Mark với tôi, mãi mãi luôn có vài cái khoảng cách vô hình như vậy. Một là loại mười bảy năm, một còn lại, đến từ cô gái ấy.

Và đúng thật là vào cái lần sinh nhật tôi mười tám tuổi năm đó. Mark đã cho tôi một sự hoảng sợ đến bất ngờ.

Tôi ngồi trên bộ ghế sô pha, chờ đến đôi bàn chân cứng đờ đi vì lạnh. Vẫn không thấy bóng dáng Mark trở về.

Không lẽ, nghiêm túc đến như vậy? Biến mất ngay trong ngày hôm nay, cả buổi tiệc sinh nhật của tôi cũng chẳng thèm để ý đến?

Tôi thực sự rất đau lòng. Yêu một người không yêu mình, chính là loại dằn vặt này sao?

Tôi ngã người ra ghế, ánh mắt vô lực nhìn lên trần nhà. Sinh nhật lần thứ mười tám gì đấy, tôi không cần nữa.

Chỉ muốn Mark thôi...

Khóe mắt chợt ướt đẫm, tôi đang khóc đó sao?

Khóc một trận đã rồi, tôi cũng không màng đến mọi thứ xung quanh nữa. Mặc nhiên để nước mắt khô đặc lại trên gương mặt mình, thô ráp, buốt đau. Tôi lim dim ngủ.

Chiếc áo khoác ở đâu đè nặng lên người, làm cho tôi giật mình thức giấc. Phía xa kia, là ai đang quay lưng lại với tôi?

- Mark, đã về rồi sao?

-...

- Đừng đi! - Tôi toan chạy đến ôm lấy tấm lưng rộng của Mark, ra sức lắc đầu - Con còn tưởng chú sẽ không về...

Vì sao hôm nay Mark không bế tôi vào phòng mà chỉ đắp cho tôi một chiếc áo đen dày cộm?

-...

Chợt bàn tay như cảm nhận được thứ chất lỏng gì đó âm ấm vừa trào ra.

Là máu!

- Mark, vai chú chảy máu rồi! - Tôi hoảng hốt - Làm sao vậy?

- Tiểu thư, tôi không sao! - Mark xua tay, bày ra vẻ mặt gắng gượng muôn thuở.

- Chảy máu đầy ra đấy mà bảo là không sao. Để con dìu chú về phòng.

À, tôi lo lắng sao?

Tôi cảm thấy thán phục mình quá, tôi không hề yếu đuối hay bánh bèo gì đâu, bằng chứng là tôi có thể dìu được một người đàn ông trưởng thành từ phòng khách vào trong cơ mà.

Nhưng có lẽ lại có chút khoa trương, bởi vì Mark đã gồng mình đi vì không muốn tôi quá mệt mỏi.

Câu chuyện phía sau đó là cả một vấn đề...

Tôi giúp Mark cởi chiếc áo sơ mi lem luốc kia ra. Hai tay thì cứ mò mẫm vì mắt tôi nào dám mở.

- Tiểu thư! - Mark bỗng dưng bật cười - Còn như vậy nữa tôi sẽ chết vì nhột đấy.

Tôi 'À' lên một tiếng, ra vẻ như đã thông hiểu rồi. Nhưng hai mắt kiên quyết vẫn không chịu mở ra.

Bàn tay của tôi chợt bị ai đó tóm lấy. Một giọng nói ra lệnh nhưng không lạnh lùng:

- Mở mắt ra, nhanh!

Tôi lại 'À' lên thêm một lần nữa. Sau đó bèn đi tìm hộp cứu thương.

Mark bị chém, nhát chém ở một bên vai đang rỉ máu kia làm cho tôi có chút giật mình. Tôi cứ ngồi ngây người ra đó mà nhìn, cho đến khi có bàn tay nào đó huơ huơ trước mặt:

- Tiểu thư, có thật là cô muốn giúp tôi không vậy?

Thế là tôi ra sức gật đầu. Chẳng lẽ bây giờ tôi lại bảo là mình bị cuống hút bởi thân hình tráng kiện kia?

Này nhé, nước da màu đồng khỏe mạnh chạy dài là những cơ bắp săn chắc vì đã trải qua thời gian khổ luyện rất lâu, luyện võ, luyện bắn súng và còn luyện gì nữa nhỉ?

Tay tôi run run dùng miếng gạc thấm hết phần máu chảy ra xung quanh vai Mark. Chợt nghĩ, nếu như tôi làm bác sĩ thì chắc chắn mọi người sẽ ngay lập tức xin chuyển viện đi thôi.

Không ai có kiên nhẫn, chỉ có mỗi Mark là có kiên nhẫn. Nhất nhất nằm yên, mặc cho tôi tự tung tự tác.

Cuối cùng cũng băng bó xong, thiết nghĩ ngày mai cũng nên đến bệnh viện kiểm tra lại cho chắc.

- Mark, đau lắm không? - Thấy hai mắt ai kia nhắm nghiền, tôi lật đật hỏi.

- Ưm... - Khẽ lắc đầu, ý bảo là không còn đau nữa.

- Thấy không? Lại bảo là con không biết chăm sóc người khác nữa đi. - Tôi đắc ý, cười phá lên.

- Vâng. Tiểu thư giỏi lắm! - Mark đưa tay lên vuốt tóc tôi, như có xung điện chạy ngay lên trung tâm não bộ.

- Hơ, sinh nhật năm nay thật không vui tí nào! - Tôi ngớ người, bèn đánh trống lảng đi.

- Xin lỗi, tôi đã không kịp về để ăn mừng cùng cô...

- Không sao cả, chú không gặp nguy hiểm là tốt rồi.

-...

- Lúc nãy, chú dọa con sợ chết khiếp đi được! Máu chảy nhiều thế cơ mà.

-...

- Trước đó con còn nghĩ là Mark đã bỏ đi, không còn muốn bảo vệ cho San Ni này nữa.

-...

- Con cứ tưởng... - Lần này chưa kịp nói hết câu thì môi của tôi đã được ai đó nhẹ nhàng bao trọn lấy.

Mắt tôi lại trợn tròn, lập tức né ngay.

- Mark, chú...

- Đến năm mười tám, đừng nói với tôi lời tỏ tình năm mười sáu tuổi chỉ là đùa vui? - Mark đã kịp bắt lấy chiếc cằm tôi, thản nhiên nhìn vào mắt tôi, giọng nói cực kỳ nghi ngại.

- Con... không... nhưng sao chú... không lẽ...

Mark gật đầu, tôi chính thức bị đóng băng.

- Mark... chú... là... đang... nói thật?

- Ha ha, xin tiểu thư hãy bớt đáng yêu! - Mark bỗng dưng cười lớn - Cô cứ như vậy thì đến cả thần tiên cũng không chịu được.

- Ý... chú... là sao? - Hình như mạch nói lắp trong tôi đã ăn sâu thật sâu rồi.

- Bình tĩnh! Nói lại đàng hoàng, nếu không tôi sẽ cho tiểu thư mãi mãi sống trong nghi hoặc. - Mark đưa đôi bàn tay ra trước mặt tôi, bày ra vài động tác, giúp tôi bình tĩnh lại.

- Chú nói rằng chú cũng yêu con? - Có hiệu nghiệm rồi.

Ai kia gật đầu.

- Từ khi nào vậy?

- Câu này tôi xin phép không trả lời vì quá khó.

- Hừm, chú đúng là thiên tài úp mở. Đáng ghét mà! - Tôi hung hăng đấm vào ngực Mark, nhưng chợt nhận ra mình vừa làm chuyện vô ích rồi.

- Đừng đánh nữa. - Mark tóm được hai cánh tay tôi - Sẽ đau...

- Hừ.

- Có đau không?

- Có.

- Lại gần đây, sẽ không còn đau nữa...

Tưởng thật, tôi nhoài người đến, ngồi vào lòng Mark. Rồi Mark nâng bàn tay tôi lên, hôn lấy nó. Nhưng bất chợt, kẻ gian manh nào đó kéo tôi lại, ngậm lấy cánh môi tôi.

Chữa đau bằng cách này, dường như là không đúng.

Tôi vô thức đáp lại. Sinh nhật năm mười tám tuổi, người tôi thích cũng nói yêu tôi.

Đó là một loại cảm giác đáng yêu, xinh đẹp nhất thế giới này.

Tôi yêu Mark, yêu chàng vệ sĩ của mình nhiều lắm. Và hôm nay tôi đã đủ mười tám rồi còn đâu.

Cánh tay tôi như bị bỏng cháy khi chạm vào người Mark, chạm vào khuôn ngực rắn chắc đến mê người kia. Giờ phút này, tôi có thể làm được mọi thứ trên đời, vì người tôi yêu, là Mark.

Đôi bàn tay tôi trượt dài trên áo mình, tôi dần dần trút bỏ từng chiếc cúc áo sơ mi, âm thầm, lặng lẽ.

Người đối diện vẫn không hay biết gì, lần này thì Mark kéo tôi lại, cho tôi áp sát vào người mình kia.

Cảm giác da thịt của hai người đang yêu chạm vào nhau, hóa ra là như vậy.

Ngọn lửa như thiêu như đốt. Nóng rát cả tâm can.

Như phát hiện có điều bất thường, Mark lập tức buông tôi ra, giật mình, hỏi.

- Tiểu thư, cô làm gì vậy?

- Ơ, con...

- Rất yêu cô, nhưng tôi biết mình sai rồi. Vì chúng ta vẫn còn...

- Khoảng cách, đúng không? - Tôi có chút khó chịu, cắn môi.

- Vâng.

- Vậy bây giờ, chú muốn bỏ rơi con à?

- Không phải, chỉ là tôi không muốn cô bị tổn thương.

Nói rồi Mark im lặng kéo tôi vào lòng. Đôi bàn tay kia cẩn thận gài lại từng chiếc cúc áo cho tôi.

Lúc nãy, rõ ràng là tâm có phản ứng, vì sao lại khước từ?

Chẳng lẽ, đó là cách mà Mark thể hiện tình yêu của mình hay sao?

- Còn một chuyện, từ nay không cho phép tiểu thư gọi tôi là "chú" nữa...

- Vậy chứ là gì?

- Anh.

- Được.

- Gọi thử xem.

- Anh Mark, con yêu anh.

- Gì đấy? Có thấy xuất hiện vấn đề rồi không? Gọi lại nào...

- Em yêu anh. - Tôi cố gắng gằng mạnh từng chữ, kiểu xưng hô này kì cục biết bao.

- Tiểu thư, anh cũng yêu em, yêu nhiều lắm...

Sinh nhật năm tôi mười tám tuổi, có thật nhiều chuyện xảy ra. Đó là năm đầu tiên tôi không cùng Mark tổ chức sinh nhật. Nhưng lại là một ngày tuyệt vời nhất, vì Mark, cũng nói yêu tôi.