Mị Công Khanh

Chương 245: Phiên ngoại Phiền não a phiền não

Trần Dung ngửa đầu nhìn con, thấy cậu đứng trước mặt người nhà vẫn đeo mặt nạ, thần thái hồn nhiên đã quên mất hiện giờ cậu không hề bộc lộ khuôn mặt thật. Xem ra, cậu mang mặt nạ này cũng khá lâu rồi.

Nghĩ đến đây, Trần Dung không khỏi nhủ thầm: Lúc trước Thất lang đối diện với gương mặt của Hiên nhi thì luôn thở dài, ta còn trách chàng nghĩ quá nhiều, hiện tại xem ra, thà rằng diện mạo của Hiên nhi bình thường một chút.

Lúc này, đoàn xe lại tiếp tục chạy về phía trước.

Vương Hiên trèo lên xe ngựa của mẫu thân, vừa thủ thỉ với mẫu thân, vừa thỉnh thoảng trả lời vài câu của phụ thân.

Mà bên cạnh, cặp song sinh nhìn thấy muội muội càng nhìn càng yêu, càng đùa càng vui. Thường thường có tiếng thét to truyền đến, Trần Dung ngẩng đầu nhìn, hai mắt mở to.

Chỉ thấy Vương Túc cưỡi trên lưng ngựa giơ cao tiểu muội ném lên trời, thân mình nhỏ nhắn bay lên theo hình vòng cung rồi được Vương Lăng vội vàng giục ngựa chạy đến tiếp được. Ngay khi tiểu muội rơi xuống tay Vương Lăng, ba tiếng cười đồng thời vang lên, tiếng cười này ngoại trừ của Vương Túc và Vương Lăng thì đó của Vương Quân.

Vương Quân luôn rất lạnh lùng, giờ phút này lại cười khanh khách sung sướng, giống như một tiểu nữ oa bình thường.

Nhìn hai huynh đệ đùa nghịch nữ nhi như món đồ chơi, Trần Dung nhíu mày kêu lên: “Nhẹ chút, thấp một chút.” Tuy rằng nàng luyện võ nên đã quen mắt, thấy thân thủ của hai nhi tử cao hơn nàng rất nhiều nhưng nàng vẫn lo lắng bọn họ lỡ tay.

Trả lời của nàng không phải cặp song sinh mà là tiểu oa nhi, bé non nớt kêu lên: “Đừng nghe mẫu thân nói…… Người nhát gan lắm, không hề giống như đại trượng phu.”

Lời của tiểu muội vừa thốt ra, Vương Túc vui vẻ nói: “Mẫu thân là phụ nhân, đương nhiên không phải là đại trượng phu rồi.”

“Chẳng lẽ, Quân nhi là đại trượng phu sao?”

Lời của Vương Lăng làm cho Vương Quân nghiêng đầu suy nghĩ, đôi mắt trong veo chuyển vòng, nghiêm túc gật đầu: “Phụ thân nói Quân nhi là một người oai hùng. Ta oai hùng, tất nhiên là đại trượng phu rồi.”

Bé nói xong, ba ánh mắt đồng thời nhìn về phía Vương Hoằng.

Đối diện với vẻ mặt buồn cười của ba nhi tử, Vương Hoằng hừ nhẹ một tiếng, chàng vươn tay xoa trán, thầm nghĩ: Ngay cả A Dung cũng nói như vậy, hài tử này cái nên nghe thì không nên nghe, cái không nên nghe thì lại nhớ rất rõ.

Thấy cặp song sinh lại đùa nghịch tiếp, Trần Dung quay đầu lại, hỏi han Vương Hiên: “Con ta đã 17, có nữ lang nào vừa ý không?”

Vương Hiên cúi đầu xuống.

Đối mặt với mẫu thân, mắt phượng nheo lại, cậu cất giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Nữ lang vừa ý ư? Mẫu thân dùng sai từ rồi. Trên thiên hạ, ngoài nữ lang vẫn còn rất nhiều thứ có thể sử dụng hai chữ ‘vừa ý’.”

Trên thực tế, đối với một thiếu niên hăng hái thì những lời này thực bình thường.

Cũng không biết vì cái gì, tim Trần Dung đập thót một cái, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Ngoại trừ nữ lang, Hiên nhi còn vừa ý cái gì nữa?”

Một lời thốt ra, Vương Hiên trừng mắt phượng, Vương Hoằng nghiêng đầu nhìn Trần Dung.

Theo bản năng, Trần Dung rụt đầu, thành thật cúi đầu xuống.

Vương Hiên hừ một tiếng, nói với giọng ảo não: “Mẫu thân, nếu người khác nói lời này dù thế nào con cũng phải làm cho hắn nằm ba ngày không thể xuống giường.” Cậu thở phì phì: “Nhi tử là con ruột, chẳng lẽ có yêu thích gì mà mẫu thân còn không biết sao?”

Trần Dung nghe lời chỉ trích nghiêm khắc lại rụt đầu.

Vương Hiên tức giận không khỏi nghẹn lời, cậu cắn răng nói: “Nhi tử cũng giống như phụ thân, đường đường là trượng phu, việc nam sắc luyến đồng không thể ưa thích nổi.”

Trần Dung liên thanh đáp: “Đúng, đúng.” Quả thực thành kẻ phụ hoạ.

Vương Hiên vẫn đang phiền não, cậu trừng mắt nhìn mẫu thân một cái, rồi tháo mặt nạ xuống.

Khi mặt nạ được tháo xuống, Vương Hiên 17 tuổi, mặt trắng như ngọc, đôi mắt phượng lập tức trở nên hoa lệ chói mắt.

Ngay lập tức, Trần Dung chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe sáng, xe ngựa vốn giản dị trở nên hoa lệ xa xỉ.

Có lẽ là do hàng năm đội mặt nạ, gương mặt Vương Hiên lạnh lùng, ánh nhìn lưu chuyển cũng lấp lánh ánh sáng.

Ngũ quan hình dáng của cậu hoàn mỹ đến cực điểm, hưởng di truyền từ sự hoàn mỹ cao quý của Vương Hoằng, lại đi đôi với diễm sắc trên gương mặt cậu, tạo thành một nét mặt hiếm thấy.

Năm năm trước, tuy rằng Vương Hiên diễm mĩ, nhưng dù sao vẫn còn nét trẻ con, thoạt nhìn là một thiếu niên xinh đẹp đến cực điểm. Nhưng hiện tại, mày cậu như kiếm, ánh mắt sắc bén, môi nhẹ nhàng mím chặt, cả khuôn mặt tựa như bức tranh sơn thủy, tuyệt mỹ bức người, cũng khí thế bức người.

Diện mạo thế này chỉ sợ đi đến đâu cũng sẽ khiến xung quanh trở nên lặng ngắt như tờ.

Vương Hiên tháo mặt nạ xuống, quay đầu nghiêm túc nhìn Trần Dung, căm tức nói: “Mẫu thân. Bộ dạng hiện tại của nhi tử có phải là đại trượng phu hay không?”

Trần Dung vội vàng gật đầu, dùng sức gật đầu, trong lòng âm thầm kêu khổ: Nàng cũng chỉ hoài nghi một chút, Hiên nhi trưởng thành sẽ trông như thế nào?

Vương Hiên thấy mẫu thân tội nghiệp nên khẽ hừ một tiếng, quyết định buông tha nàng.

Khi còn nhỏ, Vương Hiên đã là người thông minh đa tài, giống như phụ thân, cậu luôn lo lắng cho mẫu thân, luôn âm thầm thu xếp mọi việc. Vì thế với thói quen này, cậu ở bên Trần Dung bớt đi sự kính sợ, giống bằng hữu hơn là giống mẫu tử.

Giáo huấn mẫu thân một phen, thấy nàng đã thành thật nhận sai, Vương Hiên khẽ hừ một tiếng, cúi đầu, gác mặt bên gáy nàng: “Mẫu thân, ta hận nhất bị người ta cho là kẻ đoạn tụ.”

Cậu nói với giọng oán giận: “Phụ thân lo lắng đúng mà, điều không nên nhất đó là lớn lên giống như mẫu thân.”

Trần Dung nói với vẻ ôn nhu: “Mẫu thân cũng không phải cố ý mà.”

Vẻ mặt nàng đau khổ, nàng thì thào nói: “Bốn người các con phụ thân đều không vừa lòng. Nhưng từ sau khi sinh ra muội muội, phụ thân con đã chấp nhận rồi, cũng không đi nhìn ngắm sơn thủy nữa.”

Vương Hiên chê cười rồi nói: “Đúng vậy, người muốn một hài tử oai hùng, trời xanh cho người một hài tử oai hùng, tiếc rằng đó lại là nữ nhi. Đương nhiên phải chấp nhận rồi.”

Tuy rằng cậu cười nhạo nhưng thấp giọng, rõ ràng là không muốn để phụ thân đang giục ngựa chạy bên ngoài nghe thấy.

Hai mẫu tử nói nói cười cười, thời gian cũng trôi qua rất nhanh. Sau nửa canh giờ, cặp song sinh chơi mệt, bọn họ giục ngựa lại đây. Vương Túc giơ hai tay, ném muội muội vào trong lòng Vương Hiên ngồi trong xe ngựa.

Vương Hiên tiếp nhận, cúi đầu, đối diện với đôi mắt đen láy trong veo như nước của muội muội. Bé đối mặt với Đại huynh, hiển nhiên bị diện mạo của cậu chấn động, vươn bàn tay nhỏ bé xoa mặt cậu.

Vừa xoa mặt Đại huynh, Vương Quân vừa chớp mắt to một cách tò mò. Một hồi lâu, bé cọ cọ vạt áo cậu, vòng ôm cổ Vương Hiên.

Lúc này, Trần Dung cũng vươn tay qua.

Vừa duỗi tay ra, tay oa nhi ôm Vương Hiên càng thêm chặt, bé buồn bực kêu lên: “Không cần mẫu thân đâu.”

Trần Dung cười nói:“Quân nhi, Đại huynh con mệt mỏi, vẫn để mẫu thân bế đi.”

“Không cần.”

Vương Quân vừa trả lời, vừa vươn tay xoa mặt Đại huynh, đột nhiên, bé nói với giọng nghiêm túc: “Đại huynh rất đẹp, ta gả cho huynh.”

Lời này vừa thốt ra, xung quanh trở nên yên tĩnh.

Trần Dung kêu lên: “Quân nhi chớ có nói bậy, lại đây, để mẫu thân bế.”

Vang lên đồng thời với câu nói của nàng còn có giọng điệu rầu rĩ của Vương Túc Vương Lăng: “Quân nhi không tốt, Nhị huynh đối tốt với Quân nhi như vậy mà Quân nhi cũng không nói gả cho ta.”

“Quân nhi khiến cho Tam huynh thương tâm mà.”

Nghe thấy tiếng hai huynh trưởng oán giận, Vương Quân vẫn ôm chặt Vương HIên, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên mặt Đại huynh, chớp mắt to cất giọng trong trẻo non nớt: “Phụ thân có câu cửa miệng, đã làm thì phải làm tốt nhất. Đại huynh đẹp nhất, Quân nhi phải gả cho người đẹp nhất.” Mới nói đến đây, bé lại bổ sung: “Không đúng, là cưới, Quân nhi muốn cưới người đẹp nhất.”