Trần Vi nói tới đây, thấy Trần Dung rũ mắt không nói thì không khỏi nghiêng người về phía trước, hai tay đan vào nhau khẩn trương tiếp lời: “Phụ thân nói, lần trước sau khi Nhiễm tướng quân gặp ta thì có ý hối hận, muốn ta biểu hiện thật tốt. A Dung, muội đã nói, Nhiễm tướng quân thích người lanh lẹ. Còn có gì nữa, chàng còn thích gì nữa không?”

Lúc này Trần Vi tựa hồ đã quên, lần trước vì chuyện này, nàng ta còn tát cho Trần Dung một bạt tai.

Trần Dung ngẩng đầu liếc nhìn nàng ta một cái, lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Ta cũng không biết.”

“Muội nhất định biết.” Giọng của Trần Vi có chút gấp gáp, nàng ta vươn hai tay nắm tay Trần Dung, lắc lắc, hì hì cười nói: “Muội muội tốt, muội nói cho ta biết đi, nói cho ta biết đi.”

Trần Dung lại vẫn lắc đầu.

Trần Vi mất hứng, nàng ta đứng phắt dậy, cả giận nói: “Có phải lần trước ta đắc tội với muội, cho nên muội cố ý không nói?”

Trần Dung âm thầm cười lạnh một tiếng: Ta cố ý không muốn nói! Chẳng lẽ, ta còn thiếu nợ gì ngươi sao?

Trần Vi thấy nàng cúi đầu không nói, sắc mặt có chút hờ hững thì cảm thấy phiền não, nàng ta hung hăng dậm chân, kêu lên: “Trần thị A Dung, sao muội lại có tính tình quái đản này chứ? Hừ, trách không được bọn tỷ tỷ muội muội cũng không thích muội.”

Ngay khi Trần Vi thốt ra những lời này, Trần Dung cũng vụt đứng dậy, nàng nhấc làn váy dài, xoay người đi vào trong phòng. Chỉ chốc lát, cửa tẩm phòng bị đóng lại thật mạnh.

Trần Vi ảo não, nàng ta hướng tới cửa tẩm phòng thét to: “Trần thị A Dung, muội thật sự không hề có chút tôn ti nào cả! Trách không được khiến người ta chán ghét. Hừ, muội còn chưa nghị thân đâu, ta đi bảo phụ thân tùy tiện ném muội cho một lão già nào đó.”

Dứt lời, nàng ta xoay người đi ra bên ngoài.

Đi ra tới tận cửa sân, Trần Vi có chút kinh ngạc, sao Trần Dung còn chưa đuổi theo, chẳng lẽ nàng không sợ sao?

Đối với Trần Vi mà nói, nàng ta vẫn cảm thấy Trần Dung hẳn là nên lấy lòng nàng ta, không nói tới thân phận của mình so với nàng cao quý hơn, mà vì phụ thân của mình đang quản nàng, nàng phải đối đãi với mình cẩn thận.

Sau một lúc kinh ngạc, Trần Vi dừng bước chân, nàng ta đột nhiên nhớ ra, đúng rồi, Trần Dung đã được Vương Thất lang nhìn trúng, trách không được, trách không được mà. Hừ, nàng nghĩ rằng như vậy không còn phải sợ gì nữa, ta sẽ nói với phụ thân, bảo người chú ý đừng tặng A Dung cho Vương Thất lang, để nàng và người trong lòng nàng bị chia lìa đôi lứa.

Nghĩ đến đây Trần Vi lại cất bước, đi thẳng về phía chủ viện.

Từ lúc hai nàng tranh chấp, đám người Bình ẩu vẫn xem ở trong mắt, nhưng bọn họ cũng chỉ là giương mắt nhìn mà bất lực, tính cách của nữ lang nhà mình bọn họ đều đã quen thuộc, cũng không thể đưa ra yêu cầu quá cao đối với nàng, dù sao hiện tại so với khi ở Bình thành nàng đã hiền dịu hơn rất nhiều.

Sau khi im lặng, Thượng tẩu đi đến trước cửa phòng của Trần Dung, nói: “Nữ lang, đã mua ruộng đất rồi.”

“Thật sao?”

Trần Dung mừng rỡ, nàng mở ngay cửa phòng ra, hai mắt tỏa sáng nhìn Thượng tẩu, liên tục hỏi: “Mua bao nhiêu?”

Thượng tẩu chặp hai tay lại, nói với nàng: “Toàn bộ trong thành Nam Dương lòng người hoảng sợ, bọn họ đều bỏ lại đất đai nhà cửa rời khỏi nơi đây. Đúng là rất có lợi. Từ xưa, vải vóc chỉ có thể đổi được trăm mẫu ruộng, lúc này ước chừng đổi được những sáu bảy trăm mẫu, hơn nữa đều là ruộng tốt. Không chỉ là đồng ruộng, mà nông phu cũng bị bỏ lại, bọn họ nói, chỉ cần chủ gia cho bọn họ một chén cháo, thì có làm một ngày một đêm, họ cũng nguyện ý. Nô thấy những này cũng đáng tin cậy nên đều đáp ứng. Về phần quy củ thì cứ giống như hồi trước, dù sao chúng ta mua dưới danh nghĩa của Nhiễm tướng quân, nếu quá hà khắc sẽ bôi đen danh tiếng của y.”

Trần Dung gật đầu, vẫy tay nói: “Những điều này ta không cần phải lo lắng, tẩu tự quyết định đi.”

Nàng nhìn ra bên ngoài, thầm nghĩ: Sáu bảy trăm mẫu ruộng tốt ư? Nghĩ đến của hồi môn của tộc tỷ Trần Vi, nhiều lắm cũng chỉ được chừng ấy thôi, không phải sao? Hiện tại, bản thân cuối cùng đã có chút tài sản.

Ngẫm nghĩ, Trần Dung thấp giọng phân phó: “Tẩu, thừa dịp hai ngày này, lấy ra bảy chiếc xe lương thực mua một số cửa hàng, cũng nhớ rõ lấy danh nghĩa của Nhiễm tướng quân. Nhớ kỹ phải là ở con phố phía nam.” Dừng một chút, nàng lại bổ sung: “Ở trước mặt người ngoài, các ngươi cứ thống nhất nói, ta dùng bảy xe lương thực đổi thành sách vở.” Trong số sách vở nàng mang đến lần này có một số là sách trân quý của phụ thân, lấy ra bày vào cho đủ số vậy.

Thượng tẩu lo lắng nhìn nàng, thở dài: “Nữ lang, nếu phụ huynh người đột nhiên gởi thư, bảo người đến Kiến Khang, vậy tài sản này sẽ không có ai mua đâu.”

Trần Dung lắc đầu, mỉm cười nói: “Không cần lo lắng, đi làm đi.”

Nhìn bóng dáng Thượng tẩu rời đi, Trần Dung trầm tư một lúc, chạy vào phòng, cầm lấy roi ngựa ra hậu viện đùa nghịch.

Đảo mắt, lại một ngày trôi qua.

Lúc này, vì sự trở về của Nhiễm Mẫn, toàn bộ thành Nam Dương đều trở nên náo nhiệt. Các đại gia tộc càng không ngừng cử hành dạ yến, thỉnh y đến tham dự.

Trong số những người này, có rất nhiều người cũng không tin tưởng Nhiễm Mẫn hoàn toàn đứng về phía người Hán. Nhưng bọn họ nghĩ, vạn nhất Nhiễm Mẫn thực sự tiến công Nam Dương, có lẽ y sẽ nể mặt mình đối xử khách khí mà tha cho mình một con đường sống.

Ngày thứ ba, trong sân của Trần Dung lại ngồi đầy nhóm nữ lang.

Lại nói tiếp, nhóm nữ lang này cũng khá kỳ quái, các nàng khinh thường Trần Dung, khi đến nói chuyện luôn mang theo ý trào phúng. Nhưng các nàng lại rất thích đến ngồi chơi trong sân viện nhà nàng. Như ba nữ lang tính cách tương tự nhau như Trần Thiến, Trần Vi, Trần Kỳ, tựa hồ rất hưởng thụ cách nói chuyện thẳng thắn thống khoái không quanh co lòng vòng của nàng.

Hôm nay, các nàng lại ngồi trong sân của Trần Dung.

Sau khi Trần Thiến ăn một miếng điểm tâm thì nhíu mày, nói với Trần Dung: “Không phải muội có đầy đủ lương thực và tiền tài sao? Sao ngay cả chút đường mía cũng luyến tiếc, điểm tâm này không ngọt gì cả.”

Trần Dung nghe vậy, cười cười, cố ý vô tình nhìn thoáng qua Bình ẩu.

Bình ẩu lập tức hiểu được ý tứ của nàng, bà ở một bên nở nụ cười: “Điều này thì nhị vi tiểu cô cũng không biết, nữ lang nhà nô đã dùng bảy xe lương thực để đổi chút sách quý rồi. Hiện tại tồn lương trong nhà chỉ còn có bốn năm xe thôi.”

Lời này vừa thốt ra, tiếng nói nhỏ của chúng nữ đồng thời ngừng lại. Các nàng ngẩng đầu nhìn Trần Dung, trong ánh mắt vừa là buồn cười lại là tiếc hận nói không nên lời.

Nhưng mà, vốn không có người nào có thể nói cái gì. Tại thời điểm này, dùng lương thực trân quý đến cực điểm đổi sách vở là việc phong nhã cỡ nào, cử chỉ cao thượng ra sao.

Trong sự kinh ngạc của chúng nữ, Trần Dung cúi đầu xuống, nàng khẽ nhấc tay phải, cầm chén rượu lên nhấp một ngụm nhỏ, sau đó nàng khẽ tươi cười.

Sau một lúc lâu, Trần Vi nói: “A Dung, sao muội làm chuyện như thế lại không hỏi qua phụ thân ta?” Giọng nói có chút gấp gáp. Chúng nữ nhất tề nhìn về phía Trần Vi.

Trần Vi ngẩn ra, lập tức hiểu ra bản thân thất thố. Mặc kệ thế nào, Trần Dung vẫn thuộc chi tộc khác, nàng có quyền xử lý tuyệt đối với tài sản của mình. Trần Vi thốt ra lời này giống như hai cha con nàng đều đang tính kế tài sản của Trần Dung vậy.

Trần Vi lúng ta lúng túng cười, vội vàng nói: “Ta không phải có ý tứ này, không phải có ý tứ này. Là, là lúc này, lương thực trân quý cỡ nào, ta thay A Dung đau lòng thôi.”

Lời này vừa nói ra, Trần Thiến bật cười ra tiếng, nói: “A Vi, muội tục quá.”

Tỷ tỷ Trần Kỳ của Trần Thiến chậm rãi châm chọc: “A Vi vốn tục mà.”

Những lời đó đều khiến Trần Vi muốn khóc. Nàng ta đỏ hồng hốc mắt, môi mím chặt, hai vị tỷ tỷ này đều là đích nữ, nàng ta nào dám vô lễ với các nàng?

Trần Dung cúi đầu xuống, nàng lại lấy tay áo che mặt, đưa chén rượu ghé vào miệng nhỏ, che giấu vẻ thư sướng thống khoái ở trên mặt.

Lần này sau khi trở về, nàng nghe thấy Bình ẩu nói, khi Trần Nguyên phái người tới quản chế bọn họ thì đã đến kho hàng vài lần. Lúc ấy nàng biết Trần Nguyên vẫn còn đang mưu tính chiếm đoạt lương thực của nàng.

Quả thế.

Khi Trần Vi ửng đỏ hai mắt, lã chã chực khóc, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến.

Chỉ chốc lát, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Trần thị A Dung có ở đây không?”

Chúng nữ ngẩn ra, Bình ẩu vội vàng đáp: “Ở đây.”

Người kia nói: “Ta là người của Vương gia.”

Vương gia ư? Bình ẩu vội vàng đi ra, thi lễ với người ngoài cửa rồi nói: “Mời nói.”

Người nọ cầm một thiếp mời đẹp đẽ tinh mỹ, cười nói: “Buổi trưa ngày mai, mặt nước gợn sóng, bên bờ hồ, chúng quân sẽ chơi thuyền du ngoạn. Thời cơ như thế, có thể nào không có mỹ nhân làm bạn? Nghe nói Trần thị A Dung có được ngọc bội của Vương Thất lang, mời khanh ôm cầm đến giúp tăng thêm nhã hứng.”

Bình ẩu tiếp nhận thiếp mời, nhìn người Vương gia nhanh chóng rời đi một hồi lâu, mới ngây ngốc quay đầu nhìn về phía Trần Dung.

Lúc này chúng nữ cũng đều đang nhìn về phía Trần Dung.

Trần Thiến dẫn đầu nở nụ cười, nàng ta lấy tay áo che miệng, khanh khách nói: “A Dung, Thất lang của muội nhớ muội đó.”

Trong lời nói của nàng ta mang theo ghen tị. Thiếp mời này cũng không đơn giản, rõ ràng là có xuất xứ từ tay sĩ phu. Có thể xuất hiện tại yến hội phong nhã kia, bản thân đã là một sự vinh quang.

Cũng giống như Trần Thiến, nhóm nữ lang khác đều lộ ra thần sắc đố kỵ.

Lúc này, Trần Vi ở một bên đột nhiên nói: “A Dung theo Vương Thất lang, cùng lắm chỉ làm thiếp thôi. Muội ấy đâu có tư cách gì mà bảo là Thất lang của muội ấy chứ?”

Trần Vi khẽ nâng cằm, hèn mọn liếc mắt nhìn Trần Dung một cái, nói với Trần Thiến: “Lời này của tỷ tỷ thật sự mất tôn ti chủ yếu và thứ yếu.”

Trần Thiến biết, nàng ta đang trả thù mình vừa mắng nàng ta là ‘Tục’, Trần Thiến muốn phản bác hai câu, nhưng lời nói của Trần Vi thật sự có đạo lý, chỉ đành im miệng.

Đúng lúc này, Trần Dung đứng lên, nàng hướng tới chúng nữ thi lễ, thấp giọng nói: “A Dung không khoẻ, xin cáo lui.”

Dứt lời, nàng vội vã chạy về phía tẩm phòng.

Nhìn bóng dáng nàng bỏ trốn mất dạng, Trần Vi kêu lên: “A Dung thương tâm sao? Cần gì phải vậy, lấy thân phận của muội, có thể làm thiếp cho Vương Thất lang cũng là được ất nhắc mà.” Nàng ta nói tới đây vội vàng lấy tay áo che miệng, trong lòng vì lời nói trắng ra của mình có chút hối hận, nhưng mà, nhìn bóng dáng Trần Dung chỉ có thể bỏ chạy kia, lại trào ra một chút thống khoái.

Trần Dung chui vào trong tẩm phòng.

Nàng tháo roi ngựa từ trên tường xuống, vung hai cái trong không trung, nói với vẻ oán hận: “Thực hận không thể tát miệng các nàng ta mà!”

Sau khi mắng ra một câu, nàng cảm thấy tức hận giảm bớt, vô lực thối lui rồi ngồi xuống tháp, Trần Dung kinh ngạc nghĩ: Buổi trưa ngày mai, mặt nước gợn sóng, ôm cầm mà đến? Như vậy, ta sẽ gặp Vương Hoằng ư? Nói không chừng còn có thể nhìn thấy các danh sĩ khác.

Nghĩ đến Vương Thất lang, tay nhỏ bé của nàng nắm thành quyền, âm thầm thề: Sau khi nhìn thấy hắn, không thể để hắn nói hay làm ra những chuyện khiến mình không thể vãn hồi được.