Trở lại trong sân, Bình ẩu vừa dùng khăn lạnh đắp lên mặt Trần Dung, vừa nói với giọng nức nở: “Cũng tại vì nữ lang không có phụ huynh ở đây mà, nếu bọn họ ở đây, chúng ta có thể chuyển ra ngoài rồi.”

Trần Dung buông rủ hai mắt, nhẹ giọng nói: “Ẩu, đừng khóc nữa.”

Bình ẩu dùng sức gật đầu, nói: “Được, ẩu không khóc, ẩu không khóc.”

Lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền đến, giọng nói có chút chần chừ của Thượng tẩu từ ngoài cửa truyền đến: “Nữ lang?”

Trần Dung nghe thấy ngữ khí của lão, lập tức cao giọng hỏi: “Chuyện gì?”

Mãi mà không thấy có động tĩnh, Trần Dung nhíu mày quát: “Có gì thì cứ nói đi.”

“Vâng.” Giọng của Thượng tẩu có chút không ổn: “Vừa rồi lang chủ lên tiếng, nói các viện đều phải giảm bớt năm nô bộc.”

“Có nói nguyên nhân không?”

“Không.”

Trong lúc Trần Dung suy nghĩ, Bình ẩu run giọng nói: “Nữ lang, chuyện này phải làm sao bây giờ?”

Trần Dung liếc nhìn bà một cái, tất nhiên biết vì sao bà và Thượng tẩu bối rối như thế. Hiện tại trong sân viện của nàng chỉ có 15 phó dịch. 15 người này đều là trung phó đã hầu hạ nàng nhiều năm, lại cùng nàng đi về phía nam, cảm tình với nhau rất sâu nặng. Thật vất vả đã đến nơi, lại đuổi người ta đi. Thế đạo này không có đại gia tộc để dựa vào, những người này vừa ra đi sẽ lưu lạc không nơi nương tựa, trở thành lưu dân.

Trần Dung vươn tay nhận khăn lạnh, ấp ở trên mặt, nói: “Đừng bối rối.”

Bình ẩu và Thượng tẩu an tĩnh lại, đồng thời nhìn về phía nàng.

Giọng Trần Dung cất cao, dặn dò: “Thượng tẩu, ngươi đi nói cho quản sự biết, về phần chi tiêu cho năm nô bộc, không cần gia tộc cố sức, một mình ta sẽ gánh vác.”

Bình ẩu kinh ngạc nói: “Nữ lang, gia tộc chưa từng giúp chúng ta mà.”

Trần Dung khẽ cong khóe môi, thản nhiên nói: “Đúng vậy, bọn họ vốn chưa từng giúp đỡ. Thượng tẩu, nếu quản sự vẫn giữ ý kiến, ngươi cứ nói: Theo lời của nữ lang nhà chúng ta, lương thực của chúng ta còn nhiều, không sợ không có lương thực cho bọn họ ăn uống.”

Thấy Thượng tẩu còn chưa phản ứng lại, Trần Dung thở dài: “Lang chủ sở dĩ đưa ra quyết định này, tất nhiên là vì lương thực trong phủ không đủ thôi. Nghe nói hiện tại trong thành Nam Dương, hai xe vải mới có thể đổi được nửa xe lương thực.”

Thượng tẩu phản ứng lại, vui mừng nói: “Vâng vâng, lão nô sẽ đi nói ngay.”

Nghe tiếng bước chân lão vội vàng chạy đi, Bình ẩu cũng vui vẻ như điên: “Nữ lang, người thật sự là thần nhân. Nếu không phải ở trên đường người đã mua nhiều lương thực như thế, hiện tại chúng ta sẽ rất thảm.” Đúng là rất thảm, lần này giảm bớt số nô bộc mới chỉ là lần thứ nhất trong ba đợt, Trần phủ ở Nam Dương ước chừng phải giảm bớt thêm hai lượt nữa, mới có thể vượt qua phong ba lần này. Kiếp trước, nàng chỉ là bé gái mồ côi ăn nhờ ở đậu, vì thế bị định đoạt mọi thứ, đến Nam Dương gần nửa năm, ở lại bên cạnh nàng chỉ có hai người Thượng tẩu và Bình ẩu.

Thượng tẩu rất nhanh đã trở lại, quả nhiên, sau khi quản sự kia nghe thấy lời Thượng tẩu nói, lập tức quyết định, mọi chi tiêu của sân viện Trần Dung sẽ do chính nàng phụ trách. Tuy rằng mấy ngày nay vẫn là chính nàng bỏ tiền ra, nhưng hiện tại quản sự kia thốt ra, tương đương với việc công bố chuyện này ra bên ngoài.

Sau khi Trần Dung đáp ứng chuyện này, nhóm phó dịch trong sân rốt cục hoàn toàn thả lỏng. Đặc biệt sau khi biết lương thực thiếu thốn đến mức độ nào, cả một ngày, bọn họ không có việc gì đi ra kho hàng đứng ngốc nghếch một lúc. Ngay cả Bình ẩu cũng nhìn ngắm hai mươi mấy chiếc xe lương thực trong kho hàng kia hồi lâu. Khi trở lại bên người nàng, trên mặt vẫn mang theo tươi cười ngây ngô.

Cũng đúng, hai mươi mấy cỗ xe lương thực, nếu nói là để các nàng ăn uống, cũng có thể dùng trong hai mươi năm. Ở thời điểm mỗi người đều đang phát sầu vì lương thực, các nàng lại giữ một đống tài phú lớn như thế, tất nhiên là thật sự thỏa mãn.

Thời gian trôi nhanh.

Đảo mắt đến buổi chiều ngày hôm sau.

Gần hai ngày, Trần Dung đều ở trong sân viện của mình. Nàng biết, Trần Vi đang tức giận, với tính cách của nàng ta, làm sao chịu được bị người khác chỉ trỏ? Nhất định khóc rồi không ngừng giải thích, sẽ bảo là Nhiễm Mẫn chưa từng nói không cưới nàng ta, nói nàng ta chưa từng ghen ghét bắt nạt Trần Dung. Lúc này nếu để cho nàng ta nhìn thấy mình, không chừng sẽ phát sinh chuyện gì đó.

Chạng vạng, Trần Dung đang ngồi chơi nhàm chán ở trong thư phòng luyện cầm. Đột nhiên, một giọng nói vang dội rơi vào trong tai nàng: “Trần thị A Dung có ở đây không?”

Không đợi Bình ẩu mở miệng, Thượng tẩu đã to tiếng trả lời: “Nữ lang nhà ta đang ở đây.”

“Đây là bái thiếp của Vương phủ. Đêm nay giờ Tuất, thỉnh nữ lang tới dự tiệc.”

Thượng tẩu mừng rỡ, liên thanh nói lời cảm tạ, còn nói thêm: “Thật sự có thiếp mời nữ lang nhà ta sao? Thật tốt quá.”

Người trong Vương phủ kia cười nói: “Tẩu cần gì tự khinh như thế, nữ lang nhà ngươi rất có trí tuệ, dọc theo đường đi chúng ta đều xem ở trong mắt, ai cũng bội phục. Lại nói tiếp, nếu xuất thân của nàng tốt hơn một chút, sớm đã được danh sĩ lan truyền, trở thành thượng khách trong nhóm khuê trung nữ lang. Ngay cả hiện tại, nếu Vương phủ chúng ta không thỉnh nàng, chỉ sợ cũng sẽ có người nhàn thoại thôi. Ha ha, không nói nữa, không nói nữa. Đêm nay nữ lang cần phải đúng giờ đến đó.”

Người này cũng khá vui tính, đi được vài bước, lại quay đầu cười trêu nói: “Vương thị Thất lang cũng có ở đó, tất nhiên A Dung sẽ rất vui nếu được nhìn thấy ngài. Ha ha.”

Người nọ vừa đi, Thượng tẩu liền vui vẻ chạy đến cửa, hét lớn: “Nữ lang, là thiệp mời của Vương phủ.”

Giọng của lão vừa vang lên, cửa phòng ‘kẹt’ một tiếng mở ra.

Lúc này đây Trần Dung cũng tươi cười rạng rỡ.

Thượng tẩu nhìn thấy nàng cao hứng, đầu tiên là ha ha ngây ngô cười một lúc, đảo mắt trên mặt lại cười khổ: Nữ lang vui mừng như thế, chẳng lẽ là bởi vì có thể nhìn thấy Vương Thất lang sao?

Bởi vì sẽ tới dự tiệc ngay, dưới sự trợ giúp của Bình ẩu, Trần Dung nhanh chóng tắm rửa, về phần quần áo, bởi vì xiêm y cũ đều được may ở Bình thành, ở Nam Dương đã khá lỗi thời, xiêm y mới lại không kịp chuẩn bị, nàng chỉ có thể lại mặc vào bộ hoa phục sắc vàng tím nhạt kia.

Đảo mắt, giờ Tuất đã đến.

Trần Dung rửa mặt chải đầu đổi mới hoàn toàn, trang phục chỉnh tề, ngồi ở trong xe ngựa.

Mà khi xe ngựa của nàng rời khỏi sân viện, Trần Vi ở cách vách, còn có vài Trần thị nữ lang đều ngừng vui cười, quay đầu nhìn về phía nàng.

Nhìn chằm chằm xe ngựa của nàng rời đi, Trần Thiến oán hận đá xuống đất một cái, nói với vẻ ảo não: “Vương phủ này quá khinh người rồi! Nói là cái gì Lang Gia Vương thị đông người, các gia tộc có nhân tài có thể đến đó, còn nói cái gì thiếp mời có hạn! Hừ, nói nhiều như vậy làm gì? Trần Dung kia chỉ là ở trên đường nói hai câu lung tung, vì câu dẫn Vương Thất lang tấu ra một khúc cầm, vậy mà bọn họ bỏ qua đích nữ như ta, mời người có thân phận như nàng ta đến là sao?”

Trần Thiến mắng đến đây, quay đầu nhìn thấy sắc mặt Trần Vi xanh mét, không khỏi cười nói: “Ta cũng không sao, yến hội không đi thì không đi. A Vi, nghe nói Nhiễm lang của muội bị nữ nhân mất hết mặt mũi này đoạt đi rồi ư?”

Lời này Trần Vi cũng không thích nghe, mặt nàng đỏ lên, dắt cổ họng vội vàng kêu lên: “Không phải! Vừa rồi muội đã nói mà, không phải có chuyện như vậy.”

Lại một lần nữa, nhóm nữ lang nghe thấy nàng ta biện giải, tươi cười trên mặt lộ vẻ hiểu rõ. Loại tươi cười ngươi biết ta biết này rất đáng giận, Trần Vi tức giận đến mức cả gương mặt trở nên đỏ tím!