Edit: Chickenliverpate

Sở Hành không có ở  nhà. Mặc dù quản gia đã báo với Anh Túc một câu, có thể quá trưa thiếu gia sẽ trở lại, nhưng đối với vấn đề đi về của anh, cô hoàn toàn không để ở trong lòng.

Cô trực tiếp đi vào phòng ngủ chính, tiếp đó lại đến thư phòng. Quản gia vẫn luôn chậm rãi theo sau lưng cô, Anh Túc không cắt đuôi được, liền dừng bước lại, lạnh lùng nói: "Quản gia Chu. Ông cứ như âm hồn bất tán đi theo sau tôi, là quá nhàn rỗi không có chuyện gì làm sao?"

Quản gia vốn định trả lời, nâng mí mắt, liền nhìn thấy Anh Túc đang nhìn mình với ánh mắt lăng trì lạnh như đao. Ông hơi ngập ngừng, vẫn nuốt những lời muốn nói xuống cổ họng, khẽ khom người, lui ra.

Buổi trưa, Anh Túc từ thư phòng đi ra, bầu trời nặng nề tích tụ mấy ngày nay rốt cuộc cũng không chịu nổi, những hạt tuyết trắng như lông ngỗng bắt đầu bung ra. Tuyết rơi rất nhiều, chỉ trong chốc lát, trên mặt đất đã được trải một lớp tuyết mỏng.

Mùa đông ở Sở trạch rất vắng vẻ. Sở Hành không thích hoa mai, sau khi tiếp quản Sở gia, liền sai người chặt hết hàng mai hai bên đường, đổi lại thành hải đường. Thời tiết cuối xuân nhẹ nhàng kiều diễm không sao tả xiết, đến khi vào đông, khắp nơi đều được bao phủ bởi một màu xám trắng khô khan.

Anh Túc trước giờ vẫn vậy, vẫn không làm sao dồn hết tâm trí ngẩng đầu nhìn ngắm mấy thứ này. Hôm nay gặp phải những bông tuyết sáu cánh, vô ý ngẩng mặt lên, mới nhìn đến mái đình nghỉ mát của Sở gia.

Đất đai của Sở trạch, nghe nói trước khi động thổ, đã đặc biệt mời người đến xem phong thủy. Sau khi kiến thành, đã cho đúc hai con thần vật trấn tà đặt ở bên trong. Hôm nay, Anh Túc ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt đều là cành hoa và xà nhà được chạm khắc, nhưng vẫn cảm thấy cả trạch viện Sở gia đều toát lên vẻ âm u đen tối,  ép người ta hít thở không thông.

Sở gia những năm qua, ám sát vô số, lột da người sống là một chuyện đã làm cả một đời người. Từ trên bàn làm việc của Sở Hành, Anh Túc quay sang tấm hình bị thủy ngân đổ vào loang lổ, mười bốn tuổi, đã bắt đầu bộc lộ lòng dạ ác độc, nhưng cũng chỉ là giai đoạn phô trương liều lĩnh, một lần bất ngờ nhìn thấy cảnh máu me ghê tởm, đã bị dọa đến bỏ ăn mấy ngày.

Vậy mà hôm nay tự tay cô đã đâm Ly Chi, cả quá trình cũng chỉ hơn 10". Thủ pháp tàn nhẫn hành hạ người khác, đủ khiến người bình thường tê dại da đầu, không rét mà run.

Từ rất sớm, Sở Hành đã từng tha thiết hy vọng cô có thể ngoan ngoãn hiểu chuyện, cung kính lương thiện. Cho đến khi cô khiến anh thất vọng, đột nhiên không khác gì so với bất kỳ một sát thủ nào được huấn luyện nghiêm chỉnh, tâm cơ âm trầm của Sở gia.

Anh Túc rất ít khi chủ động nhớ lại. Từ lúc mới tới Sở gia cho đến bây giờ, thời gian gần mười một năm, rất ít dành thời gian để hồi tưởng. Mỗi ngày, những chuyện làm sau khi tỉnh dậy, chỉ dùng hai từ cũng đủ để khái quát, ban đầu là ‘lấy lòng’, sau đó là ‘tính toán’.

Cô đã từng dùng rất nhiều hơi sức để lấy lòng Sở Hành, không thua gì việc tính toán lẫn nhau với Ly Chi sau này. Khi đó, suy nghĩ biết bao đơn giản, chỉ là anh tốt với tôi, tôi nhất định sẽ hồi báo mà thôi. Cô dốc toàn bộ tâm tư, cố gắng nghiền ngẫm thấu đáo ý nghĩa mỗi một ánh mắt, mỗi một nụ cười của Sở Hành. Dùng cách thức của mình khiến anh vui lòng, chẳng hạn như nho thì lấy sạch hạt xong mới đưa cho anh, hoặc là ăn ý đưa giấy bút mà Sở Hành cần.

Mặc dù quen cư xử vô pháp vô thiên, dám ngang ngược trả treo thẳng mặt, thậm chí những lúc chống đối, cô vẫn luôn nhớ điều kiện tiên quyết là Sở Hành sẽ không tức giận. Cẩn thận quan sát sắc mặt anh, biết chừng mực, tiến lùi thoả đáng.

Khi đầu óc của cô ngừng hoạt động, hoàn toàn chưa từng ngờ tới thế giới này không chỉ có hai người, vạn vật cũng không đứng yên, có người trên mặt cười cười nhưng bên trong lại mang lòng đố kỵ, người tốt cũng không còn như trước, kể cả bản thân mình một ngày nào đó cũng sẽ thân bất do kỷ, ngay cả lấy lòng cũng trở thành một loại tính toán bao hàm lợi dụng

Càng về sau, lại càng hoàn toàn hết hy vọng, giống như nước với lửa, anh chết tôi sống mà thôi.

Trong ký ức hiếm hoi của cô, đều là không thông suốt, từ một Tô Phác ngây thơ trong sáng của năm xưa, đến Anh Túc lạnh lùng tàn nhẫn của hiện tại, rốt cuộc là do người ta thúc đẩy, hay do chính bản thân cô muốn trở nên như vậy.

Cô chỉ biết, ở Sở gia này, cô chính là một hạt giống nẩy mầm mọc rễ, hoặc lớn lên thành một cây anh túc mang chất độc, hoặc là chết khi vẫn còn xanh.

Từ khi cô có trí nhớ, đã vĩnh viễn không thể là một đóa hoa sen mới nở.

Bên trong hội quán ngày hôm đó, sau khi tạm biệt người mà Cảnh Trí phái tới liên lạc với cô, cô ấy đi tới cửa thì dừng chân, quay đầu lại nói: "Đúng rồi, đại tiểu thư nhà tôi còn kêu tôi nhắc nhở tiểu thư Anh Túc, cung đã giương không thể thu hồi. Vết rách bị xé toạc đến tình trạng như bây giờ, chỉ có càng lúc càng rách lớn hơn, rất khó tiến hành chắp vá. Muốn tiểu thư Anh Túc chuẩn bị tâm lý thật tốt, mặc kệ kết cục như thế nào, đều không có cửa hối hận."

Anh Túc vẫn không cảm thấy hối hận, chỉ cảm thấy mờ mịt. Trước đây Cảnh Trí và cô lén lút gặp nhau, cô ấy đã từng hỏi cô, nếu Sở gia thật sự sụp đổ, cô muốn đi đâu. Khi đó cô đã im lặng một hồi lâu, vẫn không tìm ra đáp án, đến bây giờ cũng vậy.

Cô đã sinh sống và lớn lên ở chỗ này mười năm, khắc cốt ghi tâm. Nhắm mắt lại cũng có thể phân biệt được mùi vị khác biệt khi bốn mùa thay đổi, có thể lập tức nói ra từ cửa thư phòng đến bàn làm việc của Sở Hành có bao nhiêu bước, biết góc độ nào tốt nhất trong đình nghỉ mát có thể ngắm ánh trăng lưỡi liềm, âm thầm nhớ hết tất cả tên tuổi lai lịch và diện mạo của sát thủ, vệ sĩ và người giúp việc ở Sở gia.

Trong mười năm của cô, tất cả tâm tư và suy nghĩ của cô đều quanh quẩn trên con người, sự vật và sự việc của Sở gia, chưa bao giờ sai lệch. Nó đã lặng lẽ hòa vào trong xương máu và hơi thở của cô, khó có thể tách rời.

Lúc xế chiều, một chiếc xe màu đen chậm rãi tiến vào bên trong khuôn viên, dưới trời tuyết rơi dày đặt chưa có dấu hiện suy suyển. Lộ Minh đã sớm nhận được mấy cú điện thoại, lo lắng đứng ngồi không yên, trong nháy mắt nhìn thấy biển số xe, giống như nhìn thấy vị cứu tinh, ba chân bốn cẳng chạy tới, không chờ Sở Hành bước xuống xe, đã nóng lòng nói: "Thiếu gia! Thiếu gia! Đã xảy ra chuyện! Đã xảy ra chuyện!"

Đúng lúc Anh Túc từ thư phòng đi ra, đứng qua một bên, mặt không chút thay đổi. Có bông tuyết bay bay đậu trên chóp mũi cô, nhưng ánh mắt của cô trống rỗng, giống như hoàn toàn không phát hiện.

Sở Hành khẽ cau mày, trầm giọng nói: "Cậu gào cái gì mà gào?"

Anh mặc một bộ đồ màu đen thẫm, vạt áo mở rộng, lộ ra chiếc áo len Cashmere màu xanh nhạt. Bỏ qua sự thúc giục của Lộ Minh, anh đi về phía thư phòng. Lúc đi ngang qua Anh Túc, thì tùy ý nắm lấy cánh tay cô.

Bàn chân Anh Túc như bị khóa lại, không bước theo anh. Sở Hành hơi dừng lại, liếc nhìn cô một cái, Anh Túc quay mặt đi im lặng không nói, tròng mắt Sở Hành thâm sâu, anh lui về sau nửa bước, cơ thể thon dài của Lộ Minh giống như cây cột chắn giữa hai người, quay mặt về phía Sở Hành gấp gáp la lên: "Thiếu gia, tối hôm qua Ly Chi đã bị người ta giết chết! Thi thể trôi dạt lên bờ biển, chết trên địa bàn của chúng ta!"

Anh Túc muốn rút tay về, thì bị Sở Hành mặt mày bất động gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay. Cô ở bên trong thư phòng ấm áp cho tới trưa, đến lúc này lòng bàn tay vẫn còn hơi lạnh, không so kịp sự ấm áp của anh. Sở Hành trầm ngâm chốc lát, rồi nói: "Lương Thiên Thành nói thế nào?"

Lộ Minh sớm đã gấp đến phun ra lửa: "Sáng hôm nay, ngài không có ở đây, điện thoại di động cũng tắt máy, Lương Thiên Thành bất ngờ nổi điên, đã lên tiếng yêu cầu ngài cho một câu trả lời thỏa đáng. Tôi đã thay ngài trả lời là: người không phải chúng ta giết, Lương Thiên Thành hoàn toàn không tin, nói: nếu đến trước bảy giờ tối mà ngài không cho một cái công đạo, Lương gia sẽ lấy mạng của ngài để bồi thường!"

Sở Hành nghe xong, "ừ" một tiếng, rồi nói: "Muốn lấy mạng tôi, cũng phải đụng tới được mới nói."

"Mặc kệ nói như thế nào, lúc này Lương gia đều làm thật!" Lộ Minh lo lắng nói. "Tôi mới nhận được tin tức, nói địa bàn của Sở gia ở thành phố T đã bị Lương Thiên Thành hủy sạch! Nếu đợi qua bảy giờ tối, Lương Thiên Thành còn không điên lên đánh tới thành phố A!"

Sở Hành lại "ừ" một tiếng, càng lúc càng thờ ơ bình thản: "Vậy thì đánh với ông ta."

Lộ Minh nghẹn lời, nói: "...... Thiếu gia, nhưng, rõ ràng Ly Chi không phải chúng ta giết! Cương đến cùng với Lương gia như vậy, đối với chúng ta chỉ có trăm hại không có một lợi! Ngài giải thích với Lương Thiên Thành, tỏ rõ không làm chuyện gì không nên! Cần gì phải tự nhiên gây thù địch! Chẳng lẽ chúng ta thật sự muốn cùng Lương Thiên Thành "ngươi chết ta sống" mới được? Kết quả sẽ chỉ là cục diện hai bên cùng thiệt hại thôi, thiếu gia! Thiếu gia, ngài cần phải suy nghĩ lại! Nền móng trăm năm thâm sâu của Sở gia....."

Lộ Minh vẫn còn muốn khuyên thêm, thì bị Sở Hành nâng mí mắt lên, liếc mắt nhìn qua, theo bản năng anh ta lúng túng im miệng. Lòng bàn tay Lộ Minh xoa xoa vào nhau, đầu thì quay trái quay phải một hồi lâu, cuối cùng vẫn nói: "Thiếu gia, có thể cho tôi một lý do không?"

"Tôi phải đi thành phố M một chuyến, chiều hôm nay sẽ đi. Sớm nhất là ba ngày sau sẽ trở lại." Sở Hành không chút để ý nói. "Trong thời gian này, đừng gọi cho tôi bất kỳ cuộc điện thoại nào. Bao gồm cả chuyện của Lương gia lần này, cậu tự xử lý đi."

Lộ Minh nhìn anh không thể tin, hoàn toàn theo không kịp tốc độ của anh, hơn nữa, đối với nội dung câu nói của anh thật sự không thể tưởng tượng nổi, một hồi lâu nới lên tiếng: "M....Thành phố M? Chỗ bây giờ còn chưa là địa bàn của chúng ta ư? Đó không phải là một địa điểm du lịch sao? Ngay lúc này ngài đi đến đó làm gì?! Để tôi tự xử lý, ngài đang nói đùa sao? Chuyện Lương Thiên Thành lớn như vậy, tôi vạn vạn không dám chuyên quyền! Thiếu gia, ngài có chuyện gì cũng tuyệt đối không thể đi mà, thiếu gia!"

Anh Túc ở bên cạnh, vẫn khuôn mặt điêu khắc như gỗ đá. Nghe đến cuối cùng, tròng mắt mới thoáng giật giật. Lộ Minh đã hoàn toàn đờ dẫn, há hốc mồm nói không ra lời. Sở Hành không rãnh để ý anh ta, bàn tay anh hơi dùng sức một chút, rốt cuộc Anh Túc cũng ngẩng đầu lên nhìn anh.

Sở Hành nói với cô: "Chiều nay em đi cùng với anh."

Anh Túc không bày tỏ kháng cự một cách rõ ràng, buổi chiều cùng Sở Hành đến sân bay.

Cô cũng không hỏi Sở Hành đến chỗ nào ở thành phố M. Cô vùi cả cơ thể vào trong ghế sofa, ôm cánh tay không nói một lời, ngay cả Sở Hành dụ dỗ cô nói chuyện cũng không thấy trả lời. Hành lý cũng là một tay Sở Hành xách thay cô. Từ đợt bệnh nặng lần trước, các nhu cầu ăn, mặc, ở, đi lại, vật dụng sinh hoạt hằng ngày của Anh Túc đều chiếm một vị trí riêng, sau này khi Anh Túc tỉnh táo lại, những thứ đồ này không thấy ít đi, ngược lại còn có xu hướng tăng lên.

Anh Túc nhìn Sở Hành gấp quần áo của cả hai người, đồng thời xếp vào trong rương hành lý. Lại mở túi xách gần đây cô hay dùng ra, bỏ vào đó từng món từng món đồ nho nhỏ mà cô thường dùng. Đến khi đồ đạc đã được sắp xếp ngay ngắn, Sở Hành mới thuận tay nhéo gò má của cô một cái, rồi nói: "Nghĩ gì vậy?"

Anh Túc quay mặt lại, nhìn anh, lẳng lặng mở miệng: "Ly Chi là tôi giết."