Sở Hiên nói được làm được, đêm đó an bài cho Tô Hồng Tụ tiến vào tẩm cung của hắn.

Đương nhiên, tỳ nữ không có giường ngủ, chỉ có thể nằm ngủ trên đất.

Tô Hồng Tụ tràn đầy kinh ngạc ngắm nhìn bốn phía, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy kiến trúc nguy nga như vậy, không hề kém Hoàng cung chút nào.

Bốn phía điêu lan ngọc thế, mỗi một cái bàn, mỗi một cái ghế đều có chất liệu thượng thừa, khảm đầy bạc.

Nhất là giường lớn chính giữa, chân giường, nóc giường khảm đầy hoa văn rồng, chín con rồng bay lên, quý khí ngút trời.

Khắp nơi đều hết sức sạch sẽ, thậm chí trên sàn nhà sáng bóng còn nhìn thấy bóng người.

Sở Hiên nửa nằm trên giường lớn, mi dài khẽ rủ xuống, che hờ tròng mắt đen nghiêm nghị lạnh như băng, đang nghỉ ngơi.

Suốt dọc đường, được Tô Hồng Tụ ban tặng, hắn không thể ngủ một giấc ngon.

Tô Hồng Tụ tự ti mặc cảm, xem đông nhìn tây, trong cung Thái tử một hạt bụi cũng không có, người bẩn nhất vô cùng nhất chính là nàng.

Haizzz, nàng muốn được tắm!

Suốt dọc đường, ăn gió nằm sương, hơn mười ngày rồi, nàng đều không thể tắm một lần.

Nghĩ như vậy, Tô Hồng Tụ xoay tròn chạy ra sau điện, quả nhiên, tuy nói tòa tẩm cung tráng lệ, bố cục tinh xảo, thật ra thì bố cục không khác Lục Vương phủ của Sở Dật Đình nhiều.

Sau phòng ngủ liền với hồ tắm.

Tô Hồng Tụ lại nhìn đông xem tây, Sở Hiên này quả thật thích sạch sẽ đến trình độ không bình thường, bày biện bốn phía và đồ dùng trơn bóng sáng rõ, không dính một hạt bụi.

Đông cung của Sở Hiên và Vương phủ của Sở Dật Đình tương tự kinh người, không riêng gì bố cục bày biện trong phòng, hai địa phương đều trầm lặng giống như, cực kỳ trống vắng như vậy.

Sở Dật Đình bởi vì lý do an toàn, vẫn cứ có người thừa dịp hắn không chú ý, nửa đêm len lén leo lên giường hắn, cho nên nha hoàn và thị vệ trong phủ hắn không tính là nhiều, tất cả đều là người hắn tin cẩn.

Sở Hiên có lẽ vì thích sạch sẽ, sợ dơ, cho nên không cho phép bất kỳ kẻ nào tùy ý đi lại trong Đông cung.

Tô Hồng Tụ không biết, trừ Hoàng đế và Lý phi, cùng với nô tỳ trong cung đi vào quét dọn, nàng là nữ nhân đầu tiên được phép bước vào Đông cung.

Tô Hồng Tụ vội vã tắm rửa xong, ôm tấm thảm co rúc đến góc xa Sở Hiên nhất.

“Sao, sợ ta ăn ngươi phải không?” Sở Hiên vẫn lười biếng nằm trên giường, lông mi dài vểnh lên, dưới đó đôi mắt sắc bén tĩnh mịch.

“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới bằng lòng thả ta đi? Ta nói rồi, Sở Dật Đình sẽ không chịu thỏa hiệp với ngươi. Hắn không còn để ý đến ta, hắn là tên khốn kiếp, nghe người khác nói lung tung bịa đặt mấy câu, đã một mình chạy mất!”

Nhớ tới Sở Dật Đình, Tô Hồng Tụ vừa tức giận, vừa đau lòng.

“Gấp cái gì, ta không nói muốn dùng ngươi đi uy hiếp hắn.”

“Không phải ngươi có thù oán với hắn sao?”

“Ta nói cái gì ngươi cũng tin, quả thật là kẻ ngu."

“Ngươi... Thôi, ngươi cứ tự nhiên! Về sau rồi ngươi sẽ biết, ngươi bắt ta, không có bất kỳ chỗ tốt gì với ngươi!”

Con mắt sắc u ám của Sở Hiên nhìn Tô Hồng Tụ cuộn tròn thành đoàn trên sàn nhà.

Nàng đã ngủ, gò má mềm mịn dỏ bừng, thân thể nho nhỏ cuộn tròn thành đoàn. Hoàn toàn khác biệt dáng vẻ dfienddn lieqiudoon toàn thân xù lông, tức giận bừng bừng vừa rồi.

Giờ phút này, nàng nhu nhược không đề phòng gì như hài tử mới sinh.

Trước mắt Sở Hiên dần hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc.

Giống như ảo mộng, nhìn không rõ lắm, trắng nõn mềm mại, xinh đẹp khác thường.

Vẻ mặt xinh đẹp, ngây thơ, tràn đầy hiền hòa, lông mi dài cong lên, tròng mắt tinh khiết.

Tay nhỏ bé mềm mịn, ấm áp nắm tay hắn, giọng nói yếu ớt đáng yêu mà êm tai.

“Đại ca ca, dáng dấp ca đẹp quá, có thể nói cho ta biết tên của ca không?”

“Sở Hiên.”

“A, Hiên ca ca, ca lấy ta có được không? Chờ ta trưởng thành, gả cho Hiên ca ca làm thê tử.”

Nhắc tới cũng kỳ lạ, kể từ khi Sở Hiên trưởng thành, hắn vẫn mơ một giấc mộng, nữ tử trong mộng kia có dáng dấp rất giống Tô Hồng Tụ, cũng mắt to, vóc người nhỏ bé, gương mặt trái xoan trắng nõn xinh đẹp.

Đây cũng chính là lý do vì sao, lần đầu tiên Sở Hiên nhìn thấy Tô Hồng Tụ, không chút do dự đã bế nàng lên.

Nhớ tới khuôn mặt tươi cười ngọt ngào trong giấc mộng, Sở Hiên nhếch môi, cười nhạt, hắn điên rồi phải không, đã qua mười mấy năm rồi, hắn vẫn còn bị một giấc mộng hư vô mờ mịt ảnh hưởng.

Thân thể Lương đế càng ngày càng kém, đôi mắt cũng không tốt, gần như mù dở. Cho nên nửa năm qua, Đại Lương vẫn là Thái tử giám quốc.

Sở Hiên phê xong tấu chương, Hắc Mộc trình lên mật báo truyền từ Đại Chu cho hắn.

Không riêng gì Phong Lăng Thiên đang tìm kiếm Tô Hồng Tụ khắp nơi, Đại tướng Đại Chu Vệ Thập Nhị cũng đang bí mật tìm kiếm Tô Hồng Tụ mọi nơi.

Vừa bắt đầu, Phong Lăng Thiên dán bố cáo, phía trên chỉ nói treo giải thưởng ngàn lượng hoàng kim, ruộng tốt trăm mẫu, nhưng mà, một tháng sau, con số phía trên đã thay đổi hơn mười lần, biến thành vạn lượng hoàng kim, phong hầu, phần thượng vạn mẫu ruộng tốt.

Có thể thấy trong lòng Phong Lăng Thiên, Tô Hồng Tụ có địa vị tuyệt đối không tầm thường.

Không nghiêm trọng đến mức đó chứ?

Chẳng qua chỉ là một nữ nhân, huống chi bây giờ nàng đã thành nữ nhân của người khác.

Đổi lại là hắn, cho dù trước kia thích bao nhiêu, tuyệt đối sẽ xóa sạch tên nữ tử này khỏi đáy lòng mình.

“Đệ đệ ta, hắn đã về chưa?”

Sở Hiên hỏi Hắc Mộc. Cho tới bây giờ Sở Hiên đều không gọi các Hoàng tử khác bằng đệ đệ, hắn chỉ gọi một người, đó chính là đệ đệ cùng mẹ sinh ra với hắn, Sở Vũ.

“Đã trở lại, người đã về Vương phủ, tối nay sẽ đến.”

“Ừm, biết rồi, lui ra đi.”

“Hắc Mộc tuân mệnh.”

“Đợi chút, tối nay kêu người đổi thảm trong cung, lấy thảm dày hơn một chút trải lên.”

“Dạ.”

Hắc Mộc hơi kỳ quái, mỗi một trang trí, dụng cụ đều do Sở Hiên tự mình chọn, cũng sắp hơn chục năm không đổi rồi, sao hôm nay đột nhiên nghĩ tới thay đổi chứ?

Hôm nay Sở Hiên khó có được vừa hạ triều đã trở lại Đông cung, hắn nghĩ tới Tô Hồng Tụ chưa quen cuộc sống ở đây, một mình đợi trong cung, cuối cùng cảm thấy không ổn.

Không biết có người thừa dịp hắn không ở đây bắt nạt nàng không, đám nịnh hót trong cung, hắn cũng đã sớm nắm rõ dieenndkdan/leeequhydonnn bọn chúng rồi, nếu hắn mang về là Thái tử phi của hắn, hoặc không phải Thái tử phi, chỉ là một thiếp thất, bọn họ sẽ rất hầu hạ, bố trí ổn thỏa cho nàng, nhưng hắn lại nói với bọn họ, hắn mang về một tỳ nữ.

Tô Hồng Tụ rất có thể bị người khác bắt nạt.

“Hắc Mộc, hôm nay nàng ở trong cung ta làm gì?”

“Bẩm Thái tử gia, Hắc Mộc không biết.”

Hắc Mộc ngạc nhiên, Đông cung chưa bao giờ cho phép người không có nhiệm vụ tiến vào, Sở Hiên hỏi hắn cái này, sao hắn biết?

Sở Hiên cũng ngẩn ra, ngay sau đó khóe môi chậm rãi kéo ra một nụ cười tự giễu.

Tẩm cung của hắn, Hắc Mộc không đi vào được, sao hắn lại hỏi điều này?

Vào Đông cung, Sở Hiên ngây người, sao Tô Hồng Tụ lại chạy đến trên giường hắn?

Bẩn rồi, rất nhiều bụi, đen thui, y phục trên người nàng cũng không biết mặc đã bao lâu!

Giường ngọc này của hắn, ngoại trừ chính hắn ra, chưa bao giờ có bất kỳ kẻ nào ngủ lên!

Thật sự đáng hận, xem ra hôm nay hắn phải kéo cả cái giường này ra rửa sạch một lần!

Bản thân Sở Hiên cũng không ý thức được, nếu như đổi lại là người khác, cho dù người nọ là ai, hắn nhất định đã sớm kéo người nọ từ trên giường xuống, ném ra bên ngoài cung loạn côn đánh chết.

Nhưng người ngủ trên giường hắn là Tô Hồng Tụ, hắn chỉ tức giận trong lòng, cũng không làm gì Tô Hồng Tụ, ngược lại đến gần bên giường, rón rén nhặt chăn bị Tô Hồng Tụ đá xuống đắp lên cho nàng.

“Thái tử gia, bữa tối đã chuẩn bị xong, có muốn bưng lên bây giờ không?”

“Bưng lên đi, đúng rồi, đưa cả thuốc bổ nấu cho nàng tới.”

“Tuân mệnh.”

Có thể mấy ngày liền không ngừng tự khuyên bảo bản thân, không cần nghĩ đến Sở Dật Đình thật sự có tác dụng, hôm nay Tô Hồng Tụ thật sự không nằm mơ thấy Sở Dật Đình, ngược lại mơ một giấc mơ ngọt ngào cực kỳ tuyệt vời, cực kỳ mê người.

Trong mộng khắp nơi đều là đùi gà, cá, thịt bay trên trời.

Tô Hồng Tụ là thú, chuyện lớn hàng đầu của thú vốn không phải là tình tình ái ái, mà là lấp đầy bụng, đơn giản mà nói, chính là ăn.

Hơn nữa dọc đường đi Sở Hiên chỉ cho nàng ăn đồ hắn ăn dư lại, vốn không có một miếng thịt, cũng gần [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) nửa tháng, Tô Hồng Tụ đói bụng lắm, cho nên trong mộng cũng xuất hiện thịt.

Khi Tô Hồng Tụ tỉnh lại từ trong giấc mộng, thấy món ngon đầy bàn trước mặt, không chút nghĩ ngợi, thò tay định bốc, nhưng không ngờ bị Sở Hiên một đũa đánh vào trên tay, ai ôi một tiếng rút tay về.

Đói chết, lúc nào thì có thể ăn cơm no!?

Đang cắn răng nghiến lợi, nguyền rủa trong lòng, nhưng không ngờ Sở Hiên nghiêng người sang bên cạnh, bưng một nồi cháo gà thuốc bổ tới cho nàng.

“Ngươi ăn cái này.”

Sở Hiên không hề tỏ vẻ gì, thản nhiên nói.

Tô Hồng Tụ sững sờ một thời gian dài, nhìn chằm chằm vào nồi cháo gà lớn, đột nhiên mặt đỏ lên, cúi đầu, nhỏ giọng nói.

“Cám ơn ngươi, thật ra thì ngươi vô cùng tốt, không hề hư hỏng giống như vẻ bề ngoài.”

“Nếu như ngươi không để ý, chúng ta có thể làm bằng hữu không?”

Nhanh thả ta ra, có được không?

Làm ơn, sẽ không ai nhốt, lợi dụng bằng hữu mình!

Đáng tiếc, mong đợi hồi lâu, chỉ đổi lại một câu nói lạnh lùng như băng của Sở Hiên: “Không thể nào.”

“Ta không cần ngươi làm bằng hữu của ta.”

Tô Hồng Tụ cực kỳ thất vọng, trong lòng tắc nghẹn, cúi đầu nhỏ xuống.

Chỉ chốc lát sau, Hắc Mộc đi đến bên ngoài cửa cung, nhỏ giọng bẩm báo.

“Thái tử gia, Vũ Thân vương đến.”

“Cho hắn đi vào.”

Chỉ chốc lát sau, một nam nhân trẻ tuổi anh tuấn, dáng dấp có ba phần giống Sở Hiên đi vào.

“Hoàng huynh, đệ -” Giọng Sở Vũ kích động và hưng phấn, hình như gặp được chuyện gì vui vẻ.

Nhưng lúc hắn nhảy vào cung điện, thấy Tô Hồng Tụ bên cạnh Sở Hiên, nho nhỏ lùn lùn, giống như quỷ chết đói đầu thai, cúi đầu ra sức dùng muỗng múc cháo gà trong nồi, nhất là, hắn phát hiện Tô Hồng Tụ lại là một nữ nhân, trong khoảng thời gian ngắn, hắn hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Đây là nữ nhân đầu tiên xuất hiện bên cạnh Sở Hiên.

“Hoàng huynh,  nàng là -?” Sở Vũ chớp chớp mắt, trên mặt tràn đầy mong đợi, lại mang theo chút chế nhạo hỏi.

“Đừng nghĩ sai, nàng chỉ là một nô tỳ trong cung của ta.” Vẻ mặt Sở Hiên không chút thay đổi, lạnh lùng như băng nói.