Cẩn thận đi sát bên bờ tường bao, Tiểu Lâm đột nhiên dừng bước, Tiểu Ngô tò mò hỏi: "Sao thế?"

Tiểu Lâm quay đầu lại, nhìn chăm chú về phía cây đại thụ cách đó không xa, nhỏ giọng nói: "Cậu có nghe thấy tiếng động gì không?"

"Tiếng động?" Tiểu Ngô nhíu mày, cẩn thận nghiêng đầu lắng nghe một chút, nhưng không nghe được cái gì bất thường."Không có, có phải do cậu quá căng thẳng hay không?"

Tiểu Lâm chau mày, vểnh tai tập trung lắng nghe lại một lần nữa, phát hiện ra mình không còn nghe thấy tiếng “đạp đạp” vừa rồi. Anh ta tự nhủ: có lẽ đúng là do mình căng thẳng quá thôi.

"Có thể là tôi nghe lầm. Chúng ta đi." Anh ta tiếp tục bước về phía trước, đi được một đoạn, anh ta do dự mở miệng: "Tiểu Ngô, vết thương của cậu. . . . . . thế nào rồi?"

Tiểu Ngô nghe vậy, cúi đầu nhìn vết thương đã được băng bó của mình, kinh ngạc nhướng mày, "Thật kỳ lạ, tôi không hề thấy đau. Tiểu Lâm, vết thương trên bụng cậu còn đau không?"

Tiểu Lâm nhất thời ngẩn người, ngơ ngác nhìn xuống bụng mình, quả thật không còn cảm thấy đau đớn gì nữa. Rốt cuộc ông cụ xuất hiện bất ngờ kia đắp cho bọn họ thứ thuốc gì, sao lại có công hiệu thần kỳ đến thế?

Đúng lúc này, bất ngờ có tiếng vật nặng rơi xuống đất thu hút sự chú ý của hai người. Tiểu Lâm bước nhanh tới, lén ghé đầu khỏi lùm cây thăm dò, nhất thời vui mừng.

"Tiểu Ngô, là người của chúng ta." Tiểu Lâm quay đầu ngoắc ngoắc tay với Tiểu Ngô.

Tiểu Ngô vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng bây giờ mới được thả lỏng, anh ta vội vã bước lên phía trước, vẫy tay với những chiến hữu đang đứng trước cổng lớn: "Này, chúng tôi ở đây!"

Mấy cảnh sát đứng đó đang hết sức lo lắng cho an nguy của đội trưởng, nghe thấy tiếng gọi lập tức quay đầu lại nhìn, may quá, là Tiểu Lâm và Tiểu Ngô.

"Tiểu Lâm, Tiểu Ngô, các cậu không sao chứ?" Một cảnh sát lo âu hỏi.

Tiểu Lâm và Tiểu Ngô cùng đồng thanh nói: "Chúng tôi không sao."

"Đội trưởng của các cậu đâu?" Phát hiện ra điều bất thường, một viên cảnh sát khác vội hỏi.

Sắc mặt của Tiểu Lâm, Tiểu Ngô thoáng trầm xuống, hai người cúi đầu. Sau một hồi lâu, Tiểu Lâm mới cắn răng nói: "Đội trưởng anh ấy, vì cứu chúng tôi mà đã hy sinh."

"Cái gì? " Nhóm cảnh sát hoảng hốt.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Một viên cảnh sát tương đối lớn tuổi trầm giọng hỏi.

Tiểu Ngô ngước mắt, nhìn viên cảnh sát trước mắt, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào. Ngay tại lúc này, viên cảnh sát vẫn luôn chăm sóc cho đội trưởng vui mừng kêu lên: "Đội trưởng tỉnh rồi."

Các cảnh sát khác nghe vậy, đều đi tới chỗ đội trưởng của mình hỏi thăm tình trạng sức khỏe anh ta, chỉ có viên cảnh sát lớn tuổi kia vẫn không rời đi.

"Đã xảy ra chuyện gì? Cảnh sát Vương đâu?" Viên cảnh sát lớn tuổi toát ra khí thế không giận mà uy làm Tiểu Ngô và Tiểu Lâm thoáng chấn động.

Tiểu Lâm húng hắng một cái, chuẩn bị giải thích tất cả mọi việc ——

"Cẩn thận!" Vẻ mặt viên cảnh sát lớn tuổi đột nhiên biến đổi, hô to ra tiếng.

Sắc mặt Tiểu Ngô và Tiểu Lâm cứng đờ, một luồng hơi thở mang đậm mùi máu tươi ập tới. Hai người theo bản năng muốn tránh né, nhưng cái miệng há to chứa đầy máu tanh lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà cắn xuống hai người.

Mắt thấy mình và chiến hữu sắp rơi vào miệng quái thú, ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Tiểu Ngô bất ngờ đẩy mạnh Tiểu Lâm sang một bên. Tiểu Lâm ngã xuống cạnh một gốc cây khô gần đó, thoát khỏi nguy hiểm, nhưng lại phải trơ mắt nhìn chiến hữu đã vào sinh ra tử cùng mình nhiều năm bị con dị thú khổng lồ kia nuốt sống.

Anh ta sững sờ, ngay sau đó phục hồi lại tinh thần, bất chấp tất cả cầm súng lục bắn điên cuồng về phía con dị thú. Tiếng súng chói tai liên tiếp vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của bầu trời đêm, những viên cảnh sát còn lại đều bị con dị thú khổng lồ này làm cho sợ hãi, động cũng không dám động.

Dị thú bị đạn bắn trúng bụng, vết thương trên thân thể càng khiến nó trở nên điên dại. Dị thú hướng lên trời gào thét, vươn móng vuốt định bắt lấy Tiểu Lâm, nó muốn nghiền nát anh ta để xả mối hận trong lòng. Tuy thân thể Tiểu Lâm bị thương nhưng may là đã được sư phụ chữa trị qua, động tác cơ thể đã sớm nhanh nhẹn không còn ảnh hưởng gì. Anh ta chạy đến một chỗ ngoặt trong hoa viên thì vội nép người tránh né, sau đó vọt nhanh ra sau lưng dị thú, cầm súng nhắm thẳng vào đầu nó.

Tiểu Lâm chỉ còn lại một viên đạn cuối cùng, nếu phát bắn này không hề tạo ra thương tổn gì cho con dị thú kia, thì e rằng kết cục của anh ta cũng sẽ giống như Tiểu Ngô vừa nãy.

Nhưng thật may, ông trời vẫn còn thương anh ta, phát súng kia thành công bắn vào chính giữa đỉnh đầu của dị thú. Nó ôm lấy vết thương trên đầu, điên cuồng lắc lư thân thể, dường như muốn lắc viên đạn ra khỏi người. Vì bị bắn trúng vào chỗ yếu, dị thú chống cự trong chốc lát, rồi cuối cùng cũng vô lực ngã xuống mặt đất. Trong nháy mắt nó đổ ập xuống, xung quanh bụi bay mù mịt cùng tiếng vang thật lớn truyền tới.

Tiểu Lâm nhìn dị thú té ngã ở trước mặt mình, vẫn chưa kịp hoàn hồn, chỉ không ngừng thở gấp. Một lúc sau, anh ta mới chậm rãi đứng lên, nhìn chằm chằm vào bụng dị thú một hồi lâu, sau đó kéo chân phải đã gần như tê liệt của mình đi về phía cổng lớn.

"Tiểu Lâm, cậu không sao thì tốt rồi. Tiểu Ngô cậu ấy. . . . . ." Sắc mặt của viên cảnh sát lớn tuổi trắng bệch.

Tiểu Lâm cúi đầu không nói gì.

Viên cảnh sát lớn tuổi thấy phản ứng của Tiểu Lâm cũng đoán ra được tình hình, khuôn mặt đang tái nhợt thoáng chốc trở nên đỏ sậm vì tức giận. Ông ta quay đầu, nói với hai viên cảnh sát sau lưng: "Gọi xe cứu thương, đưa đội trưởng về bệnh viện chữa trị." Sau đó bọn họ có thể cùng nhau vào báo thù cho các anh em chiến hữu đã hy sinh!

"Dạ, Phó Đội trưởng!" Hai viên cảnh sát nghiêm túc gật đầu, nhận mệnh lệnh.

"Phó Đội trưởng Hoàng, các anh không vào được đâu." Tiểu Lâm đang ủ rũ chợt mở miệng nói.

"Cái gì?" Viên cảnh sát lớn tuổi nhướng mày, cảm thấy khó hiểu, "Chốt cổng vào đại trạch không khóa, sao lại không vào được?" Kể cả không đi được qua cổng thì bọn họ cũng có thể leo tường ngoài để vào, có gì mà không được!

"Nơi này có kết giới xung quanh, các anh không vào được mà tôi cũng không ra được!" Tiểu Lâm cắn răng nói.

"Kết giới?" Rốt cuộc là có chuyện gì đây? Cả con quái vật kia nữa.

"Là một thuật sĩ. . . . . ."

Tiểu Lâm còn chưa dứt lời, cuộc đối thoại của hai người đã bị Lương Bân đầu đầy mồ hôi, vội vàng chạy tới cắt đứt, "Các anh là cảnh sát đúng không?"

Nhóm cảnh sát nhìn Lương Bân, không hẹn mà cùng nhíu mày một cái, liếc mắt ngầm hỏi nhau, người đàn ông trẻ tuổi này là ai?

Lương Bân nhìn nhóm người xung quanh, trầm mặc đi tới trước cánh cổng lớn vững chắc. Viên cảnh sát lớn tuổi nghiêm giọng hỏi: "Cậu là ai? Tại sao lại tới nơi này?"

"Tôi họ Lương, tên là Lương Bân." Lương Bân tự giới thiệu.

"Lương Bân? Anh là. . . . . . người nhà của cô Lương Ý mất tích đó?" Tiểu Lâm đã từng xem qua tư liệu về vụ mất tích của Lương Ý, đối với cái tên Lương Bân này có chút ấn tượng.

"Đúng vậy. Cậu đi vào nhà họ Sở từ khi nào? Có thấy một ông cụ râu tóc bạc phơ không?" Lương Bân gấp gáp hỏi.

"Anh biết ông cụ kia?" Tiểu Lâm kêu lên.

Lương Bân gật đầu thật mạnh, tầm mắt chuyển đến vết thương đã được quấn băng trên bụng Tiểu Lâm. Tiểu Lâm cũng theo ánh mắt của anh mà nhìn về phía bụng mình, lên tiếng giải thích: "Vết thương trên người tôi là do ông ấy băng bó, bây giờ ông ấy đã vào đại trạch của nhà họ Sở rồi."

Lương Bân nghe vậy thì ngẩng đầu, nhìn về phía nóc nhà một chút, "Trận pháp đã được mở, hiện tại chúng ta không vào được, cũng không ra được, đúng không?"

Tiểu Lâm gật đầu.

Lương Bân lo lắng cắn răng, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc qua nóc nhà.

"Hoang đường! Đây chẳng qua chỉ là một căn biệt thự, sao có thể không vào được?" Một trong những viên cảnh sát đứng phía sau khinh thường nói.

Để chứng minh mình nói không sai, anh ta sải bước tiến về phía trước, định đẩy cánh cổng lớn ra.

"Đừng!" Lương Bân lớn tiếng ngăn cản.

Nhưng vẫn không kịp, khi đầu ngón tay của viên cảnh sát kia vừa chạm đến chốt cổng thì trong nháy mắt, anh ta lập tức bị hất mạnh ra, té xuống đất.

"A Minh ——" những viên cảnh sát khác thấy thế, vội vàng chạy tới kiểm tra xem anh ta có sao không.

Lương Bân nhắm mắt lại, ấn ấn mi tâm.

"Kết quả thế nào các anh đã thấy chưa?" Anh bất đắc dĩ nói.

Viên cảnh sát lớn tuổi bình tĩnh hỏi: "Cậu có biện pháp gì không?"

"Để cho tôi suy nghĩ một chút." Lương Bân quay đầu, liếc mắt nhìn bờ tường bên cạnh, trầm tư hồi lâu, rồi móc từ trong túi áo ra một tờ giấy đỏ, bắt đầu gấp Xích Điệp.

"Anh Lương, anh định làm gì?" Tiểu Lâm tò mò hỏi.

Lương Bân vừa gấp giấy vừa nói: "Tôi muốn thử xem Xích Điệp có đi vào được hay không." Nói dứt lời, anh cũng gấp xong một con Xích Điệp vô cùng sống động, rồi ngẩng đầu hỏi "Có dao không?"

"Dao?" Viên cảnh sát lớn tuổi nhíu mày, đối với người đàn ông trẻ tuổi này, ông ta vẫn chưa thực sự tin tưởng. Dù sao đâu thể chắc chắn được cậu ta không cùng một phe với những kẻ bên trong kia.

"Không có? Vậy thôi cũng được." Lương Bân cắn đầu ngón tay mình, rồi viết vài chữ rồng bay phượng múa trên cánh của Xích Điệp; sau đó, mở lòng bàn tay ra hô lên, "Xích Điệp, đi!"

Xích Điệp mang một màu đỏ chói mắt giống như màu máu tươi từ trong tay anh nhảy lên, đôi cánh cứng ngắc lúc này lại trở nên mềm mại dị thường, ở giữa không trung bay múa. Mọi người thấy vậy đều há miệng kinh ngạc.

Nhưng khi Xích Điệp bay qua cổng lớn, ngay lập tức bị thiêu rụi thành tro, tiêu tán trong không khí.

"Chuyện này. . . . . ."

"Xem ra không được rồi." Lãng phí một tờ giấy vô ích, số giấy anh có trong tay chẳng còn bao nhiêu nữa.

Viên cảnh sát lớn tuổi nghe vậy, sắc mặt càng thêm âm trầm đến đáng sợ, "Cậu không có biện pháp khác sao?"

"Trận pháp này quá mạnh, tôi không phá giải được." Lương Bân ngẩng đầu lên, nhìn trận tuyến màu đỏ chằng chịt trước mặt, bỗng nhiên, sắc mặt anh biến đổi, vội nói với Tiểu Lâm: "Mau trốn đi! Nhớ kĩ là dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, cũng tuyệt đối không được đi ra ngoài!!" Nếu chưa gì đã chết trước thì trận pháp này mình vĩnh viễn không thể phá giải được.

"Cái gì?" Tiểu Lâm không hiểu vì sao Lương Bân lại phản ứng như vậy, nhưng trực giác nói cho anh ta biết, người đàn ông trẻ tuổi này đáng để tin tưởng. Vậy nên anh ta thận trọng gật đầu một cái, chẳng cần nhiều lời, vội vàng tìm chỗ ẩn núp.

"Đến rồi!" Lương Bân nhỏ giọng nói.

Tiểu Lâm nín thở, chờ đợi nguy hiểm ập đến.

"Có chuyện gì?" Viên cảnh sát lớn tuổi có cảm giác thế giới quan của mình gần như đã sụp đổ.

"Đám thú giữ cửa tiếp theo sắp tới rồi!"