Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 225: Chương 224 Ám Sát Vân Giai Kỳ (2)

Gào... Tà linh điên cuồng kêu réo, chúng nghe theo sự chỉ huy của con thuồng luồng mà phân tán ra, gieo rắc tà lực cho nhân gian, các con vật trên đường xấu số bị cắn xé, trở thành tà linh, các mộc yêu vô hại và kể cả phàm nhân...

Đội quân tà linh của thuồng luồng càng lúc càng nhiều, tà khí bốc lên nghi ngút trời...

Nếu không có ai ngăn cản thì chẳng mấy chốc Đại Thanh, không, có thể Thiên Ngân đại lục này sẽ lại đối mặt với thảm kịch cổ xưa một lần nữa, tà linh sẽ nhấn chìm tất cả vào dòng lịch sử.

Đứng trước đội quân hùng hậu này, đứng trước tà thú mạnh mẽ như thuồng luồng, Tần Bá Nhật phải thở dài một cái, nghiến răng bật thốt ra: “Xem ra ta phải sử dụng đến đại trận hộ quốc rồi.”

Hắn ta đưa hai tay lên niệm chú, cả không gian bỗng trở nên im ắng, chỉ còn tiếng gào thét của đám thuồng luồng ,lũ tà linh huyền sư kia.

Rầm rầm... Rầm rầm... Rầm rầm...

Ba quân chủ có thể cảm thấy mặt đất bên dưới đang rung chuyển, tùng mảnh đất như đang vỡ từ bên trong, có một cái gì đó đang làm khuấy động đất ngầm.

Ầm... Ầm... Ầm...

Nhà cửa, đất đá đổ nát, như lún xuống lòng đất, một trận pháp hình thành bên dưới con thuồng luồng, uế thổ sắc trận chói lóe lên, xung quanh bốn phía thuồng luồng, bốn đại môn từ lòng đất trồi lên cao chọc trời.

Ào... Ào... Ào...

Trận pháp khổng lồ như đang làm cả không gian sụp đổ, cột trụ to lớn ép chết vài con tà linh gần đó, kể cả những yêu thú, con người xấu số cũng bị thương tích. Nhà cửa, đường xá đều bị phá huỷ, sang thành bình địa.

“Đây là...” Thịnh Thế quân chủ kinh ngạc khi chứng kiến tràng cảnh này.

“Đây là Thổ Hành Đọa Linh, đại trận hộ quốc của Hoa Điêu ta. Đại trận gồm có tám cổng tượng trưng cho tám hướng, với thực lực hiện tại ta chỉ có thể điều động được bốn cửa.” Tần Bá Nhật giải thích.

An Lạc quân chủ bên cạnh nói: “Ta có nghe sử sách chép về đại trận này, trong lịch sử khi cả tám cửa được khai thông, trận pháp có khả năng giết chết cả tồn tại vượt trên Kim Liên trong truyền thuyết.”

“Hừ, xem ra An Lạc các ngươi nghiên cứu Hoa Điêu ta kỹ nhỉ.” Tần Bá Nhật hừ lạnh, hắn tỏ ra khó chịu vì một quân chủ khác lại hiểu rõ về trận pháp của Hoa điêu như thế.

An Lạc quân chủ xua tay vội khách khí: “Không dám không dám, ta chỉ là nói dựa trên ghi chép của các tiền bối.”

Tần Bá Nhật lại tập trung niệm ấn, nói với ba quân chủ: “Các vị, trong thời gian ta hoàn thành trận pháp này hi vọng các vị có thể bảo vệ ta trong một khắc.” Nói xong, toàn thân hắn ta như có một lực lượng mạnh mẽ từ bên trong muốn bộc phá ra.

Những hạt bụi nhỏ trong không khí bị lực lượng ấy thu hút, bao quanh toàn thân Tần Bá Nhật, biến hắn thành một tượng đất lơ lửng giữa không trung, quanh người xuất hiện bốn vòng tròn pháp trận, mỗi vòng tương ứng với mỗi cổng.

Con thuồng luồng đã mở ra linh trí, nó đã cảm nhận được sự uy hiếp tới từ các cổng chọc trời này.

Gào... Thuồng luồng gầm lên một tiếng, nó dẫn đầu đám tà linh cùng hướng về phía bốn vị quân chủ.

“Cầm lấy nó.” An Lạc quân chủ quăng cho mỗi người một viên đan dược.

Thịnh Thế quân chủ và Quốc Hưng quân chủ không nuốt ngay mà ngửi tới ngửi lui, nhìn qua nhìn lại, An Lạc quân chủ đành nói thêm: “Không có độc đâu, đây là Phục Khí Đan, trợ giúp cơ thể tích trữ ngay lập tức ba thành huyền khí trong hai khắc. Các vị có thể chọn không dùng.”

Khi đánh với thuồng luồng, bọn họ đã sử dụng những ma pháp công kích mạnh mẽ nhưng đổi lại tiêu hao huyền khí rất nhiều, bây giờ huyền khí dư lại trong cơ thể có lẽ không tới ba thành, đối đầu với đạo quân tà linh kia khả năng thất thủ là quá cao.

Không còn cách nào khác, hai quân chủ đành đánh cược, nuốt viên đan dược vào miệng, ngay lập tức đan dược phát huy tác dụng. Huyền khí xung quanh hai người bị hấp thụ vào cơ thể với tốc độ không tưởng, chỉ trong tích tắc huyền khí trong cơ thể đã có thêm ba thành.

“Lôi Đình Nhập Thể.” Quốc Hưng quân chủ triệu hoán lôi điện bao bọc toàn thân, ông nhìn về phiá Tần Bá Nhật với vẻ tiếc nuối, đây là vừa là thời cơ tốt nhất để giết hắn, đồng thời cũng không thể giết hắn trong tình trạng này, bởi bọn họ cần pháp trận này để hạ tà tai ngay tại đây, không cho nó lan rộng ra thêm nữa.

Quốc Hưng quân chủ khí thế cuồng mãnh, xông thẳng vào đám tà linh, một mình ông tả xung hữu đột giữa rừng tà linh khát máu, lôi điện đánh vào giết hơn chục con.

Thịnh Thế quân chủ và An Lạc quân chủ cũng nuốt đan dược vào, lần lượt những mộc nhân to lớn từ trên không bay xuống giẫm nát người đám tà linh, phong vực với hàng trăm đạo phong nhận bao vây đám thuồng luồng nhỏ, liên tục cắt vào da thịt chúng.

Gào... Thuồng luồng gầm lên một tiếng, tập trung tà lực phóng về phía Hoa Điêu quân chủ.

Ó... Ó... Lam Mao Tước xuất hiện, nó sử dụng hỏa diễm đối chọi với đạo tà lực kia. Chỉ mới va chạm nhau đã thấy rõ cao thấp, lửa của Lam Mao Tước không phải đối thủ của thuồng luồng. Đạo tà lực liên tục đẩy lùi hỏa diễm.

Đúng lúc này Quốc Hưng quân chủ từ phía dưới phóng lên. “Lôi Quyền,” Quốc Hưng quân chủ tấn công từ dưới cổ thuồng luồng, một quyền xé rách đầu nó.

“Làm được rồi.” Quốc Hưng quân chủ hít thở vững vàng nói. Nhưng trái với suy nghĩ cái đầu là điểm yếu của nó, chẳng mấy chốc một cái đầu khác từ trong huyết nhục mọc ra.

Gào... Thuồng luồng nhìn Quốc Hưng quân chủ bằng ánh mắt phẫn nỗ. Nhân loại này liên tục gây thương tích cho nó, thù này đã không đội trời chung nữa rồi.

“Chậc, ngươi đúng là thứ yêu vật muốn ta phải dốc hết bản lĩnh của mình mà.” Quốc Hưng quân chủ bỏ qua mệt mỏi, lần nữa tấn công thuồng luồng.

Ở phía trên Đại Thanh, Vân Giai Kỳ vẫn đang quan sát chiến cục, trong khi đó Bạch Văn Khiêm và Bạch Khôi Nguyên đã áp sát rất gần rồi.

Khi khoản cách đã đủ Bạch Khôi Nguyên nháy mắt với Bạch Văn Khiêm một cái, bọn họ không một tiếng động lập tức ra tay.

Đột nhiên trong đầu Vân Giai Kỳ đỗ chuông cảnh báo, 419 xuất hiện nói: “Ký chủ, coi chừng.”

Vân Giai Kỳ vừa quay đầu thì một thẻ bài và một con dao găm đã cách mắt nàng ta hai tấc.

Bang! Một bức tường vô hình xung quanh Vân Giai Kỳ bị phá vỡ, xung lực gia tốc lớn hất ngã Vân Giai Kỳ ra.

“Vừa rồi là gì thế?” Cả Bạch Khôi Nguyên và Bạch Văn Khiêm đều kinh ngạc, bọn họ cảm nhận rất rõ đòn ám sát vừa rồi bị một bức tường vô hình nào đó quanh Vân Giai Kỳ cản trở.

Cú ngã vừa rồi khiến đầu óc Vân Giai Kỳ đảo điên, tóc tai rối mù, nhưng bản năng sát thủ chưa mất đi, nàng ta vô thức bật dậy lùi ra xa dù không nhìn thấy gì.

Bạch Khôi Nguyên và Bạch Văn Khiêm khồng hề chần chừ, họ tiếp tục tấn công nàng ta.

“Hỏa Diễm,”

“Phong Nhận,”

Hai đạo công kích phóng về phía Vân Giai Kỳ với tốc độ cực nhanh, Vân Giai Kỳ chưa kịp định rõ tình hình đã lãnh thêm hỏa diễm và phong nhận.

Phụt... Nàng ta ngã va vào tường đá, miệng phun ra máu.

Bạch Khôi Nguyên và Bạch Văn Khiêm đã xác định thứ phòng hộ quanh người nàng ta đã biến mất nên lập tức áp sát.

Khi sắp chạm vào người nàng ta thì một bóng đen nào đó xuất hiện phía trước Vân Giai Kỳ.

Ầm! Quyền của hai người va chạm với kẻ vừa tới, gây ra một xung lực lớn lan ra xung quanh.

Bỗng lôi đạo từ đâu đánh xuống khiến cả hai phải lùi ra tránh né.

Nhìn thấy diện mạo kẻ đó, khuôn mặt cả hai trở nên trầm xuống, một cái tên lạnh lùng được thốt ra...

“Hoạn Vương, Lãnh Hàn Phong...”