Edit & Beta: Pianvy Kim –

Húc Họa lại kết một trận, tránh khỏi Ma quân truy đuổi, hỏi: “Cửu Uyên với Ma tộc thì có gì khác nhau?” Thiên Cù Tử trong lòng chợt lóe hàn ý, quả nhiên nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn hỏi tiếp: “Ngài cùng Doanh Trì, có chỗ nào khác nhau?”

Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở nàng thanh lạnh ngọt ngào, đạm mạc thong dong. Hề chưởng viện bị làn gió thơm ập đến, trong nháy mắt rơi vào thế hạ phong. Hắn nghiêng mặt đi, giống như cam chịu thừa nhận.

Ý thức được điểm này, hắn lập tức quay đầu lại giải thích: “Ta cùng hắn đương nhiên khác nhau! Cửu Uyên chúng ta sẽ không cầm tù hay hạn chế tộc của cô. Chúng ta chỉ là hy vọng…”

Nàng tiếp lời hắn: “Chỉ là hy vọng Ma Khôi đến núi Dung Thiên mà sống, cùng đệ tử các ngài sinh đẻ hài tử, đúng không?”

Thiên Cù Tử im lặng.

Kỳ thật, đúng là không có gì khác biệt.

Nhưng ngoài kia đệ tử đang đợi chờ, không tiếc thân mình đột phá Cửu Tử Thiên Võng. Họ đều là từ xa xôi đến đây tương trợ, làm sao có thể không đặt ra yêu cầu nào được?

Hắn trầm mặc, Húc Họa lại nói: “Kỳ thật điều kiện các ngài ta có thể hiểu được, nhưng mà… ta không đồng ý.” Nàng nhẹ bước qua Tu La địa ngục dưới chân, tay xách Liên Đăng, cười như gió nhẹ: “Ý tốt của Tiên tông, Họa Thành chân thành cảm tạ. Nhưng sống nhờ vào người khác, suy cho cùng không phải kế lâu dài. Hề chưởng viện mời trở về đi.”

Thiên Cù Tử đương nhiên không thể làm vậy. Hắn tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn nàng chịu chết nên tiếp tục khuyên nhủ: “Người phải giữ được mạng, mới tính được sau này.”

Nhưng lời hắn không có hiệu quả gì. Nàng vốn đã nhận định hắn một lòng chán ghét Ma Khôi, đối với hắn tự nhiên là bộ dạng thờ ơ hời hợt: “Tang lễ cầu sinh, so với chết có gì khác nhau?”(*)

(*) Tang tiết cầu sinh: làm việc không thể làm

Doanh Trì búng tay, Linh Hoàng Yêu Phong trận từ trên trời giáng xuống. Thiên Cù Tử nhanh chóng nắm chặt bàn tay đang xách Liên Đăng của nàng: “Chạy mau!”

Tứ chi vừa chạm vào, Húc Họa trong mắt liền hiện ra mâu thuẫn. Thần Nữ Lệ cùng máu dâm xà trong huyết mạch làm nàng dâng lên thứ khát vọng dâm dục mà nàng chán ghét cực điểm.

Mà dù có là người bình thường chăng nữa, cũng sẽ không thích bị người lạ bất ngờ đụng vào, huống chi là đối với lão Thiên Cù Tử vốn ghét nàng kia. Bởi vậy nàng cơ hồ hất tay của hắn ra.

Thiên Cù Tử lần đầu trong đời bị người khác lạnh nhạt, nếu là do người ta ác cảm với mình, có lẽ hắn sẽ không để bụng. Nhưng cố tình lần nào cũng phải là người trong mộng, Hề chưởng viện khó tránh thấy lòng tự tôn bị hao tổn. Thiên Cù Tử hắn giống như con ốc sên, cả đời này chỉ thích trốn trong vỏ, họa hoằn lắm mới gặp người khiến hắn chui ra, thì lại bị người ta hun khói cho gần chết. Hắn lùi lại, mắt cụp xuống không nói gì nữa.

Linh Hoàng Yêu Phong giống như bức tường ngăn cách nàng cùng hắn.

Doanh Trì luôn lặng lẽ quan sát. Việc Húc Họa cự tuyệt người tiên môn nằm trong dự liệu của hắn. Kỳ thật nàng nói không sai, Cửu Uyên cũng tốt, Ma tộc cũng được, làm gì có ai khi không lại ra tay giúp đỡ người khác? Nếu có ý muốn tìm người làm chỗ dựa, chẳng phải chọn người đồng tộc sẽ tốt hơn sao?

Mặc dù tên Thiên Cù Tử kia đối với việc tương trợ Ma Khôi khá lãnh đạm, nhưng có thể nhìn ra hắn chưa đánh đã bại, cũng là một chuyện tốt. Doanh Trì mặc kệ hắn, hạ lệnh cho Linh Hoàng toàn lực công sát binh lính Ma Khôi.

Áp lực đè lên Húc Họa đột ngột tăng, không còn chút thời gian nào để mắt đến Cù Tử.

Hắn đứng ngoài trận, chỉ thấy xuyên qua màn nước là thân ảnh chập chờn của nàng. Chẳng lẽ… nàng không thể nhượng bộ một chút sao? Dù là giả bộ đồng ý cũng không được?

Chiến cuộc lúc này, Cửu Uyên Tiên Tông đương nhiên không phải là không có cách. Âm Dương Viện của hắn ít nhất cũng có mấy trăm đệ tử tinh nhuệ, có thể trực tiếp xông vào Thiên Ma Thánh Vực. Nếu chín mạch chưởng viện đồng lòng tập hợp đủ tất cả tinh nhuệ, thì hoàn toàn có thể tạm đẩy lùi Ma tộc. 

Thế nhưng, xông vào trận địa Ma Vực sẽ hi sinh ít nhất bốn phần mười số đệ tử này. Phần thiệt cao đến thế, tất nhiên cũng nên có hồi báo tương ứng. Mà Khôi Thủ Họa Thành ngay cả giả bộ đồng ý với điều kiện tiên môn cũng không thèm làm.

Mà điểm tư tâm này của hắn thật không dám cho ai biết, hắn làm sao có thể hi sinh tu vi tính mạng đệ tử mình được?

Thiên Cù Tử quả nhiên đánh giá không sai, không có linh mạch chống đỡ, Họa Thành không thể chiến thắng được pháp trận của Doanh Trì..

Linh Hoàng Yêu Phong là pháp trận hộ thân của Ma Tôn, trận linh tương liên với Cửu Tử Thiên Võng, linh lực đều lấy từ nó mà ra.

Khuyết điểm duy nhất chính là, thời điểm Linh Hoàng Yêu Phong phát động, linh lực Cửu Tử Thiên Võng sẽ bị nó cướp đoạt, hai trận đồng thời sử dụng một nguồn linh mạch, uy lực có chỗ giảm xuống.

Loại pháp trận này là thứ vũ khí vô cùng sắc bén, là đặc quyền của những kẻ thủ lĩnh. Ví như trên người Thiên Cù Tử cũng có một loại pháp trận tên là Ác Cơ, cùng Âm Dương Viện hộ sơn đại trận Liên Hoành tương liên đồng dạng.

Chiến sĩ tộc Ma Khôi phần lớn đã bỏ mình trên trận chiến, tế ti thần điện rốt cuộc trong lòng ngẫm nghĩ.

Kỳ thật, Ma Khôi cùng hai phái tiên, ma đều có thể kết hợp sinh ra hài tử. Chỉ bằng điểm này, đáng lý ra phải được mọi thế lực phe phái khác nịnh nọt, nâng niu. Nhưng nhiều năm qua, trưởng tộc Khôi Thủ luôn khép mình khiêm tốn, không cho tộc dân nói bất cứ điều gì về bí mật này.

Về sau Húc Họa kế nhiệm chức vụ Khôi Thủ, không giống đời trước luôn ở Họa Thành, mà bôn ba khắp nơi học hỏi, mang về rất nhiều công pháp bí thuật, lại ra lệnh cho tộc dân phải tập luyện.

Mặc dù họ không thoải mái, nhưng đối với Khôi Thủ là phục tùng, nên cũng không có lời oán giận gì.

Nhưng bí mật rồi cũng sẽ bị lộ, Ma tộc hết sức lấy lòng. Ma Tôn tự mình ngụy trang thành kẻ soạn nhạc, lẫn vào Họa Thành, kết giao với Khôi Thủ. Hai người mấy tháng tay nắm tay đi dạo, trò chuyện vui vẻ. Về sau Húc Họa phát hiện thân phận hắn, liền thẳng thắn cự tuyệt cầu thân, cũng như mời hắn rời khỏi Họa Thành.

Bây giờ đại quân Ma tộc đang áp sát, nàng ra lệnh cho tộc dân phải quyết tử chiến đến cùng.

Tế ti thần điện không đồng ý với hành động này của nàng. Huống chi hiện tại, Họa Thành chắc chắn sẽ bại trận, trong khi Ma tộc nguyện ý lấy một đầu linh mạch để nghị hòa.

Rõ ràng trao đổi này chỉ lợi không hại, vì sao nhất định phải tử chiến?

Ngày hôm qua, đại tế ti Thái Sử Trường Lệnh cùng Ma tướng Quỷ Dạ Lai ngồi đối mặt. 

Quỷ Dạ Lai không nhanh không chậm xoay xoay cốc trà trong tay: “Ma Tôn đối với tộc Ma Khôi cũng không có ác ý gì, ngài lưu lại Họa Thành đã lâu, đáng tin tưởng thế nào, Đại tế ti hẳn đã biết rõ. Nếu kéo dài trận chiến, đợi đến lúc Ma Khôi binh bị toàn diệt, chỉ sợ Thập Nhị tộc trưởng sẽ không nhân từ như Ma Tôn, chưa chắc sẽ đưa ra điều kiện béo bở như vậy.”

Thái Sử Trường Lệnh vịn vào tay ghế báu, móng tay hơi dùng sức, móc vào một khe hở: “Ma Tôn thật sự đáp ứng, sau này tế ti thần điện sẽ tự trị Họa Thành?”

Quỷ Dạ Lai híp mắt, trong lòng cười lạnh, bề ngoài lại chân thành: “Cái này ngài có thể yên tâm. Ma Tôn miệng vàng lời ngọc, lời đã định tứ mã nan truy.”

Trường Lệnh nuốt nước miếng một cái, vỗ vỗ tay vịn đứng dậy.

Dưới Họa Thành, số chiến sĩ Ma Khôi tử thương đã hơn một nửa, nửa người Húc Họa bị Linh Hoàng Yêu Phong cắt qua, quần áo đẫm máu. Mà lúc này, cửa thành vẫn đóng chặt.

Tham tướng ánh mắt lẫm liệt, nói khẽ: “Khôi Thủ?”

Nàng không quay đầu lại mà cười nhạt hỏi: “Hối hận không?”

Nét mặt hắn nghiêm lại, thân thể thẳng tắp: “Thần nguyện ý theo Khôi Thủ, vào sinh ra tử, đời này không hối hận.”

Húc Họa thấp giọng: “Chỉ có kẻ anh dũng kiên cường, mới có thể đột phá vòng vây. Hi sinh là đáng giá, tin tưởng ta.”

Tham tướng kiên định trả lời: “Không thể nghi ngờ.”

Chiến sự khốc liệt vượt quá tưởng tượng.

Dưới Họa Thành, xác chết chất núi, máu chảy thành sông, gió thổi qua liền nhuốm đầy lệ khí. Húc Họa tốc độ dần chậm lại, Xá Thế Liên Đăng trải qua khổ chiến dài dằng dặc, bấc đèn đã sắp đốt hết. Mà Linh Hoàng Yêu Phong được bốn cái linh mạch chèo chống, uy lực vẫn mạnh mẽ lẫm liệt. Sau lưng nàng là cửa thành đóng chặt, không còn đường nào để đi. Tham tướng bị trúng mấy mũi tên, lảo đảo ngã xuống đất. Húc Họa lúc này mới ghé mắt nhìn.

Thiên Cù Tử đứng ngoài trận chiến, còn chưa mở miệng, Doanh Trì đã hỏi: “Thật sự không muốn cân nhắc?”

Thanh âm hắn cách pháp trận run rẩy.

Húc Họa bàn tay trắng phủ lên y phục, máu tươi nhỏ xuống như trân châu: “Cân nhắc ư?”. Dâm xà huyết lẫn vào máu nàng, màu bàng bạc, giữa sắc đỏ của máu khẽ ánh lên tia sáng.

Nàng nói khẽ: “Ngươi có tư cách gì để ta phải đàm phán?”

Doanh Trì ngẩn ra, thuật pháp bên trong Linh Hoàng Yêu Phong đột nhiên kinh động mãnh liệt. Đây là…

Đại hộ pháp trận của Họa Thành mở rồi.

Vì lý do gì mà đến lúc này, nàng mới mở nó?

Thiên Cù Tử biến sắc, thấy trên trời đầy hư ảnh, vô số thần thức vỡ vụn từ trong Xá Thế Liên Đăng vặn vẹo lao ra, máu tươi hóa nước, thi cốt biến bùn. Những quân sĩ bỏ mình dưới Họa Thành thần thức vỡ vụn, trở thành linh lực, mà trong đống bùn thi cốt đó, một chồi non phá đất mà lên.

Trong nháy mắt, chồi non đó biến lớn, cành lá vươn rộng che kín Họa Thành.

Những chạc cây giãn ra, nụ hoa vàng nhạt một chuỗi lại một chuỗi mọc lên, mắt thường có thể thấy được tầng tầng nở rộ, giống như một mảnh vàng vụn tung ra giữa trời. Máu tươi nhỏ xuống, càng làm khung cảnh thêm rực rỡ.

Không khí tràn ngập mùi hoa quế.

Linh Hoàng Yêu Phong mặc dù có Cửu Cức Thiên Võng cung cấp linh lực không cạn, nhưng Doanh Trì mang tâm thế chiêu hàng, nên không toàn lực thôi động. Lúc này nó bị xung kích to lớn đập tới, nhất thời trời rung đất chuyển.

Nhưng Linh Hoàng Yêu Phong quá cường đại.

Vẫn còn thiếu một chút mới đánh bại được.

Doanh Trì nhận ra có điểm khác thường, cực lực không chế pháp trận, tâm thần bị rung động mạnh. Húc Họa cuối cùng ngẩng đầu nhìn hắn, dù trên người đầy máu, nhưng tuyệt đối giữ nguyên cao ngạo bất khuất, giống như nhánh hàn mai kiên cường nở rộ giữa tiết trời ngàn sương vạn tuyết. Sinh tử không làm ý chí lụn bại, càng đau khổ càng đẹp đẽ, nàng hỏi lại: “Ngươi có tư cách gì để ta phải đàm phán?”

Liên Đăng chớp tắt tia sáng cuối cùng, bất chợt vút lên tay của nàng, thuận thế cánh tay mà lên, đốt cháy thân thể nàng. Doanh Trì kinh sợ thối lui một bước, thần thức nàng biến thành ánh sáng, Liên Đăng sắp tắt đột nhiên bùng cháy quang hoa.

Quang ảnh lan xa, cùng ngọc quế mượn lực lẫn nhau, rốt cuộc khiến Linh Hoàng Yêu Phong ầm một tiếng, hiện ra vết nứt. Trong giây lát đó, vết rách mở rộng, một cây ngọc hoa vươn lên phá vỡ xiềng xích, nở rộ đến tận phía chân trời.

Xá Thế Liên Đăng vỡ vụn.

Doanh Trì thu hồi pháp trận, nhìn lên nguyệt quế cao vút đến tầng mây, lẩm bẩm nói: “Quế hương nồng nặc, giữa tháng này mọc sum suê. Đây là…”

Thiên Cù Tử thay hắn nói tiếp: “Là Bất Hủ mộc.” 

Sinh trưởng ngay giữa mùa hoa quế, khó trách tất cả Ma Khôi đều có mùi thơm ngòn ngọt. Trong Họa Thành này, không ngờ còn có loại thần vật như vậy.

Húc Họa sử dụng huyết nhục cùng linh thức của quân sĩ bỏ mình trên chiến trường, chế tạo thành một đầu linh mạch, lại dùng trận linh từ cây quế, không tiếc đốt hồn mình tương trợ. Thần vật cũng không phụ công sức nàng, biến thành một pháp trận phòng ngự mạnh mẽ bảo vệ Họa Thành.

Nàng thành công rồi.

Linh mạch mới hiện thế, đất trời rung chuyển. Doanh Trì lộ rõ đau thương, nhưng còn người nào đó ngay cả tư cách đau thương cũng chẳng có.

Thiên Cù Tử đưa lưng về phía Huyền Quang Kính, nhanh chóng kết ấn, dư lực của Linh Hoàng cùng lệ khí từ Xá Thế Liên Đăng ngưng tụ thành thần thức mỏng manh. Hắn cúi người nhặt Liên Đăng đã vỡ vụn trên đất.

Mảnh vỡ sắc bén quẹt qua khiến hắn bị thương, nhưng hắn đã mất đi tri giác.

Chuyện ngày hôm nay, hắn từ đầu đến cuối chỉ là cái bóng mờ nhạt, đứng ngoài cuộc quan sát người khác yêu hận tình cừu, vô quyền bi hỉ.

Lại chỉ có thể ép mình không được lộ biểu tình nào