Tiểu vương gia nhìn con thỏ đang chui trong lồng ngực của mình, thần sắc phức tạp.

Hắn thật sự không có cách nào liên hệ thỏ con Miên Miên lông xù xù mềm mềm hiện tại và yêu tinh ngây thơ xinh đẹp lại với nhau.

Thỏ nhìn chăm chú Tiểu vương gia một lúc, sau đó nhảy nhót qua lại rúc vào trong lồng ngực hắn.

Tiểu vương gia nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được, đưa tay xoa một cái lên lớp lông thỏ mềm mại óng ả.

Sau đó lại thêm một lần nữa.

Xúc cảm thật sự quá tinh tế khiến Vương gia đều quên luôn rằng con thỏ đang nằm trong lồng ngực mình không chỉ là một con thỏ bình thường, mà còn là một... con yêu quái.

Thỏ được xoa rất thoải mái, Tiểu vương gia xoa thỏ cũng rất sảng khoái, hắn vuốt ve thỏ rất lâu mới mơ mơ màng màng thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau Tiểu vương gia liền cảm thấy không đúng, trong lồng ngực hình như... có người.

Thỏ...

Không đúng không đúng, tối hôm qua hắn ngủ một mình, cũng không đúng, trong lồng ngực của hắn hình như còn có ôm một con thỏ.

Tiểu vương gia mở mắt ra nhìn xuống, trong lồng ngực của hắn quả thật là thỏ, chỉ là một con thỏ thành tinh đã biến thành hình người.

Thỏ tinh ngủ cũng rất ngoan, mái tóc như thác đen óng, xoã trên đầu vai, lông mi cũng dài, che phủ trước mắt, chỉ là cái chân... Tiểu vương gia thử giật giật chân mình, lại phát hiện Bạch Thỏ Tinh càng ôm mình chặt hơn.

Tiểu vương gia nằm ngửa trên giường, thở dài ra một hơi, sau đó bắt đầu suy nghĩ có thể đạp Bạch Thỏ Tinh xuống giường hay không.

Hắn còn chưa nghĩ ra đáp án, cánh tay của Bạch Thỏ Tinh đã duỗi tới. Y ôm lấy Tiểu vương gia, mặt cọ lên gò má Tiểu vương gia dụi dụi, ngực cũng nhích lại cọ vào cánh tay Tiểu vương gia

Xúc cảm nhẵn nhụi... Trong đầu Tiểu vương gia đấu tranh dữ dội, do dự hồi lâu, cuối cùng hắn chậm rãi đưa tay ra, muốn cảm thụ bầu ngực trắng mịn của Bạch Thỏ Tinh.

Tiểu vương gia mới duỗi tay được một nửa, đã đột nhiên cảm giác không đúng, ánh mắt hắn thoáng nhìn về phía dưới, phát hiện Bạch Thỏ Tinh đã tỉnh, đang chớp mắt nhìn hắn.

Da mặt Tiểu vương gia lập tức đỏ bừng, nhanh chóng rút tay về: "Tỉnh rồi?"

Bạch Thỏ Tinh ngọt ngào "Ừm" một tiếng.

"Ta..."

Tiểu vương gia đang muốn giải thích động tác vừa rồi của mình, Bạch Thỏ Tinh lại trực tiếp ngắt lời hắn: "Ngươi là muốn sờ ta à?"

"Ta không..."

"Đây, cho ngươi sờ." Bạch Thỏ Tinh ưỡn ngực về phía trước một cái.

Tiểu vương gia: "..."

Hai người còn đang giằng co, cửa phòng đột nhiên bị người nào đó mở ra, khuôn mặt đáng ghét của anh họ thò từ ngoài cửa vào, gã hứng thú vội vàng gọi: "Kỳ Nhiên à..."

Giọng nói của anh họ vào khoảnh khắc nhìn thấy hai người trên giường đã biến mất, cực kỳ giống một con gà trống đang gáy sáng lại bị người ta bóp lấy cổ.

"Chuyện gì...đây???"

Tiểu vương gia nhanh chóng kéo chăn lên trùm kín đầu Bạch Thỏ Tinh, mặt hắn không hoảng loạn, nói với anh họ: "Đi ra ngoài!"

Anh họ không thèm để ý tới lời Tiểu vương gia nói, gã đi tới ngồi xuống bên bàn, chậc chậc hai tiếng, trên mặt là vẻ suy tư: "Kim ốc tàng kiều? Kỳ Nhiên à Kỳ Nhiên, ta thật sự không ngờ đệ còn có bản lĩnh này?! Đệ lấy người ở đâu ra? Tối hôm qua không phải vẫn chỉ có mình đệ sao?"

Tiểu vương gia lạnh lùng nói: "Chuyện không liên quan tới ngươi."

"Làm sao lại không liên quan tới ta chứ?" Anh họ lần mò bên hông một lượt, vốn định rút cây quạt mình thường mang, kết quả lại chẳng sờ thấy gì, "Đưa tiểu mỹ nhân ra cho ta xem. Để ta nhìn thử xem tiểu đáng thương của Kỳ Nhiên bảo bối nhà ta trông đẹp thế nào."

Tiểu vương gia còn chưa kịp nói, trong chăn đột nhiên nhúc nhích hai cái, đầu Bạch Thỏ Tinh chui ra từ bên trong, y nhìn về phía anh họ, sau đó nở nụ cười với gã.

Anh họ cười với Bạch Thỏ Tinh, sau đó hỏi Tiểu vương gia: "Ánh mắt coi như không tệ, người tìm được từ đâu?"

"Không phải như ngươi nghĩ." Tiểu vương gia còn đang phí công giải thích.

"Không phải? Không phải mà sáng sớm người ta lại xuất hiện ở trên giường của đệ?" Anh họ dùng vẻ mặt như nhìn kẻ ngu nhìn về phía Tiểu vương gia, "Đệ thật sự nghĩ ta dễ gạt vậy?"

"Thật ra y là..." Tiểu vương gia không biết nên giải thích với ông anh họ ngu ngốc này thế nào.

Anh họ không tin, vẻ mặt Bạch Thỏ Tinh tái nhợt đi, y chỉ nghe thấy Tiểu vương gia vẫn luôn phủ định quan hệ của bọn họ với người vừa tới.

Y đột nhiên mở miệng gọi Tiểu vương gia: "Phu quân..."

Y vừa mở miệng, Tiểu vương gia đã ngây người, anh họ cũng ngây người.

Bạch Thỏ Tinh lại gọi thêm một tiếng: "Phu quân..."

"Ngươi ngươi ngươi đừng có mà gọi lung tung, ai, ai là phu quân của ngươi?!" Tiểu vương gia kích động như con mèo dựng lông, còn anh họ đã bình tĩnh lại, đang thảnh thơi ở bên cạnh xem trò vui.

"Ngươi chính là phu quân của ta, ngày hôm qua ngươi, ngày hôm qua ngươi..."

"Ngày hôm qua làm sao vậy?" Anh họ hưng phấn mở miệng.

"Ngày hôm qua ngươi xem hết cả người ta, " Bạch Thỏ Tinh rưng rưng muốn khóc, "Ngày hôm qua ngươi còn sờ ta."

"Sờ hết cả người ta."

Anh họ đau lòng nói: "Kỳ Nhiên ơi Kỳ Nhiên, đệ... đệ đúng là!"

Tiểu vương gia khó lòng giãi bày, tức đến nỗi ngã ngửa.

Anh họ đột nhiên hào khí ngất trời: "Sợ cái gì, ta làm chỗ dựa cho ngươi, giờ ta sẽ trở về viết một phong thư cho hoàng thượng, nói cho ngài biết Kỳ Nhiên phạm tội ở đây!"

Anh họ đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, gã đi được một nửa, đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Tiểu mỹ nhân, ngươi tên là gì?"

Bạch Thỏ Tinh nhỏ nhẹ nói: "Miên Miên."