Minh Cung Truyện

Chương 78: Thập niên như kiến mộng trung hoa

THẬP NIÊN NHƯ KIẾN MỘNG TRUNG HOA

(Mười năm chỉ như ngắm hoa trong mộng)

*Câu thơ trích Tượng tị nhật – Lưu Đắc Nhân.

- ---------------------

Trích Hoa bị giam lỏng trong Khôn Ninh cung suốt những tháng ngày điều tra về vụ án tiểu hoàng tử. Chu Hậu Thông không đến thăm nàng, cũng không có bất kỳ phi tử nào được bén mảng tới Khôn Ninh cung. Theo lệ, hậu phi là nghi phạm của một vụ án sẽ không được bước chân ra khỏi cửa cung trong suốt thời gian điều tra.

Hoàng đế chưa có phán quyết gì song trên tiền triều rất náo loạn. Biết bao đại thần như Trần Vạn Ngôn, Diêm Khắc Thịnh,... nhất mực đòi Hoàng đế trị tội Hoàng hậu một cách nghiêm khắc. Trương Trích Hoa phải sống trong những tháng ngày đen tối nhất của cuộc đời mình. Nàng phải đối mặt với áp lực mất ngôi Hoàng hậu, gia tộc đứng trước nguy cơ suy bại.

Một ngày đầu tháng mười một, sau đúng mười ngày kể từ khi Hoàng hậu bị Tiểu Hồng khai ra là người chủ mưu vụ hoàng tử đột ngột qua đời. Trời không có gió dữ, cũng chẳng có tuyết lạnh. Dường như thật hiếm mới có một ngày mùa đông như vậy.

Hoàng hậu như những ngày trước đó, vẫn luôn ngồi tựa cửa ngắm những chậu hoa mẫu đơn trước hiên điện đến độ ngẩn ngơ.

"Nương nương, đại sự không lành rồi. Người của Nội mệnh phủ đang tiến đến đây đòi điều tra Khôn Ninh cung vì đã tìm được vật chứng của vụ án ở nhà của Tiểu Hồng." Thường Thảo giọng lộ rõ sự sợ hãi, quỳ rạp xuống trước mặt chủ nhân mà than khóc.

Đối lập với Thường Thảo, Trích Hoa vẫn vô cùng bình tĩnh, thần sắc hầu như không biến động. Trích Hoa sớm đã biết mình bị hại, chứng cớ không có mà rồi sẽ có, những chuyện này từ khi Tiểu Hồng chính miệng khai man, nàng đều dự liệu từ trước. Chỉ là nó đến sớm hơn nàng nghĩ. Thật là một kế hoạch trơn tru, nhân chứng, vật chứng, khẩu cung đều đã có, chỉ chờ nàng đến chịu tội mà thôi.

Nàng nhếch môi lên cười một cái thật khẽ tựa như gió thoảng mây bay sau đó đưa mắt nhìn sân điện Khôn Ninh cung một lần rồi nói: "Thảo Nhi, chúng ta sắp phải đi khỏi nơi này rồi, ngươi có oán trách bản cung không?"

Thường Thảo gắn bó với Trích Hoa từ lúc còn rất nhỏ, từ khi ở Trương phủ đến lúc ở cung của Thái hậu, rồi sau đó là Tích Thúy cung, Khôn Ninh cung. Có thể nói Thường Thảo là người chứng kiến toàn bộ cuộc đời của nàng, cùng nàng bước qua mọi thăng trầm của cuộc sống.

Thường Thảo nức nở nói: "Nương nương nói gì thế? Dù nương nương có ra sao, nô tỳ vẫn luôn sát cánh bên cạnh người."

Nghe Thường Thảo nói vậy, Trích Hoa trong lòng cũng vơi bớt những tủi hờn. Nàng ôm khẽ lấy Thường Thảo, nghe rõ từng tiếng thút thít của thị, lòng xót xa và bất lực vô hạn. Có lẽ trên đời này, ngoảnh đầu nhìn lại cũng chỉ có Thường Thảo là một dạ một lòng với nàng, luôn suy nghĩ vì nàng. Đến cô mẫu, phụ thân, trước tình cảnh hiểm nguy của nàng có khi cũng sẽ bàng quang để tộc nhân không bị liên lụy.

Những tháng ngày tiếp theo, nàng hẳn sẽ phải tới Lãnh cung, nơi đáng sợ nhất với nữ nhân hậu cung. Thế nhưng nàng lại thấy trong lòng vô cùng thanh tịnh, không vướng bận điều gì.

Từ xa, Trích Hoa nghe thấy tiếng những bước chân rầm rộ đi tới. Không ai nói nàng cũng biết, bọn họ đến đây là để bắt nàng. Nàng đứng thật nghiêm trang ở trước hiên điện, như thể đã chuẩn bị sẵn tâm thế vậy.

Trác thượng nghi dẫn đầu đám người tiến vào cung Khôn Ninh. Dù rằng Hoàng hậu đang là người mang tội, song Trác Linh Nhân vẫn một mực cung kính: "Hoàng hậu nương nương, nô tỳ đến đây đưa người ra khỏi cung Khôn Ninh. Mời nương nương đi cùng với nô tỳ."

Thường Thảo rơm rớm nước mắt nghẹn ngào gọi: "Nương nương..."

Trương Trích Hoa mỉm cười thanh thản: "Bản cung không sao cả."

Thời khắc đó, trong lòng Thường Thảo và cả Trác Linh Nhân đều cảm thấy xót xa vô hạn. Lời của Trích Hoa tựa như một tiếng thở than mệt mỏi của một nữ tử đã đứng trên đỉnh quá lâu, mệt mỏi với tất cả những sự cô đơn và nghi kỵ trong chốn hậu cung đầy rẫy những toan tính, hiểm nguy. Những điều Trích Hoa khổ tâm, lo lắng, Thường Thảo đều hiểu cả. Trong suốt nhiều năm ở hậu cung, nàng luôn luôn áp lực về gia tộc, về địa vị, về quyền lực. Lần bị vu oan này, nàng không có bất cứ điều gì có thể chứng minh mình vô tội, song nàng cũng nhẹ nhàng buông lại tất cả.

Trích Hoa đã quá mệt mỏi rồi.

Nàng trịnh trọng chỉnh lại y phục của mình, sau đó theo Trác Linh Nhân và các cung nữ chuẩn bị rời khỏi Khôn Ninh cung. Thường Thảo mang theo tay nải y phục của Trích Hoa mà thị đã chuẩn bị từ trước, sau đó đi theo Hoàng hậu và các cung nhân kia. Trích Hoa được bố trí ở tạm lại hậu điện của Nội mệnh phủ trước khi việc điều tra kết thúc. Thời điểm này, chưa có bất cứ bằng chứng nào có thể phủ định việc Hoàng hậu là người có liên quan đến chuyện hoàng tử qua đời cả.

Khoảnh khắc bước chân ra khỏi Khôn Ninh môn, Trương Trích Hoa không khỏi bồi hồi mà ngoảnh đầu lại. Mỗi góc trong cung điện rộng lớn hoa lệ này đều có những dấu ấn của nàng suốt những tháng năm qua, nơi nơi đều thân thuộc và đều khiến nàng lưu luyến không nỡ xa rời. Có lẽ thứ nàng lưu luyến lúc này không còn là hậu vị, mà chính là những tháng ngày gắn bó với nơi đây. Nàng không quên những tháng ngày trống trải cô đơn, thường xuyên ra hậu viên ngắm hoa, tưới nước; nàng nhớ lắm những ngày cùng Hoàng đế tản bộ dưới đêm trăng thanh thanh cùng nhau hàn huyên tâm sự; nhớ cả những lúc lòng cô đơn, ngồi ở hiên điện ngẩn ngơ nhìn nhạn trên trời bay dần về phương xa...

Đáng tiếc, thời gian về sau, có thể nàng sẽ không bao giờ trở lại được nơi này nữa.

"Trác thượng nghi, bản cung có một thỉnh cầu quá đáng." Trương Trích Hoa nói.

Trác Linh Nhân dừng lại, cho các cung nhân của mình lui xuống một chút rồng kính cẩn lắng nghe. Trích Hoa nói: "Bản cung muốn gặp Hoàng thượng một lần, thượng nghi có thể giúp bản cung được không?"

Trác thượng nghi hơi khó xử để cân nhắc song Linh Nhân vẫn nhẹ giọng thưa: "Vâng, thưa nương nương."

Nghe thượng nghi nói vậy, lòng Hoàng hậu cũng nhẹ nhõm hơn được phần nào. Nàng nhìn Trác Linh Nhân bằng ánh mắt cảm kích bất tận. Đến cổng Càn Thanh cung, Trích Hoa hít một hơi thật sâu như thể để lấy tất cả động lực bước qua đó, chuẩn bị tâm lý thật tốt để đối mặt với Hoàng đế.

Trác Linh Nhân vào bên trong giúp Trích Hoa chuyển lời, không lâu sau đi ra và mời nàng vào bên trong. Lúc bước ra, Linh Nhân khẽ nói với Trích Hoa: "Nương nương, tuy rằng vật chứng, nhân chứng đều đã có rõ ràng cả, nhưng vẫn chưa phải là đã muộn. Nương nương nói với Hoàng thượng, biết đâu người sẽ..." Trác Linh Nhân luôn mạnh mẽ nhưng rồi cũng hơi rơm rớm lệ. Tuy rằng không một bằng chứng hay nhân chứng nào có lợi cho Trích Hoa, song linh tính vẫn nói với Linh Nhân rằng Hoàng hậu vô tội. Linh Nhân đứng đầu Nội mệnh phủ lâu năm, là người giải quyết nhiều vụ án lớn nhỏ của hậu cung, trực giác của nàng có lẽ không sai, nhưng rồi cũng chẳng có cách nào giúp Hoàng hậu. Nhất là Hoàng hậu im lặng, không giải thích hay biện minh thêm bất cứ điều gì.

Trích Hoa mỉm cười nói: "Cảm ơn ngươi, Thượng nghi."

Trác Linh Nhân khẽ đưa tay lau giọt lệ vương bên khóe mắt. Dáng vẻ ung dung của Hoàng hậu khiến nàng thật sự thương tâm. Nàng bình tĩnh nghiến răng, giấu đi cảm xúc, cúi đầu nói: "Nô tỳ cáo lui."

Chu Hậu Thông ở trong hậu điện, đang miệt mài ngồi đọc Đạo thư [1], vẻ mặt rất chăm chú. Từ sau khi biết đến Hứa Quản, hắn dường như say mê với Đạo giáo, không ngừng truyền những đạo sĩ có tiếng trên giang hồ tới nói chuyện cùng. So với lúc Nhạc Hy mới qua đời, dường như hắn đã bớt đi đau thương. Không hiểu sao, khi nhìn Chu Hậu Thông với tâm trạng khuây khỏa, thanh thản, lòng Trương Trích Hoa như yên ổn hơn phần nào. Có lẽ giờ đây, khi địa vị sắp không còn, trong lòng nàng Chu Hậu Thông không đơn giản chỉ là quân vương trên cao, mà còn là trượng phu của nàng. Lâu nay nàng chỉ coi mình là thần tử, là Hoàng hậu, không từng coi mình là thê tử của hắn.

Nàng trút một tiếng thở dài. Biết đâu trong lòng hắn cũng không từng coi nàng là thê tử? Nghĩ vậy rồi Trích Hoa có chút thất vọng.

"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng." Trích Hoa hành lễ chu toàn. Câu nói này đối với nàng vô cùng thân thuộc. Lời ấy thân thuộc đến mức nàng khi thốt ra, cảm giác như giữa mình và Chu Hậu Thông chưa từng có chuyện gì, nàng đơn giản chỉ là đến thăm hắn mà thôi.

Chu Hậu Thông ngẩng đầu, gấp lại quyển sách, khẽ gật đầu cho nàng ngồi xuống. Mặt hắn lạnh như thể được tạc từ băng, không có một chút cảm xúc, cũng chẳng biểu hiện thành một ý tứ cụ thể gì. Vẻ mặt này của hắn Trích Hoa đã không còn hiếm thấy từ khi Nhạc Hy qua đời. Lòng nàng có vài phần ganh tỵ với Nhạc Hy. Phải chăng nữ tử ấy đã lấy đi cả hồn phách và xúc cảm của Chu Hậu Thông, khiến hắn chẳng còn mặn mà với bất cứ hỷ nộ gì của nhân thế nữa?

"Trẫm đã nghe Nội mệnh phủ báo về chuyện chứng cứ từ nhà của Tiểu Hồng. Nàng chủ động tới đây, trẫm cũng muốn nghe lời biện bạch của nàng." Chu Hậu Thông lạnh lùng nói.

Trương Trích Hoa thậm chí còn chưa hỏi Linh Nhân về chứng cứ đó. Nàng vốn dĩ không còn quan tâm, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, thưa: "Thần thiếp không làm, tự khắc lòng thấy mình trong sạch. Hoàng thượng không tin thần thiếp, thần thiếp cũng không còn cách nào khác chứng minh."

"Lúc này nhân chứng và vật chứng đều hướng đến nàng. Người của Đại lý tự cũng xem xét kỹ số tài sản đó, đều là trẫm ban tặng nàng trong những dịp đặc biệt. Nếu nàng không làm, tại sao những thứ đó Tiểu Hồng lại có? Trẫm thật sự muốn tin nàng vô tội song trẫm là Hoàng đế, không thể dùng tình cảm để đánh giá mọi việc. Nàng nghĩ sao?" Hoàng đế lại hỏi.

Trích Hoa không một chút muộn phiền, ngay lập tức trả lời: "Hoàng thượng sủng ái, thần thiếp xưa nay có rất nhiều trang sức quý giá. Những thứ đó thần thiếp đều cho người của Khôn Ninh cung quản lý, thậm chí còn không nhớ cái nào của mình, thần thiếp thật sự không biết tại sao những thứ đó đến được tay Tiểu Hồng. Thế nhưng nói thế này, Hoàng thượng làm sao tin được thần thiếp chứ? Thần thiếp chẳng có gì để chứng minh cho lời này cả."

Nói đến đây, giọng nàng hơi nghèn nghẹn như muốn khóc: "Thần thiếp vào hậu cung của Hoàng thượng cũng đã ngót bảy năm, tần phi mà Hoàng thượng không tin tưởng không phải là chưa từng có. Ngày ấy, Hoàng thượng vì Trần Hoàng hậu hãm hại thần thiếp mà đoạn tuyệt, khiến nàng ta ưu sầu mà tự vẫn; vì Điệu Ẩn Cung phi bị cho là kẻ chủ mưu hãm hại Trang Thuận Đoan Hy Thần phi mà phũ phàng với nàng ta, khiến nàng ta uất ức thê lương. Những chuyện khi trước, chuyện nào cũng có bằng chứng nhân chứng rõ ràng, chuyện Trần Thái Uyển, thần thiếp là người trong cuộc, nàng ta có tội, thần thiếp không phủ nhận. Song Văn Ngọc Hiểu, một mực nói mình bị oan khuất, Hoàng thượng không tin nàng ta khiến nàng ta chết trong đau khổ. Đã bao giờ Hoàng thượng từng nghĩ rằng Văn Ngọc Hiểu thật sự bị oan hay chưa? Hay chỉ vì sự lý trí của người khiến nàng ta mất đi mạng sống? Thần thiếp biết Hoàng thượng vốn chỉ tin những thứ có trước mắt mình, chỉ là thần thiếp không ngờ bấy lâu nay, địa vị của thần thiếp trong lòng Hoàng thượng cũng chỉ như Văn thị năm đó, không hơn không kém chút nào. Thần thiếp và nàng ta, còn có cả Thần phi nữa, đều chỉ là cái bóng của hồng nhan tri kỷ trong lòng Hoàng thượng mà thôi."

Chu Hậu Thông bị động chạm vào chỗ yếu nhất trong lòng mình, không kìm được mà quát lớn: "Hỗn xược, nàng nói thế nghĩa là muốn báng bổ trẫm sao? Trẫm có tin nàng, nhưng tin rồi thì phải làm sao để nói với vạn người phía dưới? Nói là trẫm tin là đủ, không cần bằng chứng nào ư? Trẫm tin thì cứu được nàng sao? Các người luôn nghĩ Hoàng đế là toàn năng, trẫm mà có thể làm được tất cả, đã không có nhiều người phải đau thương đến thế."

Trích Hoa cười khổ sở: "Thần thiếp không cần Hoàng thượng minh oan, thế nhưng trong lòng Hoàng thượng cũng không tin tưởng, thần thiếp bất lực vô hạn. Có thể đó đơn giản là sự ích kỷ của thần thiếp, hoặc là do thần thiếp đã nghĩ mình quan trọng rồi. Thần thiếp hôm nay tới gặp Hoàng thượng một lần, cốt là để cầu xin một điều duy nhất."

Chu Hậu Thông thở dài một tiếng, hỏi: "Điều gì?"

"Thần thiếp biết thần thiếp không cách nào thoát được kiếp nạn này." Nàng nghẹn ngào nói. Thật sự mọi chuyện được sắp đặt đến độ hoàn hảo, có vật chứng, nhân chứng rõ ràng. Mà Tiểu Hồng kia ban đầu còn khai man ra Đức phi, sau đó vô tình tội dồn cả lên người nàng. Lời khai chân thực đến mức độ khiến cho tội đó không thể không là nàng được. Hít một hơi thật sâu, nàng giữ lại bình tĩnh, nén cho mình không rơi những giọt nước mắt: "Tội mưu hại huyết mạch hoàng gia là tội không thể tha, chắc chắn sẽ bị phế truất, gia tộc sẽ bị lưu đày. Tháng ngày thần thiếp ngồi trên phượng vị đã vì hậu cung của Hoàng thượng, thần thiếp chỉ xin Hoàng thượng niệm chút nghĩa tình với thần thiếp nhiều năm qua mà không lưu đày gia tộc của thần thiếp, để cô mẫu và phụ thân thần thiếp sống an nhàn những tháng năm sau này. Trương gia chắc chắn cũng sẽ không có bất cứ một ác tâm nào cả."

Chu Hậu Thông nghe đến hai chữ "phế truất", trong lòng cũng cảm thấy có chút xót xa. Từ ngày hắn sắc phong Trương Trích Hoa làm Hoàng hậu, hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày nàng không làm Hoàng hậu nữa, và hắn cũng chưa bao giờ nghĩ có một người nào có thể làm tốt vai trò này hơn Trương Trích Hoa.

"Trẫm đồng ý với nàng." Chu Hậu Thông hơi run giọng nói.

Trương Trích Hoa như cởi bỏ được gánh nặng trong lòng, tâm trạng nàng cũng tốt hơn. Nàng quỳ xuống, cẩn thận chắp tay khấu đầu trịnh trọng: "Thần thiếp đa tạ ân điển của Hoàng thượng."

Chu Hậu Thông nhìn dáng vẻ đó của Trích Hoa, lòng có nhiều phần không nỡ. Hắn bất giác gọi nàng: "Hoa Nhi!"

Đã lâu rồi nàng không nghe hắn gọi mình như vậy, đột nhiên trái tim nàng cũng se lại. Nàng lại nghe thấy hắn nói rất trầm: "Trẫm... có lỗi với nàng."

Lòng nàng trùng xuống, tất cả ưu thương cuối cùng dồn cả thành một nụ cười khiên cưỡng: "Hoàng thượng vốn dĩ không có lỗi. Thần thiếp cũng không thực sự tốt với người. Có lẽ đây sẽ là lần cuối thần thiếp được đối mặt với người trên danh nghĩa là một Hoàng hậu. Sau bao nhiêu năm như thế, thần thiếp mới nhận ra, mình quả thực không thích hợp với vị trí này. Năm đó khi còn là Thuận phi, thần thiếp từng đố kỵ với Trần Hoàng hậu. Mãi về sau, thần thiếp biết Trần Hoàng hậu khi ấy sống cũng không dễ dàng gì." Mỗi lần nói đến Trần Thái Uyển, trong lòng nàng luôn là áy náy và ám ảnh. Nàng ta đã ra đi mà một trong những người khiến nàng ta có kết cục thảm hại như thế chính là nàng.

Nói xong, nàng khấu đầu một cái cuối cùng, rồi cất bước rời đi. Trước khi đi, nàng thoáng nghe thấy vài lời Chu Hậu Thông nói: "Những người bên cạnh trẫm đều có kết cục đắng cay như vậy. Là Thái Uyển, là Ngọc Hiểu, Nhạc Hy,... Là do..."

Những lời còn lại, nàng không còn nghe thấy rõ. Chu Hậu Thông là Hoàng đế, hắn có áp lực của một Hoàng đế nhưng hắn không hiểu được áp lực của một Hoàng hậu. Là Hoàng đế, chỉ cần hắn làm tốt thì không ai có thể phế hắn, nhưng nàng là Hoàng hậu, ngôi vị của nàng bị biết bao nữ nhân trong hậu đình của hắn nhòm ngó. Như nàng, nàng dành cả nửa sau cuộc đời mình để giữ lấy ngôi vị này, cuối cùng nó cũng sắp không còn nữa.

Ngày mười tháng mười hai, vụ án về hoàng trưởng tử, cũng chính là Ai Trùng Thái tử chính thức khép lại. Hoàng hậu sau khi đưa về Nội mệnh phủ điều tra thì không nhận tội song cũng không đưa ra được bất cứ bằng chứng nào chứng minh mình vô can. Thậm chí trong cung Khôn Ninh, người ta còn tìm thấy độc dược tương thích với độc dược mà Tiểu Hồng mang tới, dập tắt hoàn toàn đi những hy vọng mong manh của Hoàng hậu.

Hoàng hậu bị dời đến Tích Thúy cung và giam lỏng tại đây. Sau những đề nghị gay gắt của đại thần triều đình thì Chu Hậu Thông vẫn lần lữa chưa phế hậu mà chỉ tước quyền quản lý hậu cung của nàng.

Một mùa đông đáng quên trong cuộc đời nàng. Một mùa đông tràn đầy những tuyệt vọng và khổ sở. Nhớ năm đó, Đại Minh có một trận tuyết lớn và dữ dội để rồi một thời gian sau Trần Hoàng hậu qua đời. Nàng cũng nhớ ngày Văn Ngọc Hiểu qua đời, trời cũng tuyết rơi trắng xóa.

Năm nay, Minh triều cũng đón một trận đại tuyết như vậy.

Trận đại tuyết ấy cũng là dấu mốc khép lại thời gian tại vị Hoàng hậu của nàng.

Tích Thúy cung quạnh quẽ thê lương. Dưới thân phận là một Hoàng hậu phạm trọng tội, Trích Hoa chỉ được giữ mình Thường Thảo bên cạnh hầu hạ. Những tháng ngày cuối cùng của năm Gia Tĩnh thứ mười một, nàng tựa má vào bậu cửa, nhìn ra màn tuyết trắng xóa đất trời. Quanh nàng chỉ có tiếng gió rít từng cơn heo hút hòa vào tiếng những cung nhân già ngâm nga trong ngày dài nhàn dỗi bên ngoài trường nhai:

"Tam thiên cung nữ yên chi diện

Kỷ cá xuân lai vô lệ ngân..."

(Ba ngàn giai lệ yêu kiều vậy

Xuân đến mấy ai chẳng lệ sầu?)

Năm xưa tranh giành nhau chút hoàng ân, cuối cùng nàng cũng không khác Ngọc Hiểu và Thái Uyển là bao, đều là đau thương và thất vọng. Hóa ra nữ nhân trong hậu cung là vậy, chẳng quản địa vị hay sủng ái, ai cũng có một kết cục thê lương...