Hoắc Tư Dư tay nắm chặt mặt dây chuyền thủy tinh kia, may mà tay áo bào rộng, giấu được.

Thấy Doãn Viễn chậm rãi đi về phía mình, y bỗng có cảm giác chột dạ, nhưng không hiểu sao lại chột dạ.

“Sao ngươi lại tới đây.” Hoắc Tư Dư kỳ quái lên tiếng.

Doãn Viễn đứng trước mặt y, khuôn mặt tuấn mỹ vô song không chút biểu tình, con mắt đen như mực nhìn thẳng qua, lại khiến người ta sợ hãi khó giải thích.

Chỉ thấy hắn ác ý nhướng mày, nói: “Tất nhiên là đến đón ngươi về. Làm sao, bản vương ở đây quấy rầy chuyện tốt của vương phi rồi?” Nói xong liền liếc nhìn Chung Lật.

“Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó.” Hoắc Tư Dư nhíu mày, dường như có chút không quen với việc Doãn Viễn bỗng nhiên gọi mình là vương phi.

Vẻ mặt Chung Lật không thay đổi, cười nhạt chào hỏi: “Bái kiến Đoan vương gia.”

Doãn Viễn cũng không mặn không nhạt đáp lại: “Chung tiểu hầu gia khỏe chứ?”

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Thừa dịp hai người nói chuyện, Hoắc Tư Dư nghiêng người không vết tích nhét mặt dây chuyền thủy tinh vào ngực, giấu đầu hở đuôi kéo ống tay áo một cái.

Chung Lật lại nhìn Hoắc Tư Dư, nở nụ cười ôn nhu, “Tư Dư, vậy ta về trước.”

Hoắc Tư Dư mỉm cười gật đầu.

Đợi Chung Lật đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người Hoắc Tư Dư và Doãn Viễn.

Doãn Viễn vẫn bày ra bộ dáng lạnh lùng, mặt thối như một tên ác nhân. Không nói gì, cũng không giận dữ, chỉ từ trên cao nhìn xuống Hoắc Tư Dư.

Nhưng Hoắc Tư Dư từ bộ mặt thối kia của hắn lại nhìn thấy một chút oan ức?

Hoắc Tư Dư không biết mở miệng thế nào, liếc mắt thấy phía trên thang gỗ có đặt một quyển điển tịch dày nặng, lúc này mới nhớ ra chuyện cần làm vừa rồi vẫn chưa làm xong.

Y ôm lấy quyển sách kia, tay chân nhanh nhẹn trèo lên thang, “Ngươi đợi ta một chút, ta để sách lên tầng cao nhất là được rồi.”

Hoắc Tư Dư cất sách xong, Doãn Viễn vẫn không trả lời. Y không rõ nhìn xuống, trùng hợp đối mặt với cặp mắt Doãn Viễn vừa nhấc lên. Hoắc Tư Dư theo bản năng cong khóe môi, yêu kiều cười khẽ.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Nụ cười này ngược lại khiến Doãn Viễn giật mình.

Lúc trèo xuống Hoắc Tư Dư không cẩn thận bị đau chân, bước sau không đạp trúng thang liền rơi thẳng xuống. Doãn Viễn lao về phía trước, vững vàng ôm y vào lòng.

Hoắc Tư Dư vẻ mặt hoảng loạn ngước mắt nhìn đường nét góc cạnh dưới cằm Doãn Viễn, cảm kích nói: “Đa tạ.”

“Ngươi với ta cần gì đa tạ chứ.” Doãn Viễn không khỏi cau mày nói: “Sao lại bất cẩn như vậy.”

Hoắc Tư Dư có chút ngượng ngùng cúi đầu, “Thả ta xuống đi.”

Doãn Viễn không để ý tới y, ôm ngang y ra ngoài.

Vừa nghĩ tới ngoài phòng còn có nhiều đồng liêu như vậy, Hoắc Tư Dư vẻ mặt lúng túng siết vạt áo Doãn Viễn, nhỏ giọng nói: “Doãn Viễn, thả ta xuống.”

“Không thích.” Nói xong, tiếp tục sải bước ra ngoài.

Hoắc Tư Dư âm thầm cắn môi, chỉ cúi thấp đầu, hận không thể giơ tay che mặt.

Cẩm y màu tím của Doãn Viễn đung đưa trước mặt, Hoắc Tư Dư rũ mắt sững sờ nhìn hoa văn thêu trên ngực áo hắn.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

————————————————

Sau khi lên xe ngựa, Hoắc Tư Dư mới phát giác chân mình hình như bị trẹo, đau đớn khó có thể làm lơ.

Mặt Doãn Viễn vẫn cứ đen sì, không hiểu sao lại tức giận.

Hoắc Tư Dư có chút khó chịu xoa mắt cá chân. Một khắc sau, Doãn Viễn cư nhiên cầm mắt cá chân y đặt trên chân mình. Từ trong tủ dưới ghế dựa lấy ra một bình dầu hoa hồng.

“Ta tự mình xoa một chút là được.” Hoắc Tư Dư có chút ngượng ngùng nói.

Doãn Viễn không để ý tới y, chỉ tháo giày y ra, bàn tay đặt tại mắt cá chân trắng nõn sưng tấy nhẹ nhàng xoa bóp. Tay Doãn Viễn vừa lớn vừa ấm, quen sống trong nhung lụa hình thành nên những đường cong ưu mỹ, Hoắc Tư Dư nhìn tay hắn, xem đến sững sờ mà không hiểu lý do tại sao.

Hai người dựa vào rất gần, gần đến mức Doãn Viễn chỉ tùy ý nhìn qua, đã nhìn thấy thứ đồ nho nhỏ màu trắng giấu trong ngực Hoắc Tư Dư. Hắn hé mắt, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai móc quả cầu thủy tinh kia ra.

Hạt cát nhỏ màu đen trôi nổi bồng bềnh trong nước, hệt như một chú cá nhỏ.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Doãn Viễn nắm hạt châu thủy tinh, ánh mắt không tốt, “Chung Lật đưa?”

Nói xong, liền quay đầu nhìn Hoắc Tư Dư, rầu rĩ không vui nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ hắn đưa ngươi coi như bảo bối, còn giấu kỹ như vậy, sợ bị ta nhìn thấy sao?”

“Hả?” Hoắc Tư Dư bị lời hắn nói làm cho bối rối, lắc đầu nói: “Ta không có.”

Doãn Viễn hừ lạnh một tiếng, quái gở nói: “Cũng đúng, đồ tình nhân cũ tặng so với đồ ta tặng tất nhiên tốt hơn.”

Nói xong, hắn tức giận trừng hạt châu thủy tinh óng ánh long lanh trong tay, phảng phất một khắc sau hắn sẽ bóp nát thứ này thành từng mảnh.

Cái gì mà tình nhân cũ? Hắn lại nói hươu nói vượn cái gì thế.

Hoắc Tư Dư bị câu tình nhân cũ đầy dấm chua của Doãn Viễn làm cho khiếp sợ đến không nói nên lời. Thật lâu y mới nhíu mày bất đắc dĩ nói: “Tiểu hầu gia là bằng hữu của ta, ngươi đừng suy nghĩ bậy bạ có được không.”

Doãn Viễn lạnh lùng nhìn y, cười như không cười, ý cười bên môi còn mang theo một vệt xem thường, “Ngươi cần gì phải gạt ta, thật sự cho rằng ba năm trước ta không nhìn thấy sao?”

Nụ cười kia, sao có thể dành cho một người bạn bình thường được?

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Lại là ba năm trước…

Hoắc Tư Dư gian nan nhớ lại đêm hội hoa đăng năm đó.

Y quả thật có lén lút trèo tường cùng Chung Lật tới hồ, rồi lặng lẽ lên thuyền hoa của Hoắc gia. Còn thả đèn trời, chỉ là nhất thời hứng khởi mà thôi, trong ánh đèn hoa đăng mờ ảo lại thấy chiếc mặt nạ quen thuộc trên tay Chung Lật, nên mới nở nụ cười.

Nhưng y thường xuyên hối hận ngày đó tùy hứng, nếu không phải vì mình hiếm thấy bừa bãi, vậy chuyện đáng sợ kia cũng sẽ không xảy ra.

Hoắc Tư Dư khó chịu cắn môi dưới, đuôi mắt không hiểu sao hơi ướt, y thấp giọng nói: “Hạt châu thủy tinh kia là bản vẽ ta nhờ phó tiểu hầu gia tìm, vì là đồ ở bên ngoài, nên khá khó tìm. Ngươi có thể trả lại cho ta không, vật này rất quan trọng đối với ta.”

Doãn Viễn nhìn vẻ mặt y, có chút đau lòng cùng không đành lòng. Những hắn vẫn hơi bực mình, hừ nhẹ nói: “Thừ đồ chơi này đâu quý giá đến mức đó. Nếu ngươi muốn, ta cũng có một cái, có thể đưa cho ngươi.”

Nói xong, sắc mặt Doãn Viễn bỗng trở nên kỳ lạ, đúng là hắn có một mặt dây chuyền như vậy. Chỉ là mặt dây chuyền thủy tinh của mình hình như đã vỡ một lớp, chỉ còn lại khung ngọc và một ít cát vàng mà thôi.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Ngược lại không thể cho y được.

Hoắc Tư Dư oan ức chẹp miệng, ngước mắt liền thấy chân mình vẫn đặt trên người Doãn Viễn.

Y lập tức nhăn mặt, nhẹ nhàng a một tiếng.

Doãn Viễn quả nhiên nhìn sang, quan tâm hỏi: “Sao thế?”

“Chân đau quá.” Hoắc Tư Dư kéo dài âm, phảng phất mang theo ý tứ làm nũng “Vừa nãy bị đập trúng.”

Quả nhiên, Doãn Viễn tiện tay nhét lại hạt châu thủy tinh vào ngực áo Hoắc Tư Dư, đổ một ít dầu hoa hồng lên tay bắt đầu xoa mắt cá chân cho Hoắc Tư Dư.

Hoắc Tư Dư cong khóe miệng, chậm rãi nói: “Tốt hơn rồi.”

Động tác Doãn Viễn bỗng dừng lại, liếc mắt nhìn Hoắc Tư Dư, thu nụ cười giảo hoạt của y vào mắt. Doãn Viễn hé mắt, vươn tay bóp chóp mũi Hoắc Tư Dư, cọ một tay đầy dầu hoa hồng lên.

Mắt Hoắc Tư Dư trợn tròn, nổi giận: “Doãn Viễn!”

————————————————

Hoắc Tư Dư nằm nghiêng, trên người vương mùi hương thanh mát vừa tắm rửa xong, hòa lẫn với mùi dầu hoa hồng.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Y vốn tưởng rằng Doãn Viễn sẽ nổi nóng, không ngờ hắn chỉ chua xót nói mấy câu, cũng không quá khó khăn để ở chung nhỉ.

Lưng chợt rơi vào một cái ôm ấm áp, còn mang theo hương bưởi thơm ngát thoang thoảng.

Tay Doãn Viễn bá đạo vắt ngang qua eo y, kéo y lại gần.

Hoắc Tư Dư sững sờ hỏi: “Làm sao vậy.”

Doãn Viễn chôn mặt sau gáy y, không nói gì, cứ cứng ngắc ôm y như vậy.

Hoắc Tư Dư bất đắc dĩ hỏi: “Rốt cuộc hôm nay ngươi sao thế? Sao lại khác thường như vậy.”

Doãn Viễn vốn thầm tức giận, giận Hoắc Tư Dư đầu gỗ không hiểu phong tình chút nào, đến việc hắn ăn dấm chua cũng không nhìn ra. Nghe Hoắc Tư Dư nói vậy, dù hắn đã cố bình tĩnh nhưng cũng không thể nhịn nổi nữa 

Hắn vươn tay lật Hoắc Tư Dư lại, mặt đối mặt.

Doãn Viễn: “Ngươi không biết?”

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Hoắc Tư Dư sững sờ nhìn khuôn mặt có chút nghiêm trọng của hắn, tràn đầy hoang mang.

“Ta không biết mà…”

Doãn Viễn hướng y nhe răng, “Ngươi không biết!?”

Hoắc Tư Dư không tưởng tượng nổi nhìn hắn, rồi lại nhìn răng nanh trắng tinh của hắn.

Không hiểu sao y lại nhớ đến con chó Chung Lật tặng cho mình hồi còn bé, trắng trắng mềm mềm luôn nhe răng trợn mắt chơi đùa với mình. Sau khi chó con biến thành chó lớn, nó vẫn luôn chớp chớp đôi mắt đen nhìn y, đuôi vẫy không ngừng…

Suy nghĩ y bất tri bất giác bay xa.

Doãn Viễn trơ mắt nhìn y xuất thần, tức muốn chết, liền nhào tới gặm cắn cánh môi non mềm phấn nộn kia.

“A…” Hoắc Tư Dư bởi đau mà hoàn hồn, môi lưỡi Doãn Viễn cạy mở răng y, công thành đoạt đất.

Nụ hôn này có chút cuồng loạn, nóng rực dính sát nhau, trằn trọc cọ xát.

Khi hai đôi môi tách ra, Hoắc Tư Dư nhẹ nhàng thở dốc, bình phục hô hấp.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Trong cặp mắt phượng của Doãn Viễn tràn đầy chân tình bị đè nén, hắn ôm Hoắc Tư Dư thật chặt, vùi mặt vào ngực người trong lòng.

Hoắc Tư Dư bị mái tóc lòa xòa của hắn cọ cằm hơi ngứa, vẫn là một bộ dáng ngơ ngác mà quạnh quẽ.

Y suy nghĩ một lúc, vẫn là mở miệng trước: “Chung Lật đại ca là bằng hữu tốt nhất của ta, ngươi hiểu lầm mối quan hệ giữa ta và huynh ấy rồi, thật đó. Ngươi không cần phải tức giận với huynh ấy. Ta…ta cũng đâu làm gì có lỗi với ngươi đâu.”

Doãn Viễn cắn răng, thấp giọng nói: “Ngươi không hiểu.”

Nói xong, nhịn không được oan ức nói: “Ngươi đúng là tên đầu gỗ.”

Hoắc Tư Dư không nói nên lời.

Người này sao vậy chứ, sao lại kiếm chuyện một cách vô lý như thế. Tính tình lúc lạnh lúc nóng biến hóa không ngừng, loại tính cách chó má này có chút giống với lúc trưởng tỷ sắp gả…

Y trong lòng thầm bố trí cho Doãn Viễn hai câu.

“Ta không biết ngươi còn muốn ta thế nào nữa.” Hoắc Tư Dư nghĩ ngợi nửa ngày, khó nhọc nói: “Ván đã đóng thuyền, ta cũng không hề nghĩ đến việc chạy trốn. Ta sẽ không nổi giận bừa bãi, cũng sẽ không quản thúc ngươi bất cứ chuyện gì, hay ham muốn thứ gì từ ngươi. Ngươi muốn…ta, ta cũng chưa bao giờ cự tuyệt ngươi mà. Ta không hiểu đến tột cùng ngươi còn muốn ta thế nào. Chẳng phải ngươi muốn ta ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn gả cho ngươi sao, ta làm chưa đủ tốt ư?” Trong lúc nói, ngay bản thân y cũng cảm thấy tủi thân.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Trái tim Doãn Viễn chấn động, ngơ ngác nhìn khuôn mặt thanh lãnh tuấn tú của Hoắc Tư Dư, trong lòng bỗng nổi lên một trận khó chịu.

Hắn nhướng mày: “Ngươi có biết cảm giác của ta khi nghe tin phụ thân ngươi chuẩn bị bàn bạc chuyện kết hôn là gì không? Ta gấp đến phát điên, chỉ muốn hồi kinh sớm một chút để cầu hôn. Chỉ cần mối hôn ước từ bé này vẫn còn, ta biết ta vẫn còn cơ hội.”

Hắn càng nói càng tức, siết chặt bả vai thon gầy của Hoắc Tư Dư, “Ngươi cho rằng tại sao ta lại hao tổn tâm cơ muốn lấy ngươi, bởi vì ta thích ngươi, yêu ngươi, cũng chỉ muốn có ngươi. Ngươi tức giận với ta cũng được, cáu gắt với ta cũng được, mắng ta cũng được, nó cũng làm ta cảm thấy rất tốt.”

“Ta, ta chỉ là có hơi tham lam, hi vọng ngươi cũng có thể thích ta một chút. Một chút là được rồi.”

Hoắc Tư Dư nâng hai mắt ửng hồng lên, đau thương nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Cũng vì thích ta, nên mới làm mấy chuyện kia với ta sao?”