“Sở Dật Đình, chàng ngu hết biết, người khác nói cái gì chàng đều tin, ta nnói cái gì chàng cũng không tin, ta chán ghét chàng, ghê tởm chàng!”

Dọc đường lảo đảo, hoảng hốt chạy bừa, vừa khóc thật thê thảm, đầu óc choáng váng, không những không thể tìm được Sở Dật Đình, ngay cả bản thân mình cũng lạc đường, bảy chuyển tám chuyển cũng tìm không ra đường ra.

Sở Dật Đình không biết dùng cách gì, cứng rắn cắt đứt thuật truy tung của Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ vì tìm hắn, gần như hao phí hết toàn bộ linh lực.

Nhưng nàng không tìm được, di chuyển khắp thành, ngay cả một tia khí tức trên người Sở Dật Đình nàng cũng không truy lùng được.

“Sở Dật Đình, ngươi kẻ đại ngốc! Ta chán ghét ngươi! Ta hận chết ngươi!”

Không biết qua bao lâu, trong rừng núi cuối cùng vang lên tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế, âm thanh thê thảm và bi thương, thấu tận trời mây, không tiêu tan.

Gió thu tiêu điều, lá rơi khắp trên đất, một mình Tô Hồng Tụ vòng tới vòng lui trong rừng, sao cũng không đi ra được, cuối cùng, đi đến bản thân mình đầu váng mắt hoa, ngay cả lòng bàn chân cũng bị cọ đến chảy máu rồi.

Khó khăn lắm, tìm được một hang núi có thể nương thân, Tô Hồng Tụ sợ có thú hoang, dùng tảng đá chặt cửa hang, lúc này nàng bất chấp linh lực hay thể lực đã hao hết, sau khi chặn hết cửa hang, nàng lập tức rơi vào hôn mê. Nhưng mà, ngay cả trong hôn mê, nàng vẫn khóe mắt rưng rưng, vẫn không ngừng mắng Sở Dật Đình trong miệng.

Hôn mê lần này chính là ba ngày, ngày thứ ba, ngoài hang núi có mấy con sói hoang ngửi thấy mùi máu tanh, luẩn quẩn ngoài cửa hang, hết con này đến con khác không ngừng đào bởi đá ở cửa hang, hòn đá bị đào ra, lại bị chúng đào ra một cái hố, sói hoang vui mừng kêu lên một tiếng, sẽ từ khe đá chui vào hang núi.

Đúng lúc này, một đầu roi dài từ phía sau mỏm núi quét ngang qua, một cây roi quất lên trán sói hoang.

Sói hoang gầm thét, nhanh chóng chui vào bụi cỏ phía sau.

Người tới mặc một bộ áo bào bằng gấm màu đen tuyền, vóc người cao gầy thẳng tắp hơn nữa tràn đầy lực đạo.

Một túm tóc màu đen xám trên trán hắn, càng nổi bật con mắt màu xanh lam lạnh lẽo và vô tình.

Hắn có một đôi mắt đẹp thâm thúy sắc bén, vẻ mặt lạnh lẽo làm người khác nổi da gà.

Hắn cẩn thận chu đáo nhìn Tô Hồng Tụ một lúc lâu, nhíu nhíu mày, trầm giọng gọi: “Tô Hồng Tụ?”

Người vừa tới không phải ai khác, chính là Thái tử Sở Hiên trước đó dự tiệc cùng Lương đế ở Trương phủ.

Tô Hồng Tụ mất tích, Lương đế vốn không nhìn thấy mặt nàng, sau khi dự xong yến tiệc đã trở về cung rồi, bởi vì Sở Hiên còn có việc phải xử lý, ở Trương phủ thêm mấy ngày, lúc đi qua rừng cây, vừa vặn phát hiện một mình Tô Hồng Tụ núp trong hang núi.

Thật ra Sở Hiên không nhận ra Tô Hồng Tụ, chỉ nghe thủ hạ chính là do thám nói, gần đây người đệ đệ Sở Dật Đình kia rất thân cận với một nữ tử, mà tên tuổi nữ tử kia chính là Tô Hồng Tụ.

Bởi vì tò mò, rốt cuộc kiểu nữ nhân gì có thể hấp dẫn đệ đệ mình vốn không gần nữ sắc, Sở Hiên đã từng nhìn bức họa của Tô Hồng Tụ.

Không thể không nói Tô Hồng Tụ này đúng là một đại mỹ nhân khó gặp, Sở Hiên làm Thái tử nhiều năm như vậy, đã gặp vô số mỹ nhân, nhưng chưa từng thấy ai mềm mại như nàng, còn quyến rũ hơn nàng.

Nhưng mà, bây giờ là như thế nào? Sao đại mỹ nhân này lại bị Sở Dật Đình nhét vào trong rừng một mình?

Hơn nữa, nghe người bên Tây Kinh dfienddn lieqiudoon nói, Sở Dật Đình cũng mất tích mấy ngày rồi, vẫn không có ý định trở về.

Hắn đi nơi nào rồi? Nữ nhân này, hắn không có ý định muốn rồi sao?

Sở Hiên nhíu mày, ánh mắt chợt lóe, đuôi khóe mắt thoáng thấy ngọc bội trên cổ Tô Hồng Tụ.

Trên mặt ngọc bội, có một chữ Đình thật to, giống như chỉ sợ người khác không biết, miếng ngọc bội này thuộc về ai.

Trong lòng Sở Hiên sáng tỏ, xoải bước tới ôm lấy Tô Hồng Tụ mặt đỏ bừng, toàn thân nóng bóng vào trong ngực.

Thân thể nóng bỏng vừa vào trong ngực, trong lòng Sở Hiên giống như bị một cây châm nhỏ nhẹ nhàng nhói một cái.

Thật mềm, thân thể thật thơm ngọt.

Tổng quản thị vệ Hắc Mộc đi theo phía sau Sở Hiên thấy Sở Hiên lại không để ý đến bẩn thỉu, tự mình ôm lấy Tô Hồng Tụ từ dưới đất lên, không khỏi ngạc nhiên, cực kỳ kinh ngạc.

Người người Đại Lương đều biết, Sở Hiên rất thích sạch sẽ, thậm chí thích sạch sẽ đến trình độ không bình thường.

Trong tẩm cung của hắn không thể có một hạt bụi, y phục trên người hắn cũng chưa bao giờ có một nếp gấp.

Tô Hồng Tụ nằm trong bụi cỏ, một thân bụi và bùn, Sở Hiên lại làm như không thấy, tự tay ôm nàng lên, đám người Hắc Mộc cực kỳ kinh ngạc, quả thật không thể tin vào mắt mình.

Trên người Sở Hiên còn đeo một cây thương bạc nặng mấy chục cân, Hắc Mộc chỉ sợ Sở Hiên ôm không cử động được, vội vàng tiến lên: “Thái tử gia, người quá nặng, vẫn nên để tiểu nhân tới ôm.”

“Không cần, ta ôm được.”

“Nhưng mà, Thái tử gia...”

“Đừng dài dòng, nói cho đội tiên phong, gia tăng tốc độ, nhanh chóng hồi cung.”

Hắc Mộc vẫn không yên lòng, đuổi theo Sở Hiên nói, “Thái tử gia, ngài vẫn nên đi cùng đội ngũ kỵ mã phía trước đi, thần đi phía sau.”

“Không cần, ngươi dẫn thủ hạ đi trước, ta lưu lại phía sau.

“Nhưng mà, Thái tử gia, như vậy rất nguy hiểm.”

“Ngươi đi hay không đi? Không đi ta một đao chém ngươi!”

Hắc Mộc không dám nhiều lời, cưỡi lên ngựa chạy thẳng đến phía đội ngũ trước mặt.

Còn dư lại Sở Hiên, một người một kiếm, sau lưng một cây thương bạc dài sáng, trong ngực ôm Tô Hồng Tụ, đi phía sau cùng đội ngũ.

Mặc dù xa xa chỉ còn lại cái bóng, đám người Hắc Mộc vẫn có cảm giác Vương giả lạnh thấu xương lại rét buốt như băng từ trên người Sở Hiên tỏa ra mãnh liệt truyền đến.

Suốt đường vừa đi vừa nghỉ, cho đến sáng ngày hôm sau, Tô Hồng Tụ coi như tỉnh lại.

Đau lòng kịch liệt hành hạ nàng đến mệt mỏi không chịu nổi, sắc mặt của nàng tái nhợt như quỷ, mắt to vốn đen nhánh sáng ngời đã mất đi thần thái từ lâu.

Ngực truyền đến đau đớn co rút kịch liệt từng cơn, nàng không thể không hao hết toàn lực che ngực, mới có thể miễn miễn cưỡng cưỡng phát ra âm thanh.

“Ngươi... Ngươi, ngươi là ai?”

“Đi ngang qua. Ta lượm được ngươi.”

“A, vậy cám ơn, cám ơn ngươi.”

Tô Hồng Tụ xoa ngực, bởi vì hôn mê quá lâu, hơi không tỉnh táo.

Nàng cẩn thận nhớ lại, dùng sức nhớ lại, chỉ nhớ rõ sau khi mình mắng Sở Dật Đình xong thì hôn mê ở trong hang núi.

Về phần nam nhân ôm nàng xuất hiện khi nào, cho dù như thế nào nàng cũng không nhớ nổi.

Nàng thử để nam nhân đang ôm nàng buông nàng xuống.

“Cái đó, ngươi có thể buông ta xuống không, cám ơn ngươi đã nhặt được ta, tự ta có thể đi.” Tô Hồng Tụ nâng tay nhỏ bé, lau khô nước mắt nơi khóe mắt, nhỏ giọng nói.

“Không được.” Sở Hiên không chút do dự cự tuyệt nàng.

“Vì, vì sao?” Tô Hồng Tụ ngạc nhiên, trừng lớn mắt.

“Nếu ta lượm được ngươi, ngươi chính là của ta.”

“Ta, ta có thể trả bạc cho ngươi!”

“Mười triệu lượng, giao bây giờ!”

“Ngươi người dã man không hiểu chuyện này, buông ta xuống nhanh lên!”

“Ngươi dám mắng ta, có tin ta một đao chém ngươi không?” Sở Hiên đột nhiên xuất kiếm, vững vàng đặt lên cổ Tô Hồng Tụ.

Ánh mắt lạnh lẽo, hơi thở lạnh thấu xương, tất cả đều làm cho người ta kinh ngạc sợ hãi.

Tô Hồng Tụ trừng lớn cặp mắt, nàng đột nhiên ý thức được nam nhân trước mắt hơi quen mặt, giống như hơi giống Sở Dật Đình. Nàng thử dò xét tiếng lòng nam nhân này, trong lúc nhất thời sợ ngây người, người ôm nàng lại là ca ca của Sở Dật Đình, Thái tử Đại Lương, Sở Hiên.

“Ta biết rồi, ngươi là ca ca của Sở Dật Đình, Sở Hiên! Ngươi bắt ta, rốt cuộc muốn làm cái gì?” Tô Hồng Tụ nóng nảy, vùng vẫy, không ngừng dùng đôi tay đập lồng ngực Sở Hiên.

“Ngươi có biết không, quan hệ của Sở Dật Đình và ta là quan hệ như thế nào? Nếu để cho hắn biết ngươi mang ta đi, hắn nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi!”

Tô Hồng Tụ cũng không muốn nhắc đến ba chữ Sở Dật Đình này, từ sau khi Sở Dật Đình bỏ nàng lại rời đi một mình, nàng đã âm thầm hạ lời thề với mình, về sau nếu như nhìn thấy hắn cũng coi như không biết, không bao giờ suy nghĩ về hắn, sẽ không để ý đến hắn nữa.

Nhưng mà, lúc tình thế nguy cấp, vào giờ phút này, nàng không thể không dùng tên tuổi Sở Dật Đình tới uy hiếp Sở Hiên, hy vọng Sở Hiên có thể thả nàng thoát thân.

“Câm miệng! Ta đương nhiên biết quan hệ giữa ngươi và Sở Dật Đình, có biết Sở Dật Đình và ta vốn có thù oán không? Ngươi đã là nữ nhân của hắn, không bằng ngươi thay hắn để cho ta báo thù này, để cho ta róc xương lọc thịt ngươi, chặt làm trăm mảnh!”

“Ngươi...” Tô Hồng Tụ trắng bệch cả khuôn mặt nhỏ nhắn, không tự chủ rúc về phía sau.

Tròng mắt đen lạnh thấu xương của Sở Hiên nhếch lên, khóe môi lạnh bạc khẽ vểnh.

“Không muốn chết, cũng được, theo quy củ Đại Lương, ngươi phải làm đầy tớ cho ta mười năm!”

“Mười năm -? Ngươi điên khùng -” Tô Hồng Tụ vốn định nói có phải Sở Hiên điên rồi không, nhưng khi nhìn thấy tròng mắt lạnh lẽo như băng của Sở Hiên, nàng lại không thể không nuốt lời trong miệng xuống.

“Rốt cuộc tại sao ngươi muốn bắt ta? Ta cho ngươi biết, nếu ngươi định dùng ta tới uy hiếp Sở Dật Đình, vậy vô dụng, hắn vốn không quan tâm ta...”

Tô Hồng Tụ bưng chặt ngực, trong lòng lại co rút đau đớn.

“Có tác dụng hay không, không thử một chút sao biết?” Câu nói đầu tiên của Sở Hiên hoàn toàn chặt đứt ý niệm của Tô Hồng Tụ.

“Ngươi nhớ cho ta, từ hôm nay trở đi, ngươi không phải là nữ nhân của Sở Dật Đình nữa, mà là nữ đầy tớ đê tiện nhất, hèn mọn nhất của Sở Hiên ta, nếu dám chạy trốn, ta nhất định cắt đứt chân ngươi!”

Sở Hiên vừa nói chuyện vừa mang Tô Hồng Tụ vào một phòng khách điếm.

Đẩy cửa phòng ra, hắn không chút lưu tình ném Tô Hồng Tụ vào trong đống rơm rạ góc tường.

Tô Hồng Tụ vội vàng ôm chặt mình, tinh thần thấp thỏm nhìn Sở Hiên.

“Đứng dậy, đừng chờ ta lại đây túm ngươi!” Ánh mắt bén nhọn của Sở Hiên liếc về phía Tô Hồng Tụ, lạnh lùng như băng nói.

Nhìn dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống của hắn, khí chất vương giả bẩm sinh.

Khí phách như vậy, Tô Hồng Tụ chỉ từng cảm nhận được từ một người, người kia chính là người trước kia đi trên đường, ngẫu nhiên gặp được, Thái tử Đại Chu, Phong Lăng Thiên.

Tô Hồng Tụ ý thức được, nam nhân này không dễ chọc, chọc giận tới hắn, hắn tuyệt đối sẽ không cho nàng quả ngon để ăn.

Bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, vì tìm Sở Dật Đình, nàng gần như đã dùng hết sạch linh lực, hiện giờ, ngay cả thuật chạy trốn cơ bản nhất cũng không dùng được.

Tô Hồng Tụ tạm thời quyết định nhịn một chút, cho dù Sở Hiên muốn nàng làm gì, làm theo là được.

Nghĩ tới đây, Tô Hồng Tụ rụt cổ lại, nuốt lời mắng tới tận họng trở lại.

“Chưởng quỹ, lấy thùng nước cho ta, chuẩn bị hai bộ quần áo sạch.”

“Tới đây khách quan, sẽ đi ngay!”

Chỉ chốc lát sau, tiểu nhị mang nước nóng, bưng thức ăn nóng hổi lên lầu.

Tô Hồng Tụ kinh ngạc không thôi, nam nhân này muốn làm gì? Hắn không phải định tắm rửa thay quần áo trước mặt nàng chứ?