Minh Nguyệt Nhập Quân Hoài

Chương 11: Nửa đời thanh tịnh (1)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

– Edit & Beta: Pianvy Kim –

Thần Ma dạo này có chút lo lắng. Thiên Cù Tử đem nhục thân Húc Họa luyện hóa đủ kiểu, chuyển thành linh thai, rồi đưa vào bụng một nữ nhân bình thường sống trong tiểu trấn vắng vẻ.

Mặc dù nó luôn chủ động đến chăm sóc, nhưng lỡ Thiên Cù Tử có tâm tư gì xấu xa, nó cùng hắn khế ước vẫn còn, chỉ sợ ngoài bất đắc dĩ hùa theo, nửa điểm ngăn cản cũng không có.

Cái lão nam nhân này ngay cả Nguyệt Tủy hộ tâm cũng lôi ra, trả giá cao như vậy là muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn chơi trò nuôi nàng dâu nhỏ, đem Khôi Thủ nhà ta giấu vào sơn động hay bỏ vào hầm tối, rồi cột vào giường, ngày ngày đem ra hành hạ SM. Nào quật roi da, nhỏ sáp nến rồi chơi bịt mồm (*) ư? Chuyện này…

Nó càng nghĩ càng thấp thỏm.

May mắn là, Thiên Cù Tử bắt đầu suốt ngày bế quan.

Hộ tâm chi vật là thứ phòng hộ cuối cùng của mọi đệ tử tu tiên. Vật này bị cưỡng ép mổ ra, tất nhiên đã làm tổn thương đến căn cơ của hắn. Lại cộng thêm vết thương từ Thất Hiền Giới Xích, hắn dù có muốn gắng gượng cũng bất lực.

Có điều việc chưởng viện bế quan tu hành là chuyện bình thường, sự vụ của Âm Dương Viện đã được trưởng lão cùng Hề Vân Giai thay hắn quản lý đâu vào đấy.

Mà theo tình thế hiện giờ, Ma Khôi tộc là nơi có biến chuyển lớn nhất. Dưới Họa Thành, Doanh Trì tay trắng mà về, tổn thất hai mươi lăm ngàn Ma binh, hời cho Húc Họa lấy nhục thân cùng linh lực của Ma binh tử vong biến thành một đầu linh mạch.

Nhục nhã đến vậy hắn làm sao nuốt nổi? Mà người quan trọng nhất trong thành kia đã mất rồi, còn có cái gì khiến hắn phải băn khoăn nữa?

Dưới cơn nóng giận, Ma tộc bốn phía bắt đầu lùng bắt tộc nhân Ma Khôi đang sống ngoài Họa Thành, đồng thời treo thưởng giá cao để tìm mua. Tiên tông thấy vậy há có thể cam tâm, nên không ít Tông môn đã lén lút thu mua Ma Khôi. Dưới sức ép như vậy, người dân Ma Khôi biến thành thứ trân vật quý hiếm, đành phải ngày ngày trốn chạy, mà Họa Thành bất lực không thể bảo hộ cho họ.

Những ngày này, Đại tế ti Thái Sử Trường Lệnh đã đến Cửu Uyên Tiên Tông. Tộc nhân Ma Khôi đối với việc bị “nô lệ hóa” vô cùng bất mãn, tế ti thần điện lại vô phương giải quyết. Trong bốn tướng có Tham tướng đã chiến tử cùng Húc Họa, chỉ còn lại Niệm, Sân, Si nắm giữ binh lực còn lại. Ba người này căm ghét tế ti thần điện, khiến cho hắn ta không có cách nào chỉ huy.

Hắn lại không nguyện ý lập Khôi Thủ mới, chỉ có thể hi vọng mở mang mối quan hệ với Cửu Uyên. Chỉ cần bên đó ra luật cấm Tông môn mua bán Ma Khôi, dù cho chỉ là giải pháp trị ngọn không trị gốc, hắn cũng coi như đối với tộc dân có câu trả lời. Để chứng minh do tộc dân thấy, tế ti thần điện có thể vãn hồi chút hi vọng.

Nhưng ngoài dự liệu chính là, chín chưởng viện Cửu Uyên, không một người thèm ra gặp.

Đã vậy còn xài đúng một lý do – thân thể có bệnh.

[Âm Dương Viện]

Tái Sương Quy cùng Hề Vân Giai bước ra đón tiếp.

Trường Lệnh có chút xấu hổ, nhưng vẫn kìm nén mà hỏi: “Hề chưởng viện cũng thân thể có bệnh sao?”

Tái Sương Quy ho một cái, Hề Vân Giai giống như vô tâm trả lời: “Chưởng viện nhà ta không giống người khác, Đại tế ti xin thứ lỗi.” Hắn nhiệt tình, “Gia sư đúng là thân thể có chút bệnh nhẹ.”

Thái Sử Trường Lệnh tức muốn đau trứng. Tái Sương Quy trừng mắt liếc Vân Giai một cái, dù sao Cửu Uyên cũng vẫn là cần đến Ma Khôi. Ông cười cười mời Thái Sử vào trong viện.

Ở trên Thận Khởi Lâu, đúng là chỉ có các trưởng lão đến. Hiển nhiên, chuyện tế ti thần điện dám bán đứng Khôi Thủ cùng Ma binh đã khiến những người cầm quyền ở Huyền Môn mười phần chú ý.

Thái Sử Trường Lệnh sắc mặt ửng đỏ. Cũng may ba mươi sáu vị trưởng lão coi như nhiệt tình, miễn cưỡng thay chưởng viện bốc đồng nhà mình ra tiếp khách. Hắn ta thấy hơi dễ chịu chút, liền đem lên ba tên Ma Khôi làm lễ vật.

Không ngờ Tái Sương Quy lại không nhận.

Hắn không hiểu. Lúc trước Húc Họa đưa một nữ đồng tới, Cửu Uyên Tiên Tông rất tự nhiên nhận lấy mà.

Tái Sương Quy nhìn sắc mặt hắn, trái lại cảm thấy thập phần thoải mái, nghĩ sau này còn có thể cùng hắn ta liên hệ thêm. Tầm mắt của người này so với Khôi Thủ thật sự chênh lệch quá nhiều rồi.

Quả nhiên, lát sau Thái Sử đã nói ra ý định “song phương cùng có lợi”, lại bị các trưởng lão hàm hồ từ chối. Nhiệt tình thì nhiệt tình, nhưng đúng là không chịu viện trợ cho Họa Thành.

Đêm khuya, Mộc Cuồng Dương hỏi sư tôn, cũng chính là Đao tông đại trưởng lão Phó Thuần Phong: “Vì sao lại không thu nhận Ma Khôi? Bên ngoài bây giờ bán được rất đắt đó.”

Phó Thuần Phong ngồi cách xa nàng một trượng đáp: “Cửu Uyên Tiên Tông là thủ lĩnh của tiên môn, còn Ma Khôi thì chung nguồn gốc với Ma tộc. Chúng ta có muốn nhờ Ma Khôi kéo dài huyết mạch, cũng chỉ có thể âm thầm tiến hành. Mà sinh hài nhi, cuối cùng cũng đều sẽ thu làm đệ tử, tránh cho thất lạc vào dân gian. Tuy Ma Khôi càng ngày càng quý hiếm, nhưng có người cần mua tất sẽ có người bán. Phần lễ này đối với Cửu Uyên mà nói, kỳ thật không có cũng chẳng sao.”

Mộc Cuồng Dương gật đầu, lại hỏi: “Chúng ta đối tốt với Họa Thành là vì lẽ gì?”

Phó Thuần Phong kiên nhẫn giải thích cho nàng: “Lúc đầu Thiên Cù Tử nhất quyết không muốn chi viện cho Họa Thành, mãi đến lúc sau mới đưa ra điều kiện Ma Khôi phải dời Thiên Ma Thánh Vực, quy theo an bài của Tiên tông. Kỳ thật hắn đã sớm nghĩ đến lợi hại trong đó. Chỉ khi Ma Khôi quy thuận Cửu Uyên, lại sửa tộc danh, xóa đi nguồn gốc Ma tộc, Cửu Uyên mới có thể danh chính ngôn thuận sử dụng.”

Nàng đứng dậy, đập vào vai Phó Thuần Phong một cái. Cách nàng chỉ hơn một trượng, ông không kịp né tránh, liền cảm thấy bả vai kịch liệt đau nhức, nửa người run rẩy. 

Mộc Cuồng Dương cười ha ha: “Sư tôn quả nhiên là sư tôn, đúng là nhìn xa trông rộng, mưu tính sâu xa!”

Phó Thuần Phong yên lặng ra lệnh cho Đao tông hộ sơn đại trận, nhớ hẹn giúp ta Y tông chưởng viện Quân Thiên Tử nha.

Ông cùng Tái Sương Quy là hai thái cực. Nếu nói Thiên Cù Tử là ngôi sao may mắn của Tái Sương Quy, thì Mộc Cuồng Dương giống như cội nguồn thống khổ của ông vậy.

Thấy nàng là con gái, ông cũng chưa từng để trong lòng. Chỉ là thấy nàng tư chất không tệ, tùy tiện dạy dỗ một chút thôi. Kết quả, trong một lần thí luyện đao, uy phong của Đao sư ông bị tụt giảm thảm hại, không ngờ Mộc Cuồng Dương thật sự đè ông trên đất mà chà.

Lần thí luyện đó, chính là nỗi nhục cả đời, cũng là lúc thống khổ bắt đầu.

Khi Cửu Uyên Tiên Tông quyết định trọng điểm bồi dưỡng Mộc Cuồng Dương, Phó Thuần Phong làm thân truyền sư tôn, đành phải cùng nàng sớm chiều gặp mặt, như hình với bóng.

Trước khi phát hiện ra khả năng của Ma Khôi, Huyền Môn nữ tu từng là bảo vật vạn phần quý giá, chỉ riêng Mộc Cuồng Dương một người cầm cưa cũng không có.

Mà cái nữ tu sắc ma này, vô số lần tìm phối ngẫu còn chưa đủ hay sao, lại còn đem ma trảo hướng về phía ông. Người khác bị nàng quấy rối còn có thể nhượng bộ, ai nấy tự chạy cứu lấy thân, còn Phó Thuần Phong ư? Hòa thượng chạy không khỏi miếu.

Ba trăm năm trôi qua, từ cái Đao tu lệ khí bức người, bị biến thành Đao tông đại trưởng lão tâm lặng như nước. Phó Thuần Phong nhiều khi cũng tự hỏi, đến cùng là ông dạy bảo Mộc Cuồng Dương, hay là bị nàng ma luyện.

Mộc Cuồng Dương buông bả vai đáng thương của ông ra, đột nhiên nói: “Sư tôn cảm thấy, vì sao Thiên Cù Tử đột nhiên lại sử dụng cấm thuật?”

Phó Thuần Phong hiển nhiên với vấn đề này đã từng nghĩ qua: “Thiên Cù Tử không phải kiểu người hành sự lỗ mãng. Nó sử dụng cấm thuật nhất định có nguyên nhân hợp lý. Theo ta thấy, có lẽ là liên quan đến Khôi Thủ Húc Họa.”

Mộc Cuồng Dương hỏi tiếp: “Ý sư tôn là, hắn tụ hồn bổ phách cho cô ta?”

Ông gật gật đầu: “Dù chưa thể chắc chắn, nhưng nói chung là như thế.”

Mộc Cuồng Dương sờ cằm: “Hắn đối với Ma Khôi lúc nào cũng chán ghét, lần này lại đột nhiên ra tay, thật kỳ lạ.”

Phó Thuần Phong trả lời: “Đại đệ tử của hắn cùng Khôi Thủ quan hệ tương đối thân mật. Tư chất Hề Vân Giai cũng là ngàn năm mới tìm được một, nó vì đồ đệ trù tính, cũng không kỳ quái gì. Huống chi… Sau này nếu nó nắm được Ma Khôi trong tay, tiến thêm một bước sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

“Tiến thêm một bước?”

Phó Thuần Phong nhìn nàng một cái, liền thấy nàng mái tóc nhọn, bộ dáng vô tư không tim không phổi, cũng không trả lời thêm. Bây giờ ta đi xem đại phu được chưa, ông sờ lên bả vai, đây cũng tính là tai nạn lao động đi?

Ngoại thương của Thiên Cù Tử dần chuyển biến tốt đẹp, hắn ngắn ngủi xuất quan một lần.

Ngọc Lam Tảo, Mộc Cuồng Dương cùng Bất Động Bồ Đề đến chữa thương cho hắn.

Tu vi hắn quá cao, lỡ như bị đình trệ, sẽ gặp nguy hiểm.

Ngọc Lam Tảo cùng Bất Động Bồ Đề mười phần nghiêm túc, chỉ có Mộc Cuồng Dương sờ loạn trên lưng hắn. Thiên Cù Tử cố gắng kéo lại quần áo, giãy dụa nói: “Mộc chưởng viện, xin tự trọng.”

Tái Sương Quy lập tức trừng mắt cảnh cáo, nhưng nàng ta chẳng hề để ý: “Ôi chao, lâu lắm rồi không được chạm vào nam nhân, ta có cảm giác giới tính nữ của ta muốn thoái hóa rồi. Ngươi là tri kỉ của ta, cho ta sờ vài cái đi, thế nào?”

Thiên Cù Tử không thích cùng người khác thân cận, nghe xong càng quẫn bách không thôi. Ngọc Lam Tảo không đành lòng, vỗ trán một cái, ảm đạm nói: “Thiên Cù Tử, ân đức hôm nay, ngươi nhớ khắc ghi trong lòng.”

Nói xong, một mặt kìm nén, ngồi xuống bên cạnh Mộc Cuồng Dương.

Nàng ta quả nhiên dời đi mục tiêu, Bất Động Bồ Đề nhìn Lam Tảo đầy nể phục.

Tái Sương Quy thật sự bất đắc dĩ, vô cùng bất đắc dĩ. Việc liên quan đến tu vi của Thiên Cù Tử, nhất định phải hoàn hảo không được có khuyết điểm gì. Mà Mộc Cuồng Dương mặc dù tính cách dâm dê ác liệt, nhưng cũng là người ngay thẳng hào sảng. Nếu chẳng vì không còn cách nào khác, ông tuyệt đối sẽ không nhờ đến nàng ta đâu.

Ba người thật vất vả đả thông kinh mạch cho Thiên Cù Tử, ổn định xong, Ngọc Lam Tảo vịn vào Bất Động Bồ Đề để đứng dậy, hết sức thành khẩn nói: “Mộc Cuồng Dương, ta thật không biết Phó Thuần Phong làm sao chịu được ngươi!”

Mộc Cuồng Dương suy nghĩ một chút, đáp: “Chắc là vì ông ta to hơn ngươi đi?”

Ngay cả Tái Sương Quy cũng không nhịn được, cực nhanh liếc từ đầu đến chân Ngọc Lam Tảo. Hắn đầy mặt đỏ bừng, tức giận chỉ vào nàng: “Ngươi…Ngươi…”

Cửu Uyên Tiên Tông chính khí ngập trời, đường đường là Đao tông chưởng viện, sao có thể dâm ô đến vậy hỡi trời? Tái Sương Quy thân là trưởng bối, lần này thật không nhịn được nữa, cũng không quản đến thân phận chưởng viện của nàng mà quát to: “Cuồng Dương! Không được làm càn!”

Mộc Cuồng Dương: “Ông ấy so với Lam Tảo quả thật lớn hơn a, năm nay cũng hơn một ngàn sáu trăm tuổi rồi còn gì.”

Mọi người: “…”

Thiên Cù Tử lần đầu tiên trong đời muốn chạy ra khỏi rừng Khổ Trúc, nhưng ngay sau đó, hắn lại bế quan.

Tái Sương Quy thay hắn tiễn bọn Mộc Cuồng Dương, lúc trở lại, ông nói với hắn: “Tình thế tộc Ma Khôi đang nghiêm trọng, mà con có vẻ không quan tâm mấy nhỉ?”

Không cần ông nói, Thiên Cù Tử cũng đoán được hiện trạng bây giờ: “Mặc kệ đi.”

Tái Sương Quy nghe hắn nói vậy cũng không thấy ngoài ý muốn, dù sao hắn đối với Ma Khôi cũng chẳng có chút hảo cảm nào. Trước là Húc Họa, giờ là Thái Sử Trường Lệnh, đều như nhau cả.

“Ta biết con không thích Ma Khôi, nhưng Âm Dương Viện mười năm trở lại đây cũng chưa từng tìm được đệ tử có tư chất tuyệt đỉnh nào.”

Thiên Cù Tử trực tiếp hỏi: “Sư tôn có thượng sách gì không?”

Tái Sương Quy xích lại gần hắn: “Bây giờ tộc Ma Khôi đang bị buôn bán ngoài đường. Lấy thực lực của phái ta, muốn mua vào mấy người có huyết mạch tinh thuần cũng không có gì khó khăn lắm. Con là chưởng viện, không phải nên cống hiến một chút sao?”

Thiên Cù Tử sửng sốt, một lát sau mới hiểu được ý tứ. Cửu Uyên luận người có linh căn tối ưu nhất, không thể nghi ngờ nhất định là thuộc về chín mạch chưởng viện. Hắn dời tầm mắt, phun ra một chữ: “Không.”


(*) Khẩu cầu (GAG): một thứ công cụ trong trò SM (sốc chưa sốc chưa)