Màn đêm lặng lẽ buông xuống.

Chân núi Điểm Thương được đuốc rọi sáng, đoàn người chuyển động tán loạn, lầm rầm niệm chú, càng khiến chốn thanh sơn tú thủy này thêm phần u tối quỷ dị.

Trong sơn động, thánh hỏa đã châm lửa, cổ sư Miêu Cương ngồi ngay ngắn bên tế đàn, nhắm mắt bấm đốt ngón tay, miệng lẩm bẩm, chiếc đỉnh trước mặt lượn lờ bốc lên những ngọn khói lam.

Trên bốn cây cột bên rìa tế đàn, đồ đằng phù điêu trong ánh lửa giống như đang sống, gào thét, nhe răng trợn mắt, hung hăng bổ nhào xuống tế đàn.

Dương Thành Khánh chậm rãi đi tới tế đàn, trong mắt như có một cây đuốc, gắt gao tập trung vào bốn phía tế đàn.

Trên tế đàn, Triển Chiêu đã bị trói chặt tay chân, không thể động đậy, y nhìn chằm vào khuôn mặt dữ tợn của Dương Thành Khánh, lòng càng thêm căm hận cùng xót xa, người này, đã kinh biến đến mức điên cuồng, mặc kệ hắn cuối cùng có lập được tân quốc hay không, thời khắc này, hắn đã chìm sâu vào địa ngục.

“Triển Chiêu, ngươi nghe, nghe thấy đại ngôn của thần chủ không?” Dương Thành Khánh cúi đầu nhìn về phía Triển Chiêu, trên mặt nở ra một nụ cười ngẩn ngơ, “Ngươi nghe, ngay trong đêm nay, tất cả, ngay trong đêm nay.”

Tới gần một bước, hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng lướt qua đường cong cái bụng trọn trịa của Triển Chiêu, trong mắt, là tham lam, là khát vọng, là yêu dị. Triển Chiêu chỉ thấy toàn thân run lên, từng cơn ớn lạnh theo sống lưng truyền tới tứ chi.

“Ngay trong đêm nay, ngay trong đêm nay, mười năm của chúng ta, ngay trong đêm nay.” Xoay người, Dương Thành Khánh cười lớn vung tay lên, tiếng tụng kinh trong động nổi dậy.

Triển Chiêu quay đầu, nhìn, những ánh mắt si mê đó, những vẻ mặt cười ngớ ngẩn đó… Triển Chiêu yên lặng nhắm hai mắt lại, trong lòng tự dưng hổ thẹn đau đớn, nếu như hôm nay kiên quyết một chút, phải chăng…

Đột nhiên, một cơn đau bụng kịch liệt ngắt đứt dòng suy tư của y, cơn đau kia, không giống như thai nhi đấm đá thường ngày, mà như có một luồng sức mạnh khổng lồ, muốn đem bụng y xé toạc ra. Xảy ra chuyện gì? Tại sao, đau thế này? Không nhịn được oằn cong thân thể cứng ngắc lên, Triển Chiêu gắt gao nắm lấy dây thừng, nhíu mày nhắm mắt, cắn chặt răng, mồ hôi lớn như hạt đậu lăn đầy trán.

“Đau đớn sao?” Bên tai, âm thanh như ma quỷ kia lại vang lên. Triển Chiêu mở mắt ra, cơn đau dữ dội đã khiến y nói không ra lời, đã thấy Dương Thành Khánh nở một nụ cười quỷ dị, “Ngươi đau, Thần quân của chúng ta, sắp giáng lâm rồi.”

Triển Chiêu cả kinh, mở to mắt nhìn hắn, đêm nay? Mặc dù thân thể mình vẫn chưa chữa trị khỏi, thế nhưng, thai nhi mới hơn bảy tháng… Ngẩng đầu lên, y muốn hỏi cho rõ, thế nhưng đau đớn khiến y vừa lên tiếng thì chỉ có thể bật ra một tiếng rên nặng nề, cắn chặt răng, y nặng nề thở dốc.

“Triển Chiêu, đau, thì kêu lên đi.” Biểu tình trên mặt Dương Thành Khánh đã gần đến lòe loẹt, “Lẽ nào Bát vương gia không nói cho ngươi biết, hắn đã hạ cổ trùng vào bụng cho ngươi sinh, đêm nay sẽ bị thúc, mà Thần quân của chúng ta, sẽ vào đêm nay, tự mình, phá bụng chui ra!”

Lòng Triển Chiêu chìm xuống, kinh hãi đến biến sắc, Bát vương gia? Sau khi cứu Bát vương gia, mới chỉ gặp mặt có hai lần, lẽ nào là điểm tâm hôm đó, ngài ấy đem cổ trùng hạ vào trong bụng mình? Thai nhi yếu ớt vô lực kia, sẽ tự mình phá bụng mà ra? “Dương Thành Khánh!” Triển Chiêu gian nan ngẩng đầu, cắn ra từng chữ từng chữ, “Ngươi, làm gì Bát vương gia? Ngươi làm gì hài tử?”

“Không có gì?” Dương Thành Khánh đột nhiên quay đầu lại mỉm cười, “Bát vương gia, có lẽ giờ đang ở yến tiệc của quốc vương Đại Lý, chờ tín chúng của chúng ta xông vào hoàng cung, sẽ giết chết hôn quân kia. Còn hài tử…” Hắn nhìn chòng chọc vào mặt Triển Chiêu, chậm rãi nói, “Nó là hài tử thần chủ đã chọn lựa, nó có sức mạnh của thần chủ!! Triển Chiêu, ngươi đau, thì kêu lên đi, kêu thêm mấy tiếng, để ta hảo hảo nghe một chút, bởi vì, một khi nó sinh ra, ngươi sẽ vĩnh viễn không còn kêu được nữa!” Điên cuồng cười phá lên, tiếng tụng kinh kia, đột nhiên cao vút.

“Ngươi!” Triển Chiêu giẫy giụa, dây thừng nơi cổ tay, đã bị máu tươi nhiễm đỏ, lại một cơn đau bụng kéo tới, y không nhịn được cứng người lại, run rẩy, mồ hôi, ướt đẫm quần áo, ý thức đã mơ hồ, đau như muốn ngất đi.

Trong lúc hoảng hốt, trong đầu, chỉ có một cái tên lướt qua.

Ngọc Đường…

Đột nhiên một tiếng nổ vang trời, đất rung núi chuyển, đá bay loạn xạ.

Tiếng tụng kinh đột nhiên ngừng lại, đổi thành hỗn loạn ồn ào.

Triển Chiêu mở mắt ra, đã thấy cửa động ngập đầy bụi bặm, một đám người tụng kinh kia nhao nhao kêu gào chạy tán loạn ra khỏi động.

Trong lòng cả kinh, đã thấy trong lớp bụi bay mù mịt, thoáng qua một thân ảnh bạch y, ánh kiếm trong tay lóe lên, phi thân lao tới đâm về phía Dương Thành Khánh trên tế đàn.