Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 14: Tiên – Ma đại chiến (2)

Bên ngoài tiên tộc lúc này khá hỗn loạn, nhưng ở Giới Ngục thì vẫn cứ âm u như thường ngày. Những tiếng động bên ngoài đã làm kinh động tới hai người ở bên trong.

Mọi lính canh đều xông ra chiến đấu, để lại sự yên tĩnh trong Giới Ngục. Viễn cảnh bên ngoài lúc này hết sức hỗn loạn. Binh lính hai bên giao chiến khắp nơi, những cái xác đầy máu trải dài trên nền cỏ xanh, dưới tường lạnh. Mùi máu pha lẫn mùi xác chết khiến cho bầu khí trong lành trước đó bị phá hủy nghiêm trọng.

An Dương quay qua Sóc Thiên nói: “Nhị ca, bên ngoài có biến, có...”

Nói tới đây đột nhiên cả hai người cùng thốt ra: “Ma tộc.”

Cả hai đều cảm nhận được ma lực dao động ở bên ngoài, họ biết ngay rằng tiên tộc đang bị tấn công.

An Dương hét to lên: “Có ai ngoài đó không, có ai không?”

Không ai trả lời, họ đoán rằng toàn bộ lính cai ngục có lẽ đã tham chiến rồi. Cũng có lẽ... đã chết rồi.

Quá im ắng. Đột nhiên có tiếng bước chân lộp cộp lộp cộp, có người.

Hai người lạnh lẽo nhìn nhau trao đổi ánh mắt, họ đều cảm nhận được bầu không khí có chút quỉ dị, chắc chắn toàn bộ lính cai ngục đã bị giết.

“Rầm” Tiếng nổ thật lớn đánh sập bức tường trước mắt hai người, ở đó có hai thân ảnh. Cả hai đều tỏa ra ma khí nồng đậm.

“Chà chà, đây chẳng phải là hai vị Thiên tướng cao thượng đó sao.” Tiếng nói phát ra trên người của kẻ trong có vè già dặn hơn.

Hắn ra lệnh cho kẻ bên cạnh: “Cơ Mật, hai tên này là của ngươi.”

Hắn ta phất tay đi qua phòng giam bên cạnh.

Tên Cơ Mật không nói gì mà chấp tay thực hiện ngay. Hắn nhìn An Dương và Sóc Thiên bằng ánh mắt nhìn kẻ đã chết, dang hai tay, tụ ma lực vào mỗi bàn tay.

Hai người kia vẫn cúi đầu không nhìn đến, nhưng ánh mắt họ liếc qua nhau rồi cười lạnh.

Cơ Mật thi triển ma pháp, công kích nhắm thẳng vào người An Dương và Sóc Thiên không có sức kháng cự, tạo ra một tiếng động khá lớn, hơi sương bay mù mịt lên.

Nghe tiếng động này thì kẻ kia đã biết rằng nhiệm vụ đã xong, cũng đến lượt hắn rồi. Vì cánh cửa này được gia trì đặc biệt hơn nên quá khó phá, hắn bèn lấy trong nhẫn ra một chiếc hộp, mở chiếc hộp đó ra, dồn một lượng ma lực rất lớn đấm vào cánh cửa, nhưng chỉ đủ tạo ra một lỗ rất nhỏ.

Hắn thả chiếc hộp đó vừa vặn vào trong. Ánh mắt tử sắc trong bóng tối nhìn về thứ được thả vào, miệng "khà khà" một tiếng.

Làn khói bay đi làm hiện ra hai thân ảnh vạm vỡ, tuy họ có đôi chút vết thương trên thân trần nhưng không thể ngăn cản được sự mạnh mẽ phát ra từ họ.

Một người thì to lớn, cơ bắp vạm vỡ. Một người thì thân hình cân đối, nhưng cả hai đều có rất nhiều vết thương khắp nơi trên cơ thể, chắc hẳn là họ đã trải qua nhiều cuộc tra tấn rất tàn bạo.

Sóc Thiên bẻ ngón tay “rắc rắc” một tiếng, hắn nói: “Chậc chậc, chúng ta rất cảm ơn ngươi.”

Đồng thời sát khí phát ra từ họ khiến Cơ Mật phải run sợ.

Hắn lùi về sau, mặt không thể tin được, nói: “Không thể nào, làm sao mà các ngươi có thể chứ?”

An Dương ha hả cười: “Cũng chỉ mất đi ngự mà thôi.” 

Hắn không biết, hoàn toàn không biết bọn họ vẫn còn ngự. Hắn nhanh chân dùng tốc độ chạy đi thì một cánh tay với tốc độ cực nhanh đâm xuyên qua đầu hắn.

“Khà khà, lâu rồi chưa giết tên ma tộc nào, không ngờ hôm nay có kẻ dâng tận miệng.” Sóc Thiên nói.

Hắn là người vừa hạ sát Cơ Mật, chuyện này quá dễ dàng bởi tu vi hai người quá cách biệt, dù cho vẫn còn suy yếu nhưng một thiên ma sơ kỳ như Cơ Mật không phải là đối thủ của một đại tiên đỉnh phong.

An Dương xoay cảnh tay, thắc mắc nói: “Vẫn còn một tên.”

Vì cảm nhận được sinh mệnh của Cơ Mật vụt tắt nên Ngô Ngụy nhanh chóng phi qua bên đây. Hắn thấy thân xác cùng cái đầu của Cơ Mật đã ở cách hai nơi, nằm lạnh lẽo trên nền đất.

Hắn nhìn qua, sắc mặt âm trầm nói: “Không thể nào, đáng lẽ hai ngươi phải chết mới đúng.”

Dừng lại một chút, trong đầu hắn sáng tỏ, nói ra suy nghĩ của mình: “Là ngự.”

“Ngươi có vẻ thông minh hơn tên kia nhỉ?” An Dương nói.

“Thông minh thì sao chứ, nếu đã là ma tộc thì ta giết hết.” Sóc Thiên nói, xong chẳng cần phải suy nghĩ gì nhiều, hắn tự tin xông lên đánh về phía Ngô Ngụy.

“Cẩn thận, lão tam.” An Dương quát lớn do hắn cảm thấy có gì đó không đúng.

Một trận ma phong bao lấy người Ngô Ngụy, đối kháng lại công kích của Sóc Thiên rồi đánh văng hắn ra, ngã đổ cả bức tường phía sau.

Sóc Thiên đứng dậy, bẻ cổ qua lại, hắn không ngờ tên trước mặt lại có tu vi khủng đến thế.

“Thiên ma đỉnh phong.” Cả hai người họ cùng nói ra. Tu vi của kẻ trước mắt hiển nhiên là ngang bằng với họ.

Ngô Ngụy hừ lạnh: “Các ngươi nghĩ rằng ta dễ giết thế sao, đã vậy ta sẽ cho các ngươi nếm thử sức mạnh thật sự của ma tộc ta.”

Hắn điều khiển các đợt ma phong khổng lồ nhắm thẳng hai người mà đánh tới. Nếu không bị giam như thế, hai người họ hoàn toàn có thể đối kháng cùng hắn, nhưng hiện tại họ đang mang vết thương nên chỉ có thể lựa chọn tránh đi, trúng phải có thể khiến vết thương càng nặng hơn.

Nhưng Ngô Ngụy làm sao để họ, ma phong của hắn truy sát hai người đến cùng, khiến họ không thể không đối mặt.

An Dương và Sóc Thiên xuất ra tiên lực, ngăn chặn ma phong công kích, vì vậy mà khiến cho vết thương càng trở nên trầm trọng hơn.

An Dương không còn cách nào khác ngoài triệu hồi nguyên hồn của chính mình, là một con độc giác thú nâu vàng, nhằm gia tăng thêm tiên lực trong chốc lát.

Còn nguyên hồn của Sóc Thiên thì là chiến binh nâu đỏ lửa hai tay đặt lên trên cán thanh đao vàng, dĩ nhiên là cùng cung mục đích gia tăng tiên lực trong thoáng chốc hòng chặn lại công kích.

Hắn đột ngột gia tăng uy lực khiến hai người họ bay ra va chạm mạnh vào vách tường khiến nó đổ nát. Các vết thương trên người tím tái hơn, máu bầm bắt đầu xuất hiện. Nhưng Ngô Ngụy vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, thậm chí uy lực của hắc phong càng ngày càng mạnh hơn.

Ngô Ngụy khinh thường nhìn An Dương và Sóc Thiên, hắn nói: “Vậy ra Thiên tướng chỉ có bấy nhiêu thôi sao, các ngươi làm lão phu có phần thất vọng đấy.” Làm bị thương nguyên hồn của họ khiến tâm trí hắn sinh ra chút đắc ý.

Ngô Ngụy thực ra chỉ chú tâm tu luyện, còn chiến đấu thì hắn chỉ có tham chiến tại những nhiệm vụ dễ dàng để bảo toàn mạng sống, một phần là vì hắn là nhạc phụ của Ma Đế U Minh nữa. Tuy tu vi rất cao nhưng kinh nghiệm thực chiến rất ít.

Vì chỉ được nghe tiền tuyến kể về tam thiên tướng Tiên tộc nên ông ta không biết được hết sự khủng bố của họ. An Dương và Sóc Thiên rất mạnh nhưng lại đang mang trọng thương, trong mắt ông ta thành ra bọn họ chỉ là giun dế mà thôi nên vô cùng khinh thường.

Vết thương quá nặng, dù cho có gọi nguyên hồn ra thì hai người cũng sắp không chống đỡ nổi, còn mất cả ngự nữa nên tình thế hai người lúc này nghìn cân treo sợi tóc. Các vết thương bắt đầu nứt ra, thất khiếu của họ bắt đầu chảy máu, sinh mệnh bắt đầu rút dần rút dần đi, đến mỗi mở mắt cũng rất khó khăn nữa.

Nhưng đột nhiên ma phong rút lại, thoát ra khỏi tử cảnh khiến họ thở dốc hồng hộc, những đường gân cơ hằng lên trên bả vai, ánh mắt hai người phẫn nộ nhìn hắn.

Ngô Ngụy hắn rất thích dằn vặt những kẻ sắp cận kề cái chết như thế này, đây là một trong những sở thích vô cùng biến thái của hắn mà chỉ có số ít kẻ biết.

Hắn không thể để bọn chúng chết dễ dàng thế này được, nhất định phải dày vò hai tên này một phen. Hắn cũng rất tiếc rằng không ai ở đây chứng kiến cảnh hắn đánh bại hai Thiên tướng.

“Chà chà, nhìn xem, những ánh mắt đầy căm phẫn, không cam lòng kìa. Đừng lo, các ngươi đã giết thuộc hạ của lão phu nhưng ta rất nhân từ nên sẽ cho các ngươi từ từ mà chết, hề hề.”

Phải, hắn rất thích dáng vẻ này, ánh mắt muốn tìm kiếm sự sống trong tuyệt vọng, sợ hãi, cầu xin, a ha ha.

Cả hai người đều đã gần đến giới hạn rồi, nhưng ánh mắt An Dương nhìn qua Sóc Thiên đầy ý vị, chiến đấu với nhau quá lâu đã giúp họ quá hiểu nhau rồi, Sóc Thiên ngay lập tức biết được kế hoạch của An Dương.

An Dương để hai bàn tay chạm đất, tập trung tiên lực lại, khiến cho mặt đất hơi rung.

Hành động đó đã lọt vào mắt Ngô Ngụy, hắn cười rẻ nghĩ: “Còn định phản kháng sao, vậy mới vui chứ.” Rồi hắn cảm nhận được phía dưới mình đang rung chuyển, từng ngọn đá nhọn nhô lên cực nhanh hòng đâm hắn.

Nhưng vì sở hữu phong nguyên tố nên tố chất thân thể hắn đã nhanh bẩm sinh, khiến ngọn đá đâm sượt qua người hắn. Ngọn đá lại nhô cao lên khiến hắn phải trích ma phong ra phá huỷ nó. Lúc nãy thấy được động tác mờ ám ấy nên hắn đã dễ dàng tránh né, còn lần này thì có hơi bất ngờ nhưng vẫn trong phản xạ. Lúc này tầm nhìn của hắn bị che khuất đi.

Chưa dừng lại ở đó, một thân ảnh lao nhanh về phía hắn, bàn tay rắn chắc đâm xuyên qua ngực Ngô Ngụy. Trên chiến trường sinh tử chóng vánh, thắng thua chỉ trong một giây này. Ma lực trong thân thể hắn loạn xạ lên, công kích về phía Sóc Thiên cùng An Dương khiến hai người họ hộc máu, Sóc Thiên vì ở quá gần nên bị thương nặng hơn.

“Ngươi... các ngươi...” Hắn lắp bắp nói, miệng chảy đầy máu. Hắn cảm thấy trái tim lạnh lẽo, máu chảy ra thành vũng dưới chân hắn.

“Không... ta không thể.”

Hắn lảo đảo lùi về sau rồi ngã rầm xuống, trước khi buông xuôi trong đầu hắn chỉ toàn tiếc nuối vì bá nghiệp chưa thành, hắn vô cùng hối hận vì đã đánh giá thấp Thiên tướng.

Hắn chết không nhắm mắt.

An Dương đỡ Sóc Thiên dậy, hắn nói: “Đi nào lão tam, chúng ta chưa thể nhắm mắt đâu.”

Sóc Thiên cười trừ: “Này lão nhị, bộ ta trong yếu ớt đến thế sao?”

“Không, ngươi mạnh đến nỗi bây giờ một ngọn gió cũng đủ thổi bay ngươi rồi.”

“Ha ha ha ha.” Hai người họ cùng xông ra ngoài, không màng những vết thương của bản thân mà ra sức chém giết đội quân ma giới.

...