Mị Công Khanh

Chương 3: Tán bớt tiền tài

Nghe Tôn lão nói như thế, tất cả mọi người trong sân viện vốn đang bận rộn đều dừng động tác, bọn họ ngẩng đầu nhìn Trần Dung, chờ nàng đưa ra chỉ thị.

Trần Dung trầm tư một lát, ngẩng đầu nói với xung quanh: “Triệu tập gia đinh nô tỳ trong phủ, nói ta có việc phân phó.”

“Vâng.”

“Bình ẩu, ngươi dẫn người chuyển mọi tài vật đến sân viện đi.”

Bình ẩu ngây ngốc nhìn Trần Dung, đến khi nàng lặp lại một lần nữa, bà mới đáp: “Vâng.” Lúc này trong lòng của bà tràn ngập kinh dị: Mấy ngày nay nữ lang thay đổi quá nhiều, không thể hiểu nổi nàng muốn làm chuyện gì.

Tuy rằng Trần phủ chỉ có một chủ tử như Trần Dung, nhưng những năm qua, phụ thân của nàng đảm nhiệm chức Thị trung (chức quan nhỏ phụ trách giám sát việc trị an trong thành/trấn) ở Bình thành, tuy chỉ là quan bát phẩm, nhưng cũng tích lũy không ít tài vật, khi phụ huynh Trần Dung rời đi, từng mang theo rất nhiều tài vật, những gì còn sót lại kia, cũng được nhồi vào toàn bộ sân viện rồi.

Ở thời đại này, vàng cũng vậy mà tiền đồng cũng thế, đều khó có thể lưu thông rộng rãi. Tiền chân chính khiến thế nhân thờ phụng, là vải vóc lương thực. Tại thời kỳ ăn bữa hôm lo bữa mai, chiến loạn thường xuyên xảy ra, phương thức giao dịch lấy vật đổi vật là được lưu hành nhất.

Chỉ trong vòng một khắc, tất cả nô bộc tỳ nữ đã đứng chật cả sân. Tôn lão còn chưa rời đi, lão cùng với Ngô thúc đứng ở một gốc cây dong cao lớn, tò mò nhìn về phía Trần Dung.

Trần Dung ngồi lên tháp mà Bình ẩu chuẩn bị cho nàng, nàng tùy ý liếc mắt nhìn mọi người, hỏi xung quanh: “Trong phủ có tất cả bao nhiêu người?”

“Thưa, 73 người.”

Trần Dung gật gật đầu, nàng bưng lên chén rượu, chậm rãi nhấp một ngụm – tuy rằng nàng mới chỉ mười lăm tuổi, nhưng cộng thêm mười mấy năm kiếp trước tu dưỡng nên khí khái phú quý, khiến từng cử chỉ của nàng đều có vẻ ung dung khéo léo.

Tôn lão đứng một bên khẽ gật đầu, lão giật mình thầm nghĩ: Nghe nói Trần thị là công khanh thế gia trăm năm (gia tộc có dòng dõi quý tộc lâu đời), quả nhiên không phải là giả. A Dung chỉ là một thứ nữ trong phân nhánh của tộc, phụ thân lại là con vợ kế, tuổi nàng còn nhỏ, vậy mà đã bộc lộ tư thái quý khí kim mã ngọc đường, đây chính là huyết thống cao quý của Trần thị.

Trần Dung nhấp một ngụm rượu, không chút để ý đảo mắt nhìn mọi người trong sân, thản nhiên nói: “Chiến loạn buông xuống, Trần thị mang theo cả nhà đi về phía nam. Nếu nguyện ý rời khỏi Trần thị, tự tìm kế sinh nhai, mỗi người một khúc vải, năm đấu gạo! Nguyện ý đi theo ta, cũng một khúc vải và năm đấu gạo.”

Lời này vừa thốt ra, tức thì khắp nơi tĩnh lặng.

Ngô thúc kinh hãi, hắn kìm lòng không được bước lên một bước, nhưng chân vừa nâng lên, dù thế nào cũng không thể đặt xuống — hắn dựa vào cái gì để ngăn cản?

Trần Dung thấy mọi người nửa ngày đều không có động tĩnh, quay đầu nhìn về phía Bình ẩu, nhíu mày gọi: “Ẩu?” Giọng nói cất cao.

Bình ẩu há hốc miệng ngốc lăng nhìn Trần Dung, khi vừa đối diện với hai mắt đen láy sâu kín của nàng, bà bừng tỉnh lại, vội vàng tiến lên phía trước: “Không thể, không thể, A Dung, vải gạo trong phủ vốn cũng không nhiều lắm, không thể phân chia đâu.”

Trần Dung thản nhiên nói: “Thiếu, thì dùng bạch túc thay thế (cái này mình không rõ là gì, không biết có phải là một loại lương thực hay không).”

“Nhưng mà, nhưng mà, trong phủ chỉ có số gia tài này, phân cho mấy chục người, tài vật của Trần phủ cũng chẳng còn bao nhiêu!” Bình ẩu gấp gáp, bà kêu lên: “Trên đường ngàn dặm xa xôi, lại rất dễ xảy ra nhiều chuyện. Cho dù thuận lợi đến được phía nam, nữ lang không có tài vật sao có thể sinh tồn? A Dung, đại nhân cùng huynh trưởng của người đến nay bặt vô âm tín, người không thể quản gia thì cũng không thể tán bớt gia tài đi được!”

Lời nói của Bình ẩu tràn đầy lo lắng, quả thật là tâm trạng của một trung phó (hạ nhân trung thành). Nhưng bà cũng không ngẫm lại, bản thân mình chỉ là một nữ nhi yếu đuối, trong phủ lại không có mấy chục hộ vệ dũng mãnh, sao nàng có thể giữ lại được số gia tài này đây? Dù hôm nay không chia bớt ra, trên đường đi đến phía nam, lộ trình gần ngàn dặm, nàng cứ như vậy mang theo hơn mười cỗ xe ngựa rêu rao mà đi qua, không biết sẽ bị bao nhiêu người nghèo khó để ý, tới khi đó, đừng nói là gia tài, ngay cả tính mạng cũng không giữ được!

Có một lần, bản thân chỉ mang theo chút vàng lá này, bởi vì vài lần lộ ra mà bị kẻ bắt cóc trông thấy, suýt nữa thì mất mạng!

Trần Dung chuyển mắt nhìn chúng phó, vừa liếc mắt một cái, nàng trông thấy vẻ mặt mọi người lo lắng giống như Bình ẩu. Về phần các nô tỳ khác, lúc này đều đè nén vui mừng, khẩn trương nhìn nàng, bọn họ sợ nàng đổi ý.

Khi Trần Dung thu hồi ánh mắt, ánh mắt khẽ đảo qua Ngô thúc, cùng với mấy tạp dịch trẻ tuổi đứng ở trong đám nô bộc.

Vừa đảo qua, trên mặt của nàng hiện lên ý lạnh.

Lắc lắc đầu, Trần Dung thản nhiên nói: “Ẩu, tiền tài là giả, vật cũng vậy. Bây giờ là thời loạn lạc, các ngươi có vải vóc và gạo, cũng tốt hơn một chút.”

Nàng không muốn nói gì nữa, vung tay phải lên, lớn tiếng gọi: “Ngô thúc!”

Mọi ánh mắt đều tập trung trên người Ngô thúc.

Vừa nhìn qua, không ít người nhíu mày, Bình ẩu liền dắt cổ họng kêu: “Ngô thúc, A Dung đang gọi thúc đó.”

Lúc này biểu tình của Ngô thúc đặc biệt cổ quái, sắc mặt của hắn xanh tím, trong sự giận dữ lại mang theo một chút kinh hoàng, bàn chân kia dường như còn dừng lại giữa không trung. Cũng không biết hắn là muốn bước về phía trước, hay là muốn lui về phía sau? Quái, hắn giơ chân như vậy mà không thấy mỏi sao?

Ánh mắt của mọi người rốt cục làm cho Ngô thúc phục hồi tinh thần.

Hắn kinh ngạc đón nhận hai mắt Trần Dung.

Trần Dung nhìn hắn, chậm rãi cười, hai mắt híp lại, nàng thanh thúy nói: “Ngô thúc, thúc là người biết chữ, toàn bộ người Bình thành đều tán thưởng thúc công chính liêm minh. Thúc tiến lên đây một bước, giúp A Dung một tay.”

Ngô thúc ngơ ngác hỏi: “Giúp con một tay?”

Hai mắt Trần Dung càng cong hơn, nàng cười rất thoải mái, cảm giác này hoàn toàn khác với ngày xưa, khiến Tôn lão luôn tự xưng là danh sĩ, khinh thường đối với tiền tài liên tục gật đầu: Chỉ có gặp phải đại sự, mới có thể thấy rõ bản tính một người. Ta vốn nghĩ rằng hành động tán bớt tiền tài của A Dung là đùa giỡn, hiện tại xem nàng vui vẻ như thế, đúng là thực đạm bạc! Hài tử này, thực không hổ là họ Trần!

Trần Dung thoải mái, trong ngữ khí thanh thúy mang theo hào khí kêu lên: “Đúng vậy, A Dung thỉnh Ngô thúc chủ bút, phân chia tài vật. Thúc làm người công chính, nhất định có thể khiến mọi người tâm phục.”

Trần Dung nói tới đây, mày khẽ nhướn, có chút kinh ngạc lớn tiếng kêu lên: “Ngô thúc, Ngô thúc? Tại sao thúc sợ run như thế? Hay là thúc không muốn?”

Ngô thúc vội vàng rặn ra một nụ cười. Hắn nuốt nước miếng, mặt trắng bệch lúng ta lúng túng nói: “Tất nhiên là ta nguyện ý, nguyện ý mà.”

“Như thế, sao thúc còn không tiến lên đây? Cũng không còn sớm nữa rồi.”

“Vâng, vâng, ta tiến lên đây.”

Khi Ngô thúc cứng ngắc bước lên phía trước, tiếng thở dài của Tôn lão vang lên phía sau hắn: “Ngô Dương a Ngô Dương, nữ tử còn coi tiền tài là cặn bã, ngươi là kẻ sĩ tại sao sắc mặt lại tái mét, hành động căng thẳng, hai mắt vô hồn như thế? Ai, ngươi đúng là thua xa nàng mà!”

Con người ở thời đại này luôn thích bình luận, trưởng giả mà đưa ra nhận xét, thường thường có thể ảnh hưởng đến cả đời một con người. Giờ phút này lời của Tôn lão vừa thốt ra, trên gương mặt gầy gò của Ngô Dương trong xanh trắng lộ ra khí đen.

Ngô Dương chầm chập đi tới bên cạnh Trần Dung.

Trần Dung đứng lên, nàng lấy tay áo che miệng, không chút để ý ngáp một cái, nói: “Tiền tài phân chia cho tốt, chư vị muốn đi hay muốn ở lại xin cứ tự nhiên.”

Vừa nói, nàng vừa lười biếng đi về phía tẩm phòng.

Hơn 70 người tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng mất tới một canh giờ Ngô Dương mới có thể phân chia xong.

Đặt bút xuống, Ngô Dương đứng dậy trong tiếng cười vui của chúng phó, hắn ngơ ngác nhìn từ đống tài vật ban đầu cao to như ngọn núi nhỏ, giờ đã biến thành một số lượng ít ỏi, chỉ cảm thấy bước chân hình như nặng nề ngàn cân.

Trời ạ! Một nhóm người kia cũng không có ai ngồi không mà, mấy thứ này cho bọn họ nhét kẽ răng cũng ngại không đủ, nếu bọn họ trách tội, ta, ta còn có ngày lành gì nữa?

Hắn ủ rũ, ngay cả Tôn lão hướng hắn cáo từ rời đi cũng không chú ý tới.

Trong lúc hoảng sợ, hai mắt Ngô Dương lại sáng ngời: Nghe nói trong Trần phủ còn có vật quý hiếm, có lẽ thứ đó có thể thỏa mãn bọn họ!

Đang lúc Ngô Dương nghĩ như thế, trong tẩm phòng truyền đến giọng nói thanh thúy của Trần Dung: “Ngô thúc, Bình ẩu, Thượng tẩu (lão Thượng, tẩu: chỉ lão nô bộc là nam tử).”

Ba người sửng sốt, đồng thời đáp: “Dạ.”

“Còn có mấy người chưa rời đi?”

“Mười lăm người.”

“Rất tốt. Nơi này ta có một vật, cực kỳ bất phàm, muốn mời ba người các ngươi dẫn theo mười lăm người đi, đưa nó tới Vương phủ. Cứ nói rằng: Trong nhà phụ huynh không có ở đây, ta chỉ là một nữ nhi yếu đuối thật sự khó có thể đảm đương. Nguyện lấy kỳ trân của gia phụ lưu lại để dâng tặng, chỉ cầu Trần phủ có thể bước vào đội ngũ của Vương phủ, đồng hành cùng bọn họ.”

Nói tới đây, cửa tẩm phòng kẹt một tiếng mở ra, cùng lúc đó, một bảo vật ánh hồng lung linh, trong suốt, tuyệt vời mĩ luân xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Vừa thấy vật này, trước mắt Ngô Dương tối sầm, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.