Vệ sĩ, chính là như vậy. Điều cấm kỵ nhất đó là nảy sinh tình cảm với chính chủ nhân mình.

Thế nhưng, ngay từ khi cô công chúa ấy về nhà, nhìn em lớn lên, tôi đã luôn phản bội lời thề ấy.

Điều làm tôi hạnh phúc nhất chính là, năm mười sáu tuổi, em cũng nói yêu tôi. Nhưng sao lại là "cũng"? Bởi vì, tôi đã yêu em, từ trước đó nữa kia. Chẳng qua do thân phận giữa tôi và em, quá ư xa vời.

Mãi đến hai năm sau, khi khoảng thời gian định hôn nào đó đã đến gần, trong tim tôi lại xuất hiện một loại cảm giác mơ hồ sợ sệt, tôi sợ mất em, thật chẳng đành lòng.

Tôi đánh liều đến gặp Tần Thụy Phương - ba em, sau đó trình bày tất cả tâm tư của mình, với hi vọng sẽ nhận được sự thông cảm.

- Chuyện tôi lo ngại, rốt cuộc cũng xảy ra. - Thiếu gia điềm tĩnh nhìn tôi, đúng thật là một người thâm sâu khó đoán.

- Cậu đã biết?

- Vì tôi là ba của con bé. Nhưng đừng quên, cậu cũng mang họ Lâm!

Tôi chợt nhớ về một câu chuyện nào đó. Tên thật của tôi là Lâm Hàn Phong, đúng vậy, tôi họ Lâm, là em trai cùng cha khác mẹ của Lâm Uy Vũ, và là chú họ của Lâm Hạo Ân.

Mà San Ni lại sắp đính hôn với cậu ấy.

Tôi im lặng hồi lâu trước hai từ "gia đình" và "ràng buộc", tôi và cháu mình đều đem lòng yêu cùng một cô gái hay sao?

Trước đây vì không muốn tranh giành với anh trai nên tôi đã tự nguyện rút lui khỏi Lâm gia và chức vị kế nhiệm tại tập đoàn truyền thông Lâm thị. Tôi có hứng thú với tổ chức ngầm và các xã đoàn hơn. Trong một lần giao dịch thất bại, tôi được thiếu gia Thụy Phương cứu trong cơn thập tử nhất sinh. Mạng tôi là do cậu ấy giành lại, vì thế sau đó tôi đầu quân cho Tần gia, thề cả cuộc đời chỉ trung thành với mỗi cậu ấy.

Trải qua nhiều năm như vậy, tôi chứng kiến thiếu gia từng bước một nắm giữ thương trường. Rồi chứng kiến cậu kết hôn, lập gia đình, sau đó thì có San Ni. Tôi hơn em những 17 năm cuộc đời.

Tự cứa vào vai mình một nhát dao, đó chính là lời xin lỗi tôi gửi đến Tần gia, đến thiếu gia và đến em nữa. Xin lỗi vì đã để tình cảm xen lẫn với nhiệm vụ, xin lỗi vì đã trót yêu em.

Vốn dĩ đã định sẽ từ bỏ, nhưng vì sao khi về nhà, được nhìn thấy nụ cười cùng ánh mắt ấy của em, mọi cố gắng và quyết tâm của tôi đột nhiên quy thành bọt biển.

Tôi yêu em, đúng, tôi rất muốn ở bên cạnh em mãi mãi. Thân mình này sẽ luôn che chở cho em, cùng em vượt qua cả thảy mọi khó khăn, đau đớn.

Ấy vậy mà, chúng ta chẳng qua chỉ là một trò đùa của số phận cùng tạo hóa mà thôi. Một khi nó đã xoay vần, mọi ước mơ, kì vọng đều sẽ tan biến.

Chỉ trong một đêm không thể ở cạnh, em đã là người của Hạo Ân.

Tôi rất muốn được ở lại bên cạnh em, cho dù mọi chuyện đã lỡ đi ngược chiều. Nhưng, Hạo Ân là cháu tôi, làm sao tôi có thể...

Ngày đính hôn, bộ váy trắng em khoác lên người thật đẹp. Tôi đã không cầm lòng được mà chụp lại một bức ảnh rồi, sau đó thì nhanh chóng rời đi.

Và rồi tôi nghe tin em ngất xỉu, em có thai. Cô gái bé nhỏ, vì sao phải chịu đựng những chuyện này? Tôi nhìn em ngủ trên giường bệnh, bàn tay không điều khiển được đã vội nắm lấy tay em. Như vớ được niềm vui, em cũng siết chặt. Nhưng đến lúc tôi phải đi rồi, em nào biết, tôi đã đến đây?

Tôi cứ nhìn bức ảnh bị cắt quá nửa ấy cho đến khi ngây ngốc. Chỉ muốn giữ lại phần ảnh có em. Khẽ chạm vào gương mặt kiều nhỏ kia mà không khỏi đau lòng, vì sao em không cười nhỉ?

Thiếu gia Thụy Phương hủy bỏ tư cách vệ sĩ của tôi. Tôi thừa biết, cậu muốn tốt cho tôi và cả cuộc sống sau này của tôi nữa. Hai mươi hai năm, tôi đi theo thiếu gia hai mươi hai năm rồi, và bây giờ tôi đã hơn 37 tuổi.

Tôi có một căn nhà và là người điều hành hoạt động của tổ chức Hàn Long. Nó bao gồm một công ty mua bán mô tô phân khối lớn và một chi nhánh Hàn Long xã đoàn. Nhiệm vụ của xã đoàn chính là giúp đỡ khách hàng vận chuyển hàng một cách trót lọt bằng đường bộ, đường không và đường biển. Tôi nói không với hàng trắng và morphine. Có những lúc, cũng vận chuyển cả hàng lậu. Nhưng "lậu" ở đây có nghĩa là khối tài sản của những ông chủ lớn đang gặp thời sa cơ lỡ vận, muốn tất cả bốc hơi, để nhà chức trách không còn tịch thu nữa.

Vì âu cũng là công sức tích cóp của họ trong suốt mấy năm, thậm chí là cả hàng chục năm mà, nên tôi hiểu được. Và chuyện này, tôi nghĩ chẳng phải phi pháp gì đâu. Mà nếu có phi pháp đi nữa cũng đành chịu vì cơ bản đã mang danh "xã đoàn" thì đừng đề cập đến hai từ "trong sạch" làm chi.

Tôi để nửa bức ảnh kia trong ví. Công việc đã giúp tôi nguôi ngoai nỗi nhớ em phần nào. Nhưng khi rảnh rỗi thì những lời lúc nãy chỉ là ngụy biện thôi. Một mình trong căn phòng trống, nhìn chậu hoa mà em đang tâm ném vỡ ngày nào, hình ảnh của em cứ vây lấy tâm can, tôi mới biết được mình chưa bao giờ quên em cả.

Tôi hay tin tổ chức Diên Ưng xã của Hạo Ân buôn hàng trắng thì có chút giật mình. Cái thằng nhóc này có biết mình đang làm cái trò gì không, đã bao giờ nó nghĩ cho San Ni chưa vậy?

Thế là tôi hẹn đứa cháu họ không mấy thân thiết này ra nói chuyện. Đáp lại sự lo lắng của tôi, nó chỉ hất hàm:

- Thanh cao lắm! Nhưng rốt cuộc ông cũng chỉ vì nghĩ cho chị ta thôi.

- Chị?

- Ả ép tôi phải gọi như vậy đấy! - Hạo Ân lại bất mãn - Ông có chấp nhận được người phụ nữ nằm dưới thân mình lại mơ về kẻ khác hay không?

- Hạo Ân! Đừng xúc phạm cô ấy. - Tôi đỏ mặt tía tai, nói San Ni như vậy, có hơi qua đáng rồi.

- Sự thật chính là như thế! Tôi chẳng biết sức chịu đựng của mình còn được bao lâu...

- Đừng làm tổn thương San Ni!

- Có thể suy xét, à, chuyến hàng sắp tới có thể nhờ ông?

- Mày... - Tôi cuộn tay thành nắm đấm, hẳn là bắt đầu muốn lợi dụng rồi đây.

Đúng thật là vậy. Sau đó tôi đã giúp cháu mình vận chuyển morphine, nó được để lẫn vào hàng hóa của khách hàng. San Ni bây giờ đang ở trong tay nó, nếu không nhượng bộ, chỉ e rằng...

Cứ nghĩ là em sẽ được hạnh phúc, nào ngờ đâu. Tôi sai rồi, không kiên quyết đấu tranh cho tình yêu, chính là sai lầm to lớn nhất.

Sau đó Hạo Ân ngày càng lộng hành hơn nữa, nó muốn quản lý 1/3 Hàn Long xã đoàn và biến thành khu vực vận chuyển hàng cấm. Nó đến nói chuyện với các thành viên trong tổ chức, bày ra vô vàn lợi nhuận từ công việc phi pháp kia. Bị tiền làm cho mờ mắt, phần lớn họ dĩ nhiên là đồng ý, mặc cho tôi ngăn cản, xua tay.

Cuối cùng phải quyết định bằng một cuộc đua. Kết quả, tôi lại bị chơi bẩn, xe lật bánh, kéo lê một bên má xuống đường, bất tỉnh.

Nhằm cản trở quá trình hồi phục của tôi, họ bí mật cho người rắc thuốc vào vết thương, khiến nó khó lòng lành lại.

Nhưng có lẽ, tôi phải cảm ơn sự việc lần này. Nhờ vậy mà tôi được vô can. Số hàng không may bị hải quan phát hiện, quá nửa thành viên trong Hàn Long xã có liên quan đến.

Để chắc chắn tôi sẽ mềm lòng, Hạo Ân đã bí mật cho người bắt giữ Alice trước cuộc đua. Định rằng sau khi hoàn thành, cô ấy sẽ được thả, nào ngờ đâu, người phụ nữ ngây ngốc kia đã bị bỏ quên, và tôi thì chẳng thể nào giúp được, thế rồi cô ấy qua đời. Có lẽ, đây là một sự giải thoát, thoát khỏi cuộc đời điên dại, buồn tênh.

Tôi thề những tội ác của nó, sẽ bị trừng phạt sớm thôi.

Nhưng không phải lần này, vì Hạo Ân thì chỉ giấu mặt chỉ đạo, nên chẳng truy được liên quan. Ra viện, tôi cùng với những người lần trước ủng hộ mình tiếp tục quản lý Hàn Long xã.

Tôi nghe người báo lại, Hạo Ân vừa mang nhân tình về nhà. Như ngồi trên đống lửa, ngay lập tức tôi đến Lâm gia, San Ni của tôi, em sẽ ra sao chứ?

Ngay ngày hôm sau, em bỏ đi. Tôi có chút vui vẻ, có lẽ em đã chán ghét những cảnh tượng dơ bẩn kia nên muốn giải thoát cho mình. Tôi âm thầm theo em suốt cả một quãng đường dài, không dám xuất hiện trước mặt em, vì bản thân nào có can đảm?

Em về nhà mình, về Tần Khanh. Tôi thấy em vui vẻ hơn một chút, trong lòng mình cũng nhẹ nhõm hơn. Vệ sĩ gác cổng nhận ra tôi nhưng vì thuận theo ý muốn của tôi nên không ai báo lại. Cứ thế, người cùng xe đứng dưới cổng, suốt cả một đêm dài.

Hôm sau, em đến bệnh viện, lại cười. Có lẽ đứa nhỏ đã làm em vui. Rồi em đi ăn, khá nhiều đấy. Nếu đây là những món ăn bổ dưỡng, tôi sẽ không có ý kiến gì. Nhưng tất cả, chỉ là đồ ăn vặt thôi.

Tối đến, em loay hoay không rõ đường về. Đang suy nghĩ chẳng biết có phải ông trời muốn tôi xuất hiện rồi không? Và sau đó, tôi cứu em khỏi bọn đàn ông nhơ nhớp, bẩn thỉu ấy. Em chẳng nhận ra tôi đằng sau lớp mặt nạ che gần hết cánh mũi, vậy mà em lại tin tưởng để tôi chở về.

Em vẫn là em, vẫn là hồn nhiên đến vô tư như vậy, tôi đã mong muốn được nhìn thấy em như thế biết bao.

Có phải hay không, em đã trở về, và sẽ lại ở bên cạnh tôi, đúng chứ?