Ngày thứ ba, Trần Dung ngồi ở trong sân đã đổi mới lại hoàn toàn, cúi đầu chỉnh dây cầm.

Bình ẩu đi tới gần, thấp giọng gọi: “Nữ lang.”

“Uh.”

“Tiền bạc vải vóc đã không còn nhiều lắm.” Dừng một chút, bà giải thích: “Tiểu viện chúng ta ở có rất nhiều thứ cần mua để thay đổi, còn có xiêm y của nữ lang quá ít, cũng phải mua thêm. Nữ lang, có cần mở miệng nói với lang chủ hay không?”

Trần Dung vẫn nhìn huyền cầm chăm chú, nói: “Không cần.”

“Nhưng mà nữ lang?”

Bình ẩu vội vàng nói tới đây, lại thấy nữ lang trên đường đi luôn tỏ ra bất phàm, liền nhẫn nại quyết tâm chờ Trần Dung phân phó.

Trần Dung đem thất huyền cầm đặt qua một bên, ngẩng đầu nhìn về phía Bình ẩu, hỏi: “Bảo Thượng tẩu thám thính một phen, nhìn xem tộc thúc Trần Công Nhương đã về phủ chưa?”

“Vâng.”

Bình ẩu nhìn Trần Dung một lần nữa đùa nghịch huyền cầm, có chút không yên lòng, tò mò hỏi: “Nữ lang, đã nhiều ngày người đang nghĩ cái gì vậy?”

Suy nghĩ cái gì? Đương nhiên là đại sự đã trải qua ở kiếp trước. Cũng không biết vì sao, nàng cảm thấy trí nhớ trong đầu càng ngày càng trở nên mơ hồ. Kiếp trước trải qua một ít việc vụn vặt, nàng hoàn toàn không nhớ rõ, cho dù là một số việc lớn liên quan đến vận mệnh, cũng phải đến gần trước mắt, mới đột nhiên bừng tỉnh ra.

Loại tình huống này khiến Trần Dung thực bất an.

Lúc này, trong sân cách vách truyền đến một loạt tiếng cười vui.

Sân kia, là của Trần Vi.

Bình ẩu thở dài một tiếng, nhịn không được nói: “Trong ba ngày này, các phòng lui tới bái kiến lẫn nhau, khi nữ lang hẹn gặp thời gian bái phỏng, các phòng Trần thị ở Nam Dương mang thần sắc lãnh đạm, không hề vui vẻ.”

Trần Dung ‘Uh’ một tiếng, nói: “Ta biết.” Người như các nàng từ phía nam đến đây, lập tức chen vào thành Nam Dương. Cho dù Trần thị ở Nam Dương có gia nghiệp rộng lớn, nhưng cũng không là gia tộc phổ biến. Các nàng không thích người đến bái phỏng, những người này vừa đi, sẽ đưa ra đủ loại yêu cầu.

Đương nhiên, nguyên nhân bị lạnh nhạt chủ yếu vì nàng chỉ thuộc một nhánh hệ. Trần Vi cách vách đã sớm hoà mình với nhóm nữ lang bản tộc, mà chỗ của nàng, trong ba ngày đều là lạnh lùng vắng vẻ, không có ai tới giao thiệp.

Kiếp trước, nàng không hiểu những việc này, mỗi ngày đều đi theo phía sau Trần Vi đến cửa từng chư phòng ở thành Nam Dương. Kết quả, tất cả mọi người nghĩ rằng nàng muốn xin xỏ này nọ. Một đám người kia mang ánh mắt nhìn nàng cứ như nàng là khất cái, mỗi một câu nói đều không thèm che lấp sự châm chọc, khiến nàng hoàn toàn nhục nhã. Đương nhiên, kiếp trước, nàng cũng quả thật bởi vì lương thực và tiền không đủ nên mới phải đưa ra yêu cầu với gia tộc.

Nghĩ đến đây, Trần Dung phân phó: “Nói với Thượng tẩu, vô luận là thiếu vật gì, đều đừng đến làm phiền lang chủ.”

“Nhưng mà nữ lang, chúng ta là người một nhà mà.”

Trần Dung cau mày, ra lệnh: “Làm việc theo lời ta nói.”

“…… Vâng.”

“Đúng rồi nữ lang, lang chủ có lệnh, buổi tối ngày mai có yến tiệc, nữ lang các phòng đều phải đến. Người chuẩn bị mặc bộ xiêm y nào?”

Trần Dung đứng lên, hỏi: “Buổi tối ngày mai?” Buổi tối ngày mai? Đúng rồi, đó là buổi tối ngày mai! Người Trần gia mở tiệc chiêu đãi Nam Dương vương một chân đã bước vào quan tài kia (ý chỉ lão này đã quá già), năm đó bởi vì tướng mạo của nàng diễm lệ nên bị phụ tá họ Hứa bên người Nam Dương vương nhìn trúng, bị tác hợp làm tiểu thiếp. Khi đó bản thân đang lưu luyến si mê Nhiễm Mẫn, ngay cả trong lúc ngủ mơ đều là bóng dáng của y, khi nghe thấy tin tức đó, đúng là như sét đánh ngang tai, mà phản kháng không có hiệu quả, thậm chí đã nghĩ tới tự vẫn!

Ác mộng kia quá mức khắc sâu, cho tới bây giờ, khi nàng nhắc tới trong giọng nói còn mang theo run rẩy.

Bình ẩu kinh ngạc nhìn về phía nàng, gật đầu nói: “Đúng vậy. Nghe nói Nam Dương vương, Vương gia Thất lang, Giang Tả thái công đều sẽ tham dự.”

Bình ẩu nói tới đây, nhìn thấy môi Trần Dung run run, không khỏi lo lắng kêu lên: “Nữ lang, nữ lang, người làm sao vậy, bị bệnh sao?”

Đúng rồi, đúng rồi, ta có thể giả bệnh!

Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Trần Dung mới chuyển thành bình thường, nàng nhìn về phía Bình ẩu, vội vàng nói: “Ẩu, ngươi lập tức đi bẩm báo với lang chủ, nói từ lúc ta đến thành Nam Dương thần sắc vẫn mệt mỏi, không có khẩu vị, hiện tại nằm trên giường không dậy nổi, thỉnh lang chủ tìm đại phu đến chẩn trị.”

Nàng thốt ra lời này, Bình ẩu không khỏi trừng lớn mắt, bà vội vàng nói: “Nữ lang, vì sao lại như thế? Nghe nói trong yến tiệc đêm mai, các đệ tử đều sẽ tham dự. Nếu nữ lang có biểu hiện tốt, nói không chừng còn có thể tìm được một vị hôn phu tốt mà.”

Trần Dung không muốn giải thích, giọng nói của nàng có chút dồn dập quát: “Làm việc theo lời ta nói!”

“…… Vâng.” Bình ẩu kinh ngạc nhìn Trần Dung, không khỏi thầm nghĩ: Hiện tại nữ lang làm việc càng ngày càng khiến người ta khó hiểu.

Khi Bình ẩu phụng mệnh rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dung vẫn trắng bệch.

Nàng biết, kiếp trước, bởi vì nàng chỉ là một thứ nữ chi tộc, ngay tại yến hội, tộc bá Trần Nguyên đã đáp ứng phụ tá hơn năm mươi tuổi kia, đem nàng đưa qua làm tiểu thiếp. Mà hết thảy, chính là mở đầu của sự việc. Ngay sau khi nàng dùng hết đủ loại thủ đoạn, thiếu chút nữa khiến thanh danh của bản thân biến thành một đống hỗn độn không chịu nổi thì mới thoát khỏi cơn ác mộng kia, nàng nghe tộc bá nói qua, hắn nói, chẳng những phụ tá họ Hứa kia nhìn trúng nàng, ngay cả Nam Dương vương hơn sáu mươi tuổi cũng nhìn trúng nàng.

Ngay lúc đó vẻ mặt của tộc bá chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Trong mắt hắn, nếu Trần Dung không hồ nháo, nói không chừng Nam Dương vương sẽ yêu cầu phụ tá họ Hứa chuyển nhượng nàng lại.

Có thể nói, cho dù buổi tối ngày mai nàng không tới tham dự, cho dù một kiếp này nàng khổ tâm thể hiện, khiến cho địa vị nâng lên, sẽ không bị đưa làm tiểu thiếp của tên phụ tá họ Hứa kia nữa. Nhưng không nhất định nàng có thể đào thoát khỏi bàn tay của Nam Dương vương. Quỷ háo sắc kia, cơ thiếp trong hậu viện có gần trăm người, mỗi một mỹ nhân có diện mạo có khí chất, lão đều thu nạp. Lão nhìn trúng mình, đó là bởi vì diện mạo diễm lệ cùng tính cách nóng nảy của mình.

Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Dung trở nên phiền chán, xoa xoa tay đi tới đi lui trong sân: Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?

Mà ở phía sau, tiếng cười trong sân cách vách vẫn đang không ngừng truyền đến.

Tiếng cười kia càng ngày càng gần.

Mắt thấy tiếng cười kia đi thẳng tới gần sân viện của Trần Dung, Trần Dung đưa mắt nhìn Thượng tẩu, xoay người chạy vào tẩm phòng.

Chỉ chốc lát, nàng nghe thấy Trần Vi ở bên ngoài cười hỏi: “Ý, nữ lang nhà ngươi không có ở đây sao? Đêm mai có yến tiệc, chúng ta đều đang chọn bộ đồ mới để mặc, bảo nữ lang nhà ngươi cùng nhau đến đây đi.”

Giọng nói cung kính của Thượng tẩu truyền đến: “Nữ lang nhà lão nô đang nghỉ ngơi.”

“Như vậy sao?” Trần Vi có chút thất vọng, nàng ta nói: “Xiêm y tặng cho A Dung thật sự xinh đẹp, ta còn muốn nhìn một chút xem nàng mặc vào sẽ là bộ dạng gì đây.”

Trần Dung đứng ở trong tẩm phòng, vừa nghe thấy những lời này, trong đầu cảm thấy ong ong choáng váng: Nhớ ra rồi, nhớ ra rồi! Kiếp trước cũng là như vậy, bổn gia chuẩn bị xiêm y xinh đẹp nhất cho mình, trang điểm cho nàng vô cùng diễm lệ. Lúc ấy, khi phụ tá họ Hứa nói với Trần Nguyên muốn nàng, sắc mặt của Trần Nguyên hình như có chút thất vọng. Đúng rồi, đúng rồi, lúc ấy lực chú ý của Nam Dương vương bị một vũ kỹ xinh đẹp hấp dẫn. Trần Nguyên nhìn thấy Nam Dương vương dường như hời hợt với Trần Dung, vì thế mới đồng ý đem nàng cho tên phụ tá họ Hứa đó!

Người Trần thị đã sớm muốn đem nàng tặng cho Nam Dương vương! Lấy thân phận của Nam Dương vương, cho dù hiện tại nàng được phân cùng một hệ với bọn họ, cũng chỉ có thể làm thiếp thất.