn ngập trong phòng.

Chúng tướng đều chỉ nhìn bóng lưng hắn không nói chuyện, lại không dám thúc giục.

Bỗng nhiên, hắn nhíu mày, chỉ một hướng trên địa đồ thành Miện Dương: “Nơi này là ai gác?”

Một tướng lĩnh đáp: “Bẩm Minh Uy tướng quân, nơi đó là Phượng Chương trấn, quân dưới trướng ta có ngàn người đóng giữ ở đê Phượng Chương, nếu có bất kỳ dị động nào, tức khắc sẽ có báo hiệu, tướng quân không cần lo lắng.”

Hai hàng lông mày của Lâm Phóng lúc này mới giãn ra, lại quay đầu về phía Cao tướng quân nói: “Cao tướng quân, Đỗ Tăng không tới xâm phạm tất nhiên là tốt nhất. Nhưng chúng ta cũng phải có sự chuẩn bị kỹ càng. Ta đề nghị, đội thám báo tăng cường tìm hiểu phương hướng của quân địch, tăng thêm lực lượng thủ thành, thế nào?”

Cao tướng quân gật gật đầu đáp ứng, lại nói: “Nếu Đỗ Tăng thực sự xâm phạm, ta có ba vạn quân, trong tay hắn chỉ là một vạn người, có gì phải sợ?”

Cao tướng quân này hôm qua tuy xỉ nhục chúng ta, nhưng lại không giống Tuyên Khải kia, cũng là một nam tử hán. Lâm Phóng có chút khen ngợi gật đầu nói: “Tướng quân nói phải.”

Thế là bắt đầu luyện binh.

Ngày thứ hai, Tuyên Khải truyền đạt mệnh lệnh luyện binh.

Nhưng khi đến võ trường, chúng ta lại phát hiện bọn lính đều có chút mệt mỏi uể oải, lưa thưa mới thấy có vài người đứng thẳng, võ trường to lớn trên mấy nghìn người tựa như năm bè bảy mảng.

Lâm Phóng không nói nhiều, chỉ là trong một ngày đã vân đạm phong khinh* trảm mười mấy người.

*Vân đạm phong khinh: nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì.

Thế là kỉ cương trong quân đội lại là rung lên.

Ta cùng Hoắc Dương thay nhau đề cử mười tên “Cao thủ” chọn được trong quân. Cuối cùng, những binh sĩ có lòng hiếu thắng bị chọn lên.

Lâm Phóng hạ lệnh, mỗi doanh đề cử hai mươi binh lính tinh nhuệ, cho chúng ta tự mình huấn luyện.

Lại không ngờ có thân binh tới báo: trong quân có người đánh nhau.

Chúng ta chạy tới phòng công văn trong quân. Xa xa đã nghe thấy tiếng mắng chửi, đánh nhau, động tĩnh vẫn còn lớn.

Khi chúng ta đuổi tới trước khoảng đất trống, vừa vặn thấy một hán tử cao lớn đem một người vạm vỡ dẫm nát chân dưới.

“Hay!” Mọi người đứng xem xung quanh khen hay tiếng như sấm dậy.

Lại thấy một người mặt mày ủ mặt ê hướng về phía hán tử cao lớn kia nói: “La Vũ, mỗi người đều muốn cùng Chiến tướng quân, ngươi tại sao cứ ngang ngạnh như thế?”

Hán tử kêu La Vũ chính là một binh lính xuất sắc mấy ngày trước đây bại trên tay ta, đại khái đã là người có công phu tốt nhất trong đám, chỉ thấy hắn cười đùa cợt nhả hướng về phía người kia nói: “Quân doanh ba vạn người, tổng cộng cũng chỉ có một nữ nhân như vậy, huynh đệ chúng ta đương nhiên phải dưới trướng nàng! Người thắng làm vua người thua làm giặc, có thể đánh thắng, chúng ta tự nhiên sẽ nhường đường.”

Ta này mới phát hiện phía sau hắn còn có năm sáu tên lính sĩ, liên tục ồn ào, đoán chừng là huynh đệ của hắn. Nhìn diện mạo có chút quen mặt, thì ra đều là lính sĩ hôm kia bại tại dưới tay ta, cũng là cao thủ trong quân.

Lời nói của hắn kiêu ngạo, một bên bọn lính đều là tức giận bất bình, nhưng nửa buổi vẫn không có người chịu tiến lên tỷ thí cùng hắn. Người kia thu lại vẻ mặt mệt mỏi cả giận nói: “Dưới trướng của Chiến tướng quân người nào trong doanh đều muốn, làm gì có đạo lý chỉ để cho bảy người trong doanh của ngươi chiếm được!”

Khuôn mặt La Vũ râu che khuất hơn phân nửa, nhếch miệng nhe răng cười, đôi mắt lại sáng ngời vô cùng, khoẻ mạnh vui vẻ.

Một bên, Lâm Phóng vẫn khoanh tay lặng im nãy giờ, thản nhiên nói: “Trói lại.”

Ta nhất thời đối với đám người La Vũ vô cùng cảm thông.

Ngày đầu tiên, đám người La Vũ vì đánh nhau gây chuyện trong quân, bị cột vào cột cờ ở võ trường, phơi nắng một ngày. Bảy người đó thật sự không rên một tiếng.

Ngày thứ ba, bắt đầu có tướng sĩ tới cầu xin cho La Vũ. Lâm Phóng vẫn không lên tiếng, ngay cả liếc mắt nhìn cũng không. Ta nhịn không được chạy đến võ trường, sai khiến Tiểu Lam mang cho bọn hắn chút nước. La Vũ đoán chừng là bị phơi nắng có chút choáng, xa xa hướng về phía ta nhe răng trợn mắt cười, trên khuôn mặt đen lấm lộ ra hàm răng trắng.

Năm ngày sau, bọn hắn dường như đã không còn chống đỡ nổi nữa. Lâm Phóng cho người đem bảy người suy yếu mang đến lều lớn trong quân.

“Các ngươi đã biết sai ở chỗ nào?” Lâm Phóng ngồi ở vị trí chủ tọa, từ trên cao nhìn xuống hỏi.

Bảy người giống như thi thể ngồi phịch ở trên mặt đất, mặc dù như thế, La Vũ kia vẫn tiếp tục miễn cưỡng kiên cường nói: “Không biết.”

Lâm Phóng nặng nề nở nụ cười, nhìn hướng ta: “Thanh Hoằng, ngươi nói phải xử trí ra sao? Là trảm hay trục xuất khỏi quân doanh?”

Ta khóe mắt thoáng nhìn về phía bảy người bọn họ, đến La Vũ cũng khó tránh thần sắc đại biến, than thở, quỳ gối xuống: “Bọn hắn đã bị trách phạt. Huống hồ chuyện này cũng vì ta mà ra, cầu tướng quân không cần tiếp tục trách phạt. Cho bọn hắn theo ta tập võ đi!”

Lời này vừa ra, bảy người đều lộ ra vẻ mặt vui mừng.

“Ngươi đứng lên.” Lâm Phóng trầm ngâm khoảng khắc, nói: “Như thế quá lợi cho bọn hắn.”

Đám người La Vũ lại lộ ra biểu tình căm hận, dù sao bọn hắn bị trách phạt cũng đã đủ nặng.

Ta lại phải lần nữa quỳ xuống: “Tướng quân, bảy người bọn hắn là những người xuất sắc khó được trong quân, nếu là đuổi đi thật sự đáng tiếc. Sao không để cho bọn hắn theo ta tập võ, tương lai cống hiến cho tướng quân, lấy công chuộc tội? Mong tướng quân nể mặt ta một chút, lần này trước tạm tha cho bọn hắn!”

Đám người La Vũ lộ lại ra thần sắc kích động, Lâm Phóng thản nhiên nói: “Nếu Chiến tướng quân đã cầu tình, được thôi.” Lại nhìn phía mấy người: “Phải theo Chiến tướng quân học võ cho thật tốt. Nếu có nửa điểm lơi lỏng, tiếp tục đi võ trường phơi nắng một tháng. Nếu là lập được quân công, thăng quan tiến tước cũng không thành vấn đề.”

Mọi người đồng thanh nghiêm nghị nói: “Đồng ý!”

Lâm Phóng thản nhiên rời đi. Đám người La Vũ giãy dụa đứng lên: “Đa tạ ơn cứu mạng của tướng quân.”

Ta vội vàng khiêm nhường đáp lại hai câu, nhìn bóng lưng Lâm Phóng, nghĩ đến tối hôm qua hắn lén dặn bảo: “Thanh Hoằng bây giờ đã là tướng quân, cũng nên có tâm phúc của chính mình. Bảy người trong đám La Vũ xuất thân thanh bạch, tính cách chính trực, tuy có chút vô lại, lại hợp với tính cách của ngươi.”

Trong lòng ta nhịn không được cảm khái: Minh chủ, nhân tình này của ngươi cũng quá lớn đi.

—————-

Một tháng sau, thời tiết đã vô cùng nóng bức.

Bảy huynh đệ La Vũ học quyền pháp của Chiến gia đã có chút thuần thục.

Thứ sử Kinh Châu vẫn chưa thấy quay trở về Kiến Khang báo cáo công tác.

Binh lính trong thành đã được chúng ta huấn luyện đến thay hình đổi dạng.

Tuyên Khải vẫn chỉ lo chuyện phong hoa tuyết nguyệt như cũ, chỉ có Cao tướng quân phối hợp với chúng ta.

Trong thành không hề có không khí trước một cuộc đại chiến, ngay cả ta cũng bắt đầu tin tưởng, đại quân của Đỗ Tăng chỉ là đi qua đây.

Trinh thám Lâm Phóng phái ra vẫn chưa hồi báo được vị trí cụ thể của Đỗ Tăng, lực lượng ám sát cũng đã huấn luyện tốt.

Một ngày, trinh thám bỗng nhiên tới báo, đại quân Đỗ Tăng bắt đầu có động tĩnh.

Từ phía Tây Bắc của hướng nam di chuyển.

Cao Kiến Hoa cùng Lâm Phóng lập tức triệu tập cuộc họp quân vụ khẩn cấp, báo cáo quân tình cho Tuyên Khải.

Tuyên Khải vẫn ôm thái độ lạc quan, có thể Đỗ Tăng chỉ đi qua hướng nam, Cao Kiến Hoa thậm chí còn ôm tâm lý may mắn. Chỉ có Lâm Phóng vẫn nghiêm túc, kiên trì tăng cường phòng ngự cửa thành phía Tây, phía Bắc.

Quân đội Đỗ Tăng một vạn người lấy tốc độ bình thường di chuyển về hướng nam. Đến khi cách cửa thành phía Tây một trăm năm dặm, bỗng nhiên hành quân nhanh chóng.

Ba ngày sau, nguy cấp.

Cao Kiến Hoa cùng Lâm Phóng bày ra trận địa vườn không nhà trống sẵn sàng đón địch. Tuyên Khải lo sợ bất an, nhao nhao từ mỗi phương của cửa thành phát ra tin cầu viện.

Lại bị ngăn trở về.

Thì ra cách cửa thành Đông năm trăm dặm, một vạn đại quân của Đỗ Tăng đã lặng yên vây giữ. Thành Bắc, một vạn năm ngàn quân lính không rõ thân phận đã chặt đứt đường – đoán chừng là viện quân của Triệu quốc đến giúp Đỗ Tăng.

Ba mặt của thành Miện Dương bị vây, ngoảnh về cửa thành phía Nam là nước.

Tuyên Khải đến lầu trên cổng thành một lần, chỉ thấy đại quân của Đỗ Tăng đen nghìn nghịt, liền yếu đuối ngã xuống đất.

Hắn lấp tức bắt lấy tay áo của Lâm Phóng, giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng: “Lâm tướng quân, Lâm minh chủ! Bên người ngươi không phải đều là cao thủ võ lâm sao? Mau mau phái người đi giết Đỗ Tăng, để giải nguy cho thành Miện Dương ta!”

Lâm Phóng chậm rãi rút tay áo, nâng Tuyên Khải dậy: “Tướng quân, phải đánh đuổi đại quân Đỗ Tăng trước, thích khách mới có thể ra khỏi thành!”

Tuyên Khải chỉ có thể tiếp tục bất an, toàn quyền trao lại cho Lâm Phóng cùng Cao Kiến Hoa.

Hai ngày sau, hai đường đông, tây hai vạn quân toàn bộ tập kết hoàn tất, đại quân ở hướng Bắc lại án binh bất động.

Tay trống đem trống da trâu khua lên, sát khí rung trời, cờ đen phấp phới, bụi đất bay lên, đất trời mờ mịt một màu. Quân đội đen nghìn nghịt chỉnh tề đồng loạt hướng cửa thành rảo bước tiến lên, núi sông lâm vào chấn động.

Đại quân Đỗ Tăng, công thành.