Trong phòng, không chiếu kính thai.

Bạch Ngọc Đường ngồi lẳng lặng, trên mặt không có một tia biểu tình, đột nhiên, mi y khẽ giật.

Họa ảnh, ra khỏi vỏ.

Kiếm đi, kiếm về, chỉ tại một cái chớp mắt.

Ngoài phòng, truyền đến một chuỗi tiếng cười kiều mỵ: ” Ài! Ta suýt chút nữa đã bị công tử làm cho sợ tới mức tam hồn thiếu mất nhị hồn rồi.”

Gió, vốn là thực ôn nhu quán vào ô cửa, cố tình lọt vào tiếng cười  kiều mỵ lại trở nên dị thường thê lương.

Thê lương  không phải gió, mà là kiếm ý theo gió mà đến .

Kiếm ý,  thông nhân ý.

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường nổi lên ý cười cao thâm , tay áo tung bay, người đã lược cửa sổ mà ra.

“Đã đến thì phải niềm nở đón chào, sao lại nhẫn tâm  bạt kiếm chỉ vào?”

Ngoài phòng, đình giữa hồ, thanh rượu nhất hồ.

Rượu, là loại bình thường tới cực điểm , chỉ là người mời rượu, có một đôi tay xấu xí không chịu nổi, nàng rõ ràng là cười  như xuân hoa, mang theo một cỗ cực nghiên  mị, nhưng đáy mắt lại là một mảnh hàn ý.

“Không biết, rượu ta khuyên công tử có uống hay không?”

Bạch Ngọc Đường cười mà không đáp, đưa tay nhận lấy chén rượu đầy, uống một hơi cạn sạch,: “Trên đời có bao nhiêu người có thể kinh được rượu Ngô cơ khuyên?”

Ngô cơ, đưa tay nhận lấy chén rượu cạn, lại rót đầy, hai tay đưa lên,: “Đáng tiếc, người khác nhìn thấy tay Ngô cơ, đều thấy mệt.”

“ Là nhân mệt, vẫn là tâm mệt?”

“Công tử là tâm mệt, vẫn là nhân mệt?”

“Ngươi cứ nói đi?”

Ngô cơ, xoay người, nhìn giữa hồ,: “Ngô cơ đoán không ra.”

Bạch Ngọc Đường,  ngồi ở đình giữa hồ, nhìn về nơi xa từng gợn sóng lăn tăn êm dịu nở trên mặt hồ, sâu kín thở dài,: “Nếu Ngô cơ không phải đến đoán tâm, cần gì phải lo lắng mời rượu như thế?”

“Bởi vì Ngô cơ chỉ biết mời rượu.”

“Cho nên, ta uống ngay. Cho nên, ngươi cũng nhất định sẽ đoán tâm.”

Ngô cơ, xoay người, tái châm một ly, uống một mình.

“Tội gì?”

“Vui vẻ chịu đựng.”

Vui mừng, Khai phong khó được khi vui mừng như vậy, dù sao đây cũng là việc vui của Triển hộ vệ, là việc đáng giá để vui mừng.

Nến đỏ, cao đường.

Hỉ tự, treo cao.

Triển Chiêu, dưới sức ép của hỉ nương thay một thân hỉ phục, một thân hồng y.

Hồng thằng, nắm, tân nhân.

Đinh nguyệt hoa nhìn không ra biểu tình trên mặt Triển Chiêu, trong lòng không yên cùng bất an, không biết  hạnh phúc này là thật hay là giả?

Triển Chiêu, thấy không rõ, Đinh nguyệt hoa dưới khăn hồng, trong lòng kinh sợ, không biết  trừng phạt này là mộng hay là thật?

“Không đi, không phải sai lầm rồi sao?”

“Ta sai lầm rồi sao?”

Ngô cơ ngẩng đầu, khó hiểu  nhìn y. Bạch Ngọc Đường vẫn vẻ mặt bình tĩnh nhìn mặt hồ phía xa ,nàng lại cất tiếng hỏi:  “Chẳng lẽ ngươi không có sai?”

“Bởi vì hắn là Triển Chiêu, cho nên ta sẽ không sai.”

“Đinh nguyệt hoa có phải hay không thua thực thảm?”

“Nàng không có thua, người thua là ta.”  Bạch Ngọc Đường nhìn thấy Ngô cơ không hiểu: “Ta đúng, nhưng không có nghĩa là ta không có thua. Thua cùng sai không giống nhau càng không thể cho nó là một, ta đúng, bởi vì ta yêu chính là một hảo nam nhi, ta thổ lộ tình cảm không hối  không oán, cùng hắn gặp và hiểu nhau, là hạnh phúc lớn nhất mà ta cả đời cầu được  ; ta thua, bởi vì người ta yêu là một nam nhi  hiệp nghĩa vô song,mà đã gắn với hai chữ hiệp nghĩa thì sẽ có rất nhiều điều không do ý mình, biết hắn hiểu hắn, sẽ không nhẫn tâm, cho nên ta thua.”

Triển Chiêu, máy móc nghe theo hỉ nương bài bố, trong mắt hắn không thấy sự  khoái hoạt mà một tân nhân nên có.

Xuyên thấu qua lụa mỏng màu đỏ , Đinh nguyệt hoa đem tất cả biểu tình của Triển Chiêu nhìn xem nhất thanh nhị sở, cắn chặt môi dưới, cố nén, nước mắt.

“Không được hành lễ.”

Một tiếng quát lớn  từ đằng xa truyền đến, cùng tiếng Triệu hổ  cầu xin, Triển Chiêu không có bởi vì vậy mà nhẹ nhàng thở ra.

“Triển đại nhân, không thể cưới Đinh tỷ tỷ, hắn không thương nàng, vì cái gì lại muốn lấy nàng?”

“Kiếm nô, không được vô lễ.” Sắc mặt Bao Chửng  thật sự chìm, tiếng nói lộ ra nghiêm khắc.

Nguyệt kiếm nô, vừa thấy sắc mặt Bao đại nhân , trong lòng biết không tốt, nhưng là, nếu không ngăn cản, vậy Thiếu chủ nhân của nàng phải làm sao bây giờ? Quên đi, cho dù sau này bị Bao đại nhân trách phạt cũng chỉ có thể làm như vậy thôi,: “Bao đại nhân,  không phải ta vô lễ, chính là  nói điều thật, người cũng biết, không, toàn bộ người trong Khai Phong Phủ cũng biết, người Triển đại nhân thích  chỉ có Thiếu chủ nhân nhà ta , thì vì sao hắn phải lấy một người hắn không thương, Đinh tỷ tỷ, thiên hạ hảo nam nhân còn nhiều mà, ngươi vì cái gì phải phá hư hạnh phúc của Thiếu chủ nhân nhà ta   ?”

“Nguyệt nô, không được.....”

Nguyệt kiếm nô đánh gãy lời Công Tôn tiên sinh,  “Nguyệt nô là một hương dã nữ tử, từ nhỏ chưa từng đọc quá sách thánh hiền, bất quá ta biết, nhân chỉ cầu à không thẹn với tâm, Nguyệt nô không thể để cho Thiếu chủ nhân đau lòng thêm nữa.”  Nàng đi đến trước mặt Triển Chiêu ,  “Triển đại nhân, ngươi không phải thật tâm muốn lấy Đinh tỷ tỷ đi?”

Triển Chiêu nhìn Nguyệt kiếm nô, nghĩ muốn lắc đầu, khóe mắt  dư quang lại thấy, Nguyệt hoa khẽ run người,: “Ta là thật tâm lấy Nguyệt hoa làm vợ.”

Nguyệt kiếm nô mở to hai mắt, nàng không tin, nàng không dám xác định hỏi: ” Vậy, Thiếu chủ nhân nhà ta phải làm sao bây giờ?”

“Hôn nhân này, còn không phải là Thiếu chủ nhân nhà ngươi thỉnh  chỉ ban  hôn cho.”

Triệu hổ lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu liền thấy Nguyệt kiếm nô nhìn hắn bằng ánh mắt phải làm thịt mình, hàn quang chợt lóe, kiếm  của Nguyệt kiếm nô  đã  các ở trên cổ Triệu hổ , vẻ mặt sương lạnh,: “Ngươi tái nói bậy, ta liền một kiếm lấy mạng của ngươi.”

“Ta không nói bậy, không tin ngươi hỏi mọi người xem.”

Nguyệt kiếm nô, nhìn quanh bốn phía, một đám người muốn nói lại thôi,” Đương “ kiếm, rơi.

“Làm sao có thể, làm sao có thể như vậy?”  Nguyệt kiếm nô không tin, nghĩ muốn  xác nhận lại, nàng ngẩng đầu nhìn  Triển Chiêu, trong mắt Triển Chiêu một mảnh bình thản,  “Ta không tin, Thiếu chủ nhân yêu Triển đại nhân như vậy, làm sao có thể tự mình đi thỉnh chỉ tứ hôn?”

“Nguyệt nô, trở về đi, chiếu cố hảo Thiếu chủ nhân nhà ngươi, nói cho y biết, Triển Chiêu nhớ kỹ lời của y.”

Rượu, không biết khi nào thì trở nên chua sót như thế, có phải hay không bởi vì người uống rượu không bình thường.

Ngô cơ, thực không giải thích được, nàng khó hiểu, trên đời này, vì sao trên đời này lại có một chữ “ tình “ làm cho người ta khó hiểu như vậy.

“Ngươi có thể đi rồi.”

“Ta thực  có thể đi sao?”

” Vì sao ngươi lại không thể đi, người, quan trọng nhất là biết khi nào thì nên tiến khi nào thì nên lui, nếu ngươi không lùi, đến khi ngươi muốn lui, thì đã muốn không còn đường thối lui.”

Ngô cơ, đứng dậy.

“Họa ảnh không có Cự khuyết, rất cô đơn, loại này cô tịch, ta sợ hãi.”

” Cự khuyết không có họa ảnh, vẫn có thể cùng trạm lô, hẳn là sẽ không tịch mịch, về phần, họa ảnh, ta nghĩ, ngươi sẽ không để cho nó tịch mịch?”

“Ta?”

Bạch Ngọc Đường, gật gật đầu.

Ngô cơ, cực ôn nhu  vuốt ve họa ảnh trong tay, hàn ý trong mắt lại càng dày hơn.

Bạch Ngọc Đường, căn bản không có nhìn Ngô cơ liếc mắt một cái, tự mình rót cho mình một ly tràn rượu.

Sát khí.

Sát khí ngày càng đặc hơn.

Ngô cơ, cảm giác được  sát ý, cái nàng khó hiểu chính là,  sát ý này vì cái gì sẽ đến từ kiếm mà không phải người.

“Ngươi lại đang gạt ta?”

Bạch Ngọc Đường, thực hoang mang  nhìn Ngô cơ, trong mắt là khó hiểu, nhưng khóe miệng rõ ràng mang theo ý cười trào phúng ,: “Tại sao ta lại lừa Ngô cơ?”

” Sao ngươi lại không chết?”

” Vì sao ta phải chết?”

“Bởi vì.....”

“Bởi vì ta uống  ly nhân say, cho nên ta hẳn là nên chết, ta như thế nào có thể không chết? “

Ngô cơ dùng sức  gật đầu, Bạch Ngọc Đường mỉm cười  nhìn nàng nói, “Bởi vì, ta đánh cuộc, ta cho rằng ta sẽ thua, ai biết ta sẽ thắng?”

” Vì sao hắn lại đối với ta như vậy?”

“Bởi vì, hắn thủy chung  vẫn là  đệ tử của Nguyệt Lăng Tiêu .”

“Cục, sai ở nơi nào?”

“Sai ở, ngươi không nên bắt ta dùng kiếm buộc hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn.”

Ngô cơ, không nghĩ ra.