Hôm khai giảng, tôi đứng ở trạm xe đợi bạn thân của mình ba tiếng đồng hồ.

Gọi điện thoại cô ấy cũng không nghe, tôi sắp tức điên lên rồi, tôi phẫn nộ nhắn cho cô ấy mười mấy cái tin nhắn.

[Vợ à, em xuống xe chưa thế, anh đứng ở cửa trạm ra đợi em đến mức tê cả chân rồi đây này.]

[Mau nghe điện thoại đi, em đang đùa với anh đấy à?]

[Anh tức giận rồi đấy, em để anh phải đợi lâu như vậy, về đến trường anh nhất định sẽ khiến em ba ngày ba đêm không xuống được giường.]

[Từ từ nghĩ xem phải dùng tư thế nào đi.]

Tôi lại liên tiếp gửi thêm mấy cái nhãn dán qua, đầu bên kia vẫn chưa thấy trả lời.

Tôi thật sự đợi đến mức phiền rồi, vừa chuẩn bị thu hồi tin nhắn thì điện thoại đột nhiên kêu một tiếng, cô ấy trả lời rồi.

[?]

y dô? Cái người này còn không biết ngại mà hỏi chấm à.

Tôi vừa định mắng người thì dòng tin nhắn tiếp theo nhắn đến dọa tôi suýt chút nữa hồn bay phách tán.

[Tôi là anh trai của An An, con bé không kịp lên xe nên ngồi chuyến sau rồi, bốn giờ mới tới được. Điện thoại của An An rơi ở trên xe của tôi, cậu là bạn trai con bé?]

Hai chữ “Không phải” còn chưa kịp bấm gửi thì anh ấy lại nhắn tiếp.

[Cũng trâu bò phết đấy nhỉ [Mỉm cười], động vào em gái tôi rồi cơ à?]

Nói một cách không hề khoa trương tẹo nào, tôi cảm thấy da đầu của mình nổ tung trong chớp mắt. Xong đời rồi, xong đời rồi, lần này đùa quá trớn rồi. Tôi ở bên này vẫn đang đầu đầy mồ hôi, vội vàng đánh chữ để giải thích thì anh ở bên kia đột nhiên gọi điện tới. Cuộc gọi này khiến tôi không kịp đề phòng, chân tay luống cuống bấm nhận, sau đó không đợi anh mở miệng tôi đã vội vàng giải thích: “Alo, em chào anh, em là bạn cùng phòng với An An. Vừa rồi em đùa với cậu ấy một chút thôi, cậu ấy không có bạn trai đâu ạ, em xin lỗi, em xin lỗi.”

Bên đó im lặng một lúc lâu xong mới mở miệng, dường như là bị tôi chẹn ngang họng, giọng điệu nghe có vẻ gian nan: “Em cũng thật… biết nói đùa đấy.”

“Em cũng thấy rất buồn cười.” Tôi vừa nín cười vừa xin lỗi liên tục: “Em xin lỗi, em xin lỗi.”

Ở bên kia anh cũng khẽ cười một tiếng: “Dọa anh một trận, thiếu chút nữa lái thẳng xe qua bên đó rồi.”

Tôi cũng thật sự cảm thấy khá có lỗi. Chính tôi cũng có một đứa em gái, nếu như để tôi nhìn thấy có đứa nào dám làm như vậy với em gái tôi, tôi chắc chắn sẽ cầm cả con dao phay xông lên luôn ấy chứ.

“Chút nữa anh sẽ gửi điện thoại qua chuyển phát nhanh đến trường học cho con bé, làm phiền em nói với nó một tiếng giúp anh.”

Tôi đồng ý không chút do dự: “Dạ được, dạ được.” Xong rồi lại rất hiểu chuyện nói: “Anh yên tâm, chút nữa đón được cậu ấy em sẽ nhắn tin cho anh.”

Anh ấy lại cười một tiếng: “Vậy thì làm phiền em rồi.”

“Không có gì đâu ạ.”

Cúp điện thoại chưa được bao lâu thì An An tới nơi. Sau khi tổng sỉ vả cô ấy một trận, tôi mới giơ nhật ký nói chuyện ra cho cô ấy xem. Vốn dĩ còn khá áy náy đấy, sợ sẽ bị cô ấy mắng, kết quả sau khi cô ấy xem xong thiếu chút nữa cười ngất.

“Ha ha ha, khi còn sống rốt cuộc cũng nhìn thấy một người có thể chặn họng anh mình rồi, làm đẹp lắm bạn yêu của mình.”

Hửm???

Tôi… thật sự có chút đau lòng cho anh của cô ấy.

“Sao mình lại không biết cậu còn có anh trai thế?”

“Là một người anh họ, bình thường rất ít khi gặp mặt. Bởi vì hôm nay nhà mình liên hoan, lúc đi anh ấy thuận đường nên đưa mình đi luôn, sau đấy để điện thoại sạc pin ở trên xe của anh ấy, thế là quên mất luôn.”

Trên đường về trường học, tôi gửi tin nhắn cho anh của cô ấy, nói đã đón được cô ấy và đang trên đường trở về trường học rồi.

Anh trả lời một câu: [Ừm, chú ý an toàn.]

An An cướp lấy điện thoại rồi nhắn thêm một câu, tôi nhìn lướt qua một cái, thiếu chút nữa bùng nổ.

Cô ấy nhắn là: [Bọn em sẽ làm tốt biện pháp an toàn, yên tâm đi.]

“An An!”

Cô ấy vừa cười vừa nhanh tay xóa bỏ tin nhắn, không cho tôi cơ hội gỡ tin nhắn, sau đó mới vứt điện thoại cho tôi.

Anh trai cô ấy ở bên kia lập tức trả lời: [Chúc hai em chơi thật vui vẻ.]