Lương Ý thấp tha thấp thỏm ở phòng khách đi qua đi lại, ba Lương và mẹ Lương ngồi trên ghế sa lon thấy thế không khỏi nhíu mày.

"Tiểu Ý, con không thể bình tĩnh ngồi xuống chờ được sao?" Mẹ Lương mím môi tức giận nói với cô.

Lương Ý nhìn mẹ mình một cái, sốt ruột đáp lại: "Chừng nào bọn họ còn chưa quay về thì con không thể bình tĩnh được!"

"Tiểu Ý, con có gấp gáp cũng chẳng thể làm được gì. Con cứ đi tới đi lui đi vậy khiến ba mẹ cũng lo lắng theo." Ba Lương đi tới trước mặt Lương Ý, vỗ vỗ bả vai cô trấn an.

Lương Ý ngước mắt nhìn ba Lương một cái, rồi quay mặt sang lưu luyến nhìn cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ không có bóng dáng của bất kỳ ai, cô bất đắc dĩ nói với ba Lương: "Con biết rồi ba." Dứt lời, cô cúi thấp đầu, chậm rãi đi về phía ghế sa lon.

Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, cửa trước đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, sắc mặt Lương Ý biến đổi, đứng bật dậy chạy nhanh ra cửa trước, theo bản năng bật thốt lên, "Mạc Mạc ——"

Nhưng người ngoài cửa lại không phải là Lương Mạc, mà là người đàn ông lịch sự nho nhã sống ở căn nhà gỗ nhỏ trên núi kia – “Tiết Lệ”.

"Tiết Lệ" thấy khuôn mặt vui sướng của Lương Ý trong nháy mắt nhìn khi thấy mình thì lập tức xụ xuống, anh vội vàng hỏi cô: "Sao thế? Xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có việc gì, anh Tiết, mời anh vào nhà." Lương Ý gượng gạo cười một tiếng.

Tiết Lệ là một người đàn ông không tồi, kể từ lần ngẫu nhiên hai mẹ con cô được anh cho tá túc nhờ một đêm, sau đó Mạc Mạc lúc nào cũng quấn lấy cô đòi cô dẫn đi lên núi thăm anh. “Tiết Lệ” đối xử với Mạc Mạc rất tốt, gần như là xin gì được nấy. Có những khi hai người vui vẻ chơi với nhau ở một chỗ, Lương Ý đứng cách đó không xa lại sinh ra ảo giác bọn họ là hai cha con, cũng khiến cô không tự chủ được nhớ tới người đàn ông có lẽ đã rơi xuống địa ngục kia.

"Em còn chưa nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì?" "Tiết Lệ" đứng im tại chỗ, vẻ mặt tràn ngập lo lắng hỏi cô.

"Anh Tiết, ngoài trời rất lạnh, có gì vào trong rồi nói tiếp." Mẹ Lương chậm rãi đi tới cửa trước, mỉm cười nói với anh.

"Tiết Lệ" do dự một chút, thấy Lương Ý khẽ gật đầu một cái, anh mới chần chừ bước vào trong nhà. Lương Ý tiến lên hai bước đóng cửa lại, sau đó đi tới phòng bếp rót một ly trà đặt ở trước mặt anh.

"Anh Tiết, mời anh uống trà." Lương Ý nhu hòa cười một tiếng nói với “Tiết Lệ”.

Anh ngẩng đầu, không để ý đến ly trà nhỏ đang bốc hơi nóng đặt trên mặt bàn, mà nhanh chóng quét mắt quanh khắp nhà, "Mạc Mạc đâu rồi?"

"Mạc Mạc đi khám bệnh rồi, sẽ trở về nhanh thôi." Ba Lương lên tiếng giải thích.

"Mạc Mạc bị bệnh sao? Bị bệnh gì? Không phải thằng bé không thể đến bệnh viện thông thường để khám bệnh ư? Mọi người cho thằng bé đi khám ở đâu vậy?" "Tiết Lệ" cau mày, giọng nói gấp gáp liên tục hỏi dồn.

"Không sao cả, người đó không phải bác sĩ bình thường, sẽ không làm hại Mạc Mạc đâu. Cám ơn anh Tiết đã quan tâm đến Mạc Mạc nhà chúng tôi." Lương Ý cúi đầu cười một tiếng, khách khí nói.

Mẹ Lương vẫn trầm mặc bỗng nhiên nhíu mày, nhỏ giọng nói thầm với Lương Ý: "Con ra phòng bếp với mẹ một chút."

Lương Ý khó hiểu nhìn mẹ mình, lại thấy mẹ Lương hết sức nhiệt tình quay đầu cười nói với “Tiết Lệ”: "Anh Tiết, tôi với tiểu Ý vào phòng bếp làm mấy món ăn cho anh ấm người. Anh đi đường núi xuống đây cũng chẳng gần gì, chắc là lạnh lắm rồi."

"Mẹ ——"

"Đi nào!" Mẹ Lương nắm tay Lương Ý, trực tiếp kéo cô đi về phía phòng bếp. "Tiết Lệ" thấy thế, vốn định nói là không cần phải phiền phức như vậy, nhưng ba Lương đột nhiên lại quay sang hỏi: "Tiểu Tiết à, cháu có biết chơi bài không?"

"Tiết Lệ" thần người, lắc đầu một cái.

"Aizz, không sao, không sao, bác sẽ dạy cho cháu." Không biết ba Lương móc ở đâu ra được một bộ bài, thuần thục xáo lên. Vừa xáo bài ông vừa thầm nghĩ: phải chú ý kỹ xem “bài phẩm” của anh chàng này như thế nào mới được. Cái gọi là “bài phẩm” cũng giống như nhân phẩm, “bài phẩm” không tốt thì khẳng định nhân phẩm không ra gì. Còn nếu như “bài phẩm” tốt. . . . . .

Ông sẽ miễn cưỡng suy tính đến việc để anh chàng này trở thành ba của Mạc Mạc!

Bên trong phòng bếp.

"Tiểu Ý này, nếu bây giờ có thể giải quyết dứt điểm được việc Mạc Mạc không thể thấy ánh mặt trời, thì sắp tới phải đưa thằng nhỏ đến vườn trẻ ở huyện thành dưới núi học rồi. Chẳng lẽ con không nghĩ đến việc tìm một người ba cho thằng nhỏ sao?" Mẹ Lương nghiêm túc hỏi cô.

Lương Ý ngẩn ra, "Con thực sự chưa nghĩ đến vấn đề này."

Mẹ Lương lườm cô một cái, "Con ngốc quá đấy! Đợi đến lúc Mạc Mạc đi vườn trẻ lộ ra việc thằng nhỏ không có ba, thì không biết mấy kẻ bà tám lắm mồm sẽ phun ra những lời khó nghe gì ở sau lưng Mạc Mạc. Hơn nữa, tính tình của Mạc Mạc nhà chúng ta ra sao cũng đâu phải con không biết, bị người ta bắt nạt thì nhất định sẽ ra tay, đến lúc đó chúng ta biết làm thế nào?"

"Vậy. . . . . . Vậy làm sao bây giờ?" Lương Ý ngơ ngác lắp bắp hỏi.

Đúng là lớn rồi mà chả biết cái gì cả!

Mẹ Lương hung hăng dí ngón trỏ vào trán cô mấy cái, "Ngố quá, thì tìm ba cho Mạc Mạc đi!"

Lương Ý nghe vậy, sắc mặt lập tức biến đổi, ánh mắt quái dị nhìn mẹ Lương, "Mẹ muốn con đi đâu tìm ba cho Mạc Mạc bây giờ? Con không có phép thuật, chứ nếu không . . . . . .cũng tự biến ra một người rồi!"

Mẹ Lương nén giận, hít sâu một hơi, một lúc sau lại tức giận mắng: "Sao mà phải tự biến ra làm gì, không phải bên ngoài đã có sẵn một người đó sao? Diện mạo không tồi, lại đối xử tốt với Mạc Mạc, quan trọng nhất là Mạc Mạc nhà mình cũng rất thích cậu ta. Con không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Mạc Mạc một chút chứ!"

Lương Ý cúi đầu, trầm mặc một hồi rồi buồn bực nói: "Con biết rồi."

Thấy con gái đã “giác ngộ”, lửa giận của mẹ Lương lập tức biến mất, "Giúp mẹ xào hai đĩa thức ăn đi. Giờ này chắc Mạc Mạc cũng sắp về rồi. Chúng ta ai đói cũng không sao nhưng không thể để Mạc Mạc đói được."

"Dạ ~ ~." Lương Ý kéo dài giọng trả lời.

Mẹ Lương dừng động tác, liếc mắt nhìn Lương Ý một cái, Lương Ý vô cùng thức thời, vội vàng ôm rổ rau cải đi rửa sạch.

Trong tiếng nước chảy rào rào, Lương Ý chợt nghe thấy tiếng xì xào nói chuyện truyền đến từ phòng khách, cô quay đầu nói với mẹ Lương: "Mẹ, có phải anh hai đã về hay không?"

Mẹ Lương nghe vậy, lập tức đi ra khỏi phòng bếp, một lúc sau chạy lại hô: "Tiểu Ý, Mạc Mạc về rồi này."

Lương Ý vứt rau cải trong tay xuống, chạy vọt ra ngoài, nhìn thấy Mạc Mạc đang được Lương Bân ôm trong ngực, cô sải từng bước dài tới, chuẩn bị dỗ dành con trai; nhưng lại bị Lương Bân ngăn lại. Anh đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo cô đừng lớn tiếng.

"Sao vậy?" Lương Ý đè giọng xuống nói thật nhỏ.

Lương Bân không trả lời mà chỉ ôm Lương Mạc đi thẳng lên lầu. Lương Ý và “Tiết Lệ” muốn đuổi theo lại bị Lương Tư ngăn cản. Lương Ý nhướng mày hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Trong quá trình làm phép Mạc Mạc gần như đã tiêu hao hết thể lực rồi, hiện tại thằng bé cần nghỉ ngơi thật tốt. Mọi người tốt nhất không nên quấy rầy nó, để thằng bé ngủ đủ giấc đã rồi tính."

Lương Ý nghe Lương Tư giải thích xong, trái tim lo lắng vẫn treo lơ lửng giữa không trung của cô lúc này mới được thả lỏng, "Làm phép cho Mạc Mạc thành công rồi hả?"

Lương Tư gật đầu một cái, Lương Ý cùng mọi người rốt cuộc cũng yên lòng. Cô ngước mắt, đang định nói chuyện với “Tiết Lệ” thì phát hiện ra ánh mắt tràn ngập sầu lo của anh vẫn nhìn chằm chằm về phía cầu thang trống rỗng không chớp mắt.

"Anh Tiết à, Mạc Mạc không sao đâu, anh không cần quá lo lắng." Lương Ý tốt bụng an ủi.

Tiết Lệ khẽ gật đầu, một lúc sau, anh nhìn mọi người nói: "Tôi chợt nhớ ra mình còn có chuyện phải làm, vậy tôi xin phép về trước." Dứt lời, anh sải bước nhanh chóng rời khỏi nhà họ Lương.

"Lão Lương, “bài phẩm” của tiểu Tiết như thế nào?" Mẹ Lương chợt quay sang hỏi ba Lương.

Ba Lương liếc mắt nhìn đống bài lộn xộn trên bàn trà một chút, trầm ngâm nói: "Bài phẩm tương đối kém."

"Kém sao?" Mẹ Lương cảm thấy có chút khó tin.

"Cậu ta nói dối. Tôi hỏi có biết chơi bài không, cậu ta nói không biết. Vậy mà tôi vừa dạy qua một chút đã có thể chơi không thua ván nào. Bà nói xem, đây không phải nói dối thì là cái gì? Tôi cảm thấy đối với nhân phẩm của cậu ta chúng ta vẫn nên theo dõi cẩn thận một chút." Ba Lương ngồi xuống ghế sa lon, vừa thở dài vừa lắc đầu.

Mẹ Lương mặt không thay đổi nhìn ba Lương, một lúc sau mới nhàn nhạt nói: "Từ trước đến, có bao giờ ông chơi bài mà thắng nổi ai đâu."

Sắc mặt ba Lương lập tức cứng đờ.

. . . . . .

Thời gian trôi qua chừng nửa tháng, rốt cuộc Lương Mạc cũng dần thích ứng được với ánh nắng mặt trời, mà thủ tục xin nhập học vào vườn trẻ dưới sự giúp đỡ từ một vài người bạn của Lương Bân cuối cùng cũng thuận lợi hoàn thành.

Hôm nay, Lương Ý thức dậy thật sớm, chuẩn bị đồ đạc cho Lương Mạc thật thỏa đáng mới chuẩn bị dắt con trai xuống núi. Nhưng khi cô vừa mở cửa đã thấy "Tiết Lệ" đứng đợi sẵn từ lúc nào.

"Anh Tiết. . . . . ." Lương Ý kinh ngạc nhìn người đàn ông anh tuấn đứng trước mặt, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.

"Không phải hôm nay Mạc Mạc sẽ tới nhà trẻ ư? Tôi lo đường núi khó đi, cho nên cố ý tới đây dẫn đường." “Tiết Lệ” khẽ mỉm cười nhìn Lương Ý, nụ cười như gió xuân lướt qua khiến lòng người thật thoải mái.

Một cảm giác ấm áp bất giác dâng lên len lỏi trong tim, Lương Ý cũng nhu hòa cười một tiếng: "Cám ơn anh, anh Tiết."

"Ba!" Lương Mạc đang ở bên trong phòng khách nghe được tiếng nói chuyện lập tức chạy ra, nhìn “Tiết Lệ” hào hứng hô to.

"Tiết Lệ" bước lên trước, kéo bàn tay nhỏ của Lương Mạc, nói với Lương Ý: "Chúng ta đi thôi, nếu không Mạc Mạc sẽ đến trễ đấy."

Lương Ý bối rối gật đầu một cái, lúc này, Lương Mạc giơ bàn tay còn lại về phía cô. Lương Ý nhìn con trai cười ngọt ngào, nắm lấy tay nhỏ, ba người sóng vai cùng nhau đi xuống núi.

Gió lạnh quét qua, cảnh vật bốn phía bị bao trùm bởi băng tuyết từ từ chìm trong ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng. Tuyết trắng dần tan, lộ ra nhánh cỏ non màu xanh nhạt. . . . . .

Nửa tháng sau.

Hôm nay, Lương Ý bị cảm cho nên không thể xuống núi để đón Lương Mạc từ vườn trẻ về được, vì vậy "Tiết Lệ" xung phong đề nghị để một mình anh đi đón thằng nhỏ, vì đằng nào trong nhà cũng còn ai đi được đâu. Lương Ý do dự thật lâu, nhưng đành phải đồng ý với đề nghị này.

"Tiết Lệ" đi xuống núi được chừng một tiếng đồng hồ, cô vừa mới đặt lưng xuống giường định nghỉ ngơi một chút thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Lương Ý vội vàng nhận điện thoại, sau khi nghe được mấy câu từ đầu dây bên kia, cô nhất thời luống cuống, nhanh chóng rời giường lấy một cái áo khoác trong tủ quần áo ra rồi đi ngay xuống núi.

Lương Ý đi mất nửa tiếng rốt cuộc cũng đến nơi —— đồn cảnh sát.

Cô hốt hoảng chạy vào bên trong, lo lắng hỏi một nữ cảnh sát ngồi ở bàn ngoài cùng: "Xin hỏi, Tiết Lệ ở đâu ạ?"

Nữ cảnh sát còn chẳng ngẩng đầu lên, chỉ chỉ tay về phía bên phải. Sau khi nói cảm ơn Lương Ý liền bước nhanh đi tới, chợt thấy "Tiết Lệ" trên mặt đầy vết bầm tím, xước xát ngồi cách đó không xa.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Lương Ý tới gần vội hỏi.

"Mẹ." Đứng ở bên cạnh “Tiết Lệ”, mặt nhỏ của Lương Mạc cũng chẳng khá hơn là bao, cu cậu nhỏ giọng gọi Lương Ý một câu.

Lương Ý nhìn mặt con trai, lập tức ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt mũm mĩm, đau lòng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy, Mạc Mạc?"

"Không có chuyện gì lớn, chỉ là đứa nhỏ đánh nhau với đứa nhỏ, người lớn đánh nhau với người lớn thôi." Viên cảnh sát ngồi gần đó đang bận tối mắt mà vẫn lên tiếng giải thích cho Lương Ý.

Viên cảnh sát vừa nói xong, Lương Ý thoáng giật mình, "Anh cảnh sát, rốt cuộc là thế nào?"

"Bạn nhỏ Lương ở vườn trẻ bị những đứa bé khác trêu ghẹo nói cậu bé không có ba, vì không cam lòng "chịu nhục" nên bạn nhỏ Lương lao vào đánh nhau với những đứa trẻ đó. Chuyện này sau khi tan học, anh Tiết đây đến đón cháu mới được biết, sau đó lại dẫn cháu đến chỗ phụ huynh của các cháu kia đòi lại công bằng. Nói tới nói lui vẫn không hợp ý nhau nên hai bên lại tiếp tục khai chiến. Về phần kết quả cuộc chiến ra sao thì cô Lương cũng đã thấy đấy." Viên cảnh sát hài hước thuật lại sự tình.

Lương Ý nghe xong thì thẫn thờ thật lâu, cho đến khi "Tiết Lệ" cúi đầu nhận lỗi với cô, cô mới hoàn hồn trở lại, "Anh cảnh sát, chuyện này đã xử lý ổn thỏa rồi chứ?" Lương Ý nhỏ giọng hỏi.

Viên cảnh sát gật đầu một cái, "Cả hai bên đã xử lý xong rồi, bây giờ mọi người có thể về nhà."

"Cám ơn anh." Lương Ý nắm tay Lương Mạc, rồi quay sang nói với "Tiết Lệ": "Chúng ta đi thôi!"

"Tiết Lệ" gật đầu, lẳng lặng đi theo sau Lương Ý, im lặng không nói gì. Cho đến khi hai người đi đến lưng chừng dốc núi, Lương Ý mới lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc này, "Anh Tiết, tại sao anh lại đánh nhau?"

Thân thể "Tiết Lệ" cứng đờ, buồn bực nói: "Bọn họ nói với Mạc Mạc là ba của thằng bé không cần nó." Giọng nói của anh mang theo sự tức giận nồng đậm.

Lương Ý dừng bước, "Anh Tiết, anh thích Mạc Mạc sao?"

"Dĩ nhiên." “Tiết Lệ” gật đầu thật mạnh.

"Vậy, chúng ta thử một lần đi." Lương Ý nhìn anh khẽ mỉm cười.

"Tiết Lệ" ngẩn ra, bước chân khựng lại, không thể tin nhìn bóng lưng Lương Ý ở trước mặt.

"Có phải anh không muốn không?" Lương Ý đang dắt tay Mạc Mạc chợt quay đầu lại, hơi hạ mắt, yếu ớt hỏi.

Cảm giác mừng rỡ đến điên cuồng dâng lên trong lòng, “Tiết Lệ” kích động bước tới, kéo tay Lương Ý qua, giọng run run hỏi, "Em nói thật không?"

Lương Ý bật cười, sau đó gật đầu một cái.

"Tiết Lệ" kích động đến mức chân tay luống cuống, Lương Ý chậm rãi nắm lấy bàn tay đang run rẩy của anh, dịu dàng nói: "Chúng ta về nhà thôi."

Anh cúi đầu, ngưng mắt nhìn những ngón tay đan vào nhau thật chặt, một lúc sau mới khàn khàn đáp: "Ừ, về nhà thôi. . . . . ."

Quanh đi quẩn lại, rốt cuộc bọn họ. . . . . .

Cũng trở thành người một nhà. . . . . .

Tác giả có lời muốn nói: Một số bạn có thể thắc mắc liệu nam chính có thẳng thắn nói với nữ chính rằng anh là Sở Du hay không? Tình tiết này các bạn không cần phải nghĩ đến, vì nó chắc chắn không thể xảy ra. Thật vất vả mới lừa được nữ chính tới tay, sao nam chính có thể vạch trần sự thật được, ngộ nhỡ nữ chính không chấp nhận thì sao, do đó tất nhiên là phải lừa gạt cả đời rồi.

--- ------o TOÀN VĂN HOÀN o---- -----