Lưu Vân phường thị cũng có bán các loại pháp khí đã luyện chế sẵn, nhưng đa số là trung phẩm, hạ phẩm pháp khí, thỉnh thoảng có một hai món thượng phẩm pháp khí, đều bị một ít tu sĩ Luyện Khí kỳ “quý tộc” mua, giá cả cao đến bảy tám trăm thậm chí hơn ngàn linh thạch. Mặc dù Triệu Địa không thiếu linh thạch, nhưng cũng không dám đi mua một món như vậy.

Trước kia trên Địa Cầu Triệu Địa cảm thấy một trong những chuyện đau khổ nhất trên đời là không có tiền tiêu. Bây giờ Triệu Địa cảm thấy có tiền mà không dám tiêu, cũng là một nỗi đau khổ.

Mặc dù hạ phẩm pháp khí rẻ thật, nhưng Triệu Địa coi thường, hắn chỉ muốn dùng trung phẩm pháp khí. Lúc Triệu Địa cải trang thành tu sĩ đấu bồng từng mua hai món trung phẩm pháp khí, một món là một chiếc nhẫn bằng Tinh Đồng có thể công có thể thủ. Món còn lại là một tấm thuẫn đen sì, gọi là Huyền Ô thuẫn, là một món pháp khí phòng ngự không tệ, mỗi món tốn của hắn một khối trung phẩm linh thạch.

Ngoại trừ hai món pháp khí này ra, Triệu Địa vẫn còn vốn kiếm cơm của mình: Chế Phù thuật.

Sau khi đạt tới Luyện Khí kỳ tầng mười một, Triệu Địa học tập các loại pháp thuật Luyện Khí kỳ trung cấp như Hòa Xà thuật, Kim Thuẫn thuật, Mộc Giáp thuật, Địa Thứ thuật... đặc biệt học là hiểu ngay tức khắc. Bởi vì có đầy đủ linh lực, chỉ cần hơi tìm hiểu một chút, sau đó trải qua một vài lần thử rất nhanh đã miễn cưỡng nắm được, cũng chỉ còn thiếu một ít thời gian luyện tập là đạt tới mức độ sử dụng thành thạo.

Nắm được trung cấp pháp thuật, lập tức có thể thử luyện chế trung cấp phù lục. Lần này Triệu Địa luyện chế trung cấp phù lục có thể dùng hai chữ điên cuồng để hình dung. Bởi vì hắn không còn e ngại tới vốn liếng chế phù như giấy phù hay đan sa, cho nên cũng không cần lo lắng thất bại. Hơn nữa một khi cảm thấy linh lực có vẻ không đủ, lập tức xa xỉ sử dụng thượng phẩm linh thạch ngồi tĩnh tọa khôi phục linh lực.

Vì vậy, Triệu Địa chỉ cần không ngừng buông thả pháp thuật, không ngừng luyện chế phù lục. Dưới sự luyện tập ở cường độ cao như vậy, sau khi trải qua cả ngàn lần thất bại, cuối cùng Triệu Địa cũng đã gia tăng xác suất luyện chế trung cấp phù lục thành công của mình lên tới hai thành, đồng thời cũng thu được một hai trăm đạo trung cấp phù lục các loại.

Ngoài ra trong phường thị cũng thỉnh thoảng bán ra vài đạo phù lục Luyện Khí kỳ cao cấp, giá tới gần hai ba mươi linh thạch một đạo, Triệu Địa cũng không hề keo kiệt mua về mấy đạo.

Có những phù lục này, Triệu Địa cảm giác mình hẳn đã có thể tự vệ, nhưng vẫn còn chưa đủ. Với tính càng ngày càng cẩn thận của hắn, chuẩn bị nhiều một chút cũng không thừa.

Trước khi hắn rời khỏi Lưu Vân phường thị, vừa khéo gặp hội giao dịch ba năm một lần.

Hội giao dịch này nhắm vào đối tượng chủ yếu là tu sĩ Luyện Khí kỳ cao cấp và Trúc Cơ sơ kỳ, cho nên sẽ xuất hiện không ít đồ tốt. Triệu Địa vô cùng mong đợi hội giao dịch này, kế hoạch của hắn là cải trang thành tu sĩ đấu bồng bình thường, sau khi tham gia hội giao dịch xong sẽ đi theo dòng người tan hội rời khỏi Lưu Vân phường thị.

Hẳn tới lúc đó, tu sĩ ở gần Lưu Vân phường thị sẽ tới lui tấp nập, đám cường đạo chuyên môn tấn công tu sĩ đơn độc để đoạt bảo hẳn cũng chỉ có thể tạm tránh đi.

Chỉ tiếc là dù trong hội giao dịch này có không ít bảo bối các loại bán ra, tỷ như thượng phẩm pháp khí, đáng tiếc toàn là bán đấu giá công khai, giá thành giao cuối cùng thậm chí còn cao hơn cả ngày thường. Cho dù Triệu Địa đã ngụy trang cũng tuyệt không dám tham dự đấu giá.

Nghe nói ngày cuối cùng của hội giao dịch còn có một buổi đấu giá đặc biệt nhằm vào tu sĩ Trúc Cơ kỳ, những vật phẩm được đưa ra đấu giá toàn là pháp khí cùng linh đan diệu dược mà Trúc Cơ kỳ mới có thể dùng tới.

Nghe đồn còn có một món cực phẩm pháp khí cũng nằm trong số vật phẩm đưa ra đấu giá. Nhưng buổi đấu giá này chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới có tư cách tham gia, Triệu Địa ngay cả cơ hội tiến vào kiến thức chiêm ngưỡng một phen cũng không có.

Tuy rằng không tranh được những món trong hội đấu giá, nhưng hiển nhiên trong hội giao dịch lần này, cao cấp tu sĩ bày hàng ra bán nhiều hơn bình thường, thậm chí còn có mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng dọn hàng ra bán. Triệu Địa đi xem từng gian hàng một, rốt cục cũng mua được một vài món như ý.

Một món là đan dược có ích cho tu vi của mình sau này: Tẩy Tủy đan. Loại đan dược này ngày thường phường thị bán rất ít, nhưng lần này lại có mấy gian hàng có bán vật này, Triệu Địa không bỏ sót, mỗi gian hàng đều mua vài viên.

Một món khác là một chiếc lân giáp, chủ sạp là một vị tiền bối Trúc Cơ kỳ. Vị tiền bối này nói đã từng săn giết một con thượng phẩm yêu thú Thôn Hòa Mãng, phát hiện ra lớp vảy dưới bụng nó cực kỳ cứng rắn, pháp khí đao kiếm thông thường rất khó đâm thủng. Hơn nữa còn nhẹ nhàng mềm mại, bèn thuận tay chế thành một chiếc lân giáp. Nếu mặc lên người có thể phòng ngừa công kích của một ít pháp khí đao kiếm thông thường, ra giá bán một trăm linh thạch, ngang với giá của một món trung phẩm pháp khí thông thường.

Các tu sĩ đều có thủ đoạn phòng ngự toàn thân như phòng ngự pháp khí cùng với vòng bảo vệ vô cùng hữu hiệu, vì vậy nhất thời y cũng không bán lân giáp này đi.

Triệu Địa nhìn thấy vật này rất thích, không chút do dự mua ngay tức khắc. Đối với hắn mà nói, đây chính là bảo bối bảo vệ tính mạng, đối phó đánh lén hữu hiệu nhất.

Món cuối cùng là do một tu sĩ Trúc Cơ kỳ bán ra, là một đôi giày tinh xảo mềm mại, do lông vũ của mấy loại yêu thú họ chim chế thành một món pháp khí. Sau khi mang vào, tốc độ chạy có thể tăng lên gần một nửa. Đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ, đôi giày này cũng giống như gân gà.

Dù sao tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể tùy ý thi triển Đằng Không thuật, ngày thường toàn là bay tới bay lui trên trời, đôi giày này hầu như không có tác dụng gì. Nhưng đối với Triệu Địa chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ, lại sắp sửa đi xa, đôi giày này có tác dụng vô cùng to lớn. Cho nên hắn bấm bụng bỏ ra hai trăm linh thạch mua đôi giày này, đặt cho nó một cái tên dễ nghe: Bách Vũ ngoa.

Hội giao dịch vừa kết thúc, Triệu Địa liền thu thập tất cả vật phẩm, lặng lẽ rời khỏi Lưu Vân phường thị mà hắn đã ở hơn bảy năm trời.

Triệu Địa vẫn đầu đội đấu bồng che mặt lụa đen, chân mang Bách Vũ ngoa. Hắn cũng mặc lân giáp vào thân, bởi vì giáp này rất mỏng, cho nên sau khi khoác thêm một chiếc trường bào màu xám bên ngoài không thể nhìn ra.

Nhìn qua hắn hết sức nhàn nhã, tốc độ chậm rãi như đang đi dạo, thật ra nhanh chóng vô cùng, không tới hai ngày hai đêm đã đi được hơn tám trăm dặm. Dọc trên đường đi hắn vô cùng cần thận, phóng xuất thần thức thám thính hoàn cảnh xung quanh, cảnh giác với từng ngọn cỏ lay động.

Từ khi tu vi tăng tiến, Triệu Địa cảm thấy thần thức của mình càng ngày càng lớn mạnh. Hiện tại hắn đã có thể phóng xuất thần thức ra xung quanh trong vòng năm trăm thước, nắm được nhất cử nhất động của từng gốc cây ngọn cỏ trong phạm vi này.

Nếu xa hơn chút nữa, cảm giác của hắn không còn nhạy bén như vậy, nhưng nếu có tu sĩ khác tiến vào phạm vi xung quanh hắn một ngàn thước, hắn vẫn có thể dễ dàng cảm ứng được.

Lúc này Triệu Địa chợt cảm giác được phía trước cách đó không xa có hai tên tu sĩ đang đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Với tính tình cẩn thận của hắn, đương nhiên tốt nhất là đi đường vòng, căn bản không tiếp xúc với những tu sĩ khác. Nhưng vị trí mà hai tên tu sĩ này chiếm cứ vừa khéo nằm trên đường mà hắn bắt buộc phải đi qua. Nếu như muốn đi đường vòng, e rằng phải tốn không ít thời gian.

Triệu Địa hơi suy nghĩ một chút, rốt cục quyết định trực tiếp đi tới. Với cảm ứng của hắn, dao động linh lực trên thân hai người này cho thấy tu vi không cao, chỉ cần mình cẩn thận một chút, hẳn là không có nguy hiểm gì.