Mị Công Khanh

Chương 235: Phiên ngoại Người hay đố kỵ

Cả nhà Vương Hoằng trở lại Kiến Khang, chẳng những dung mạo cử chỉ của ba nhi tử đều xuất chúng, hơn nữa trưởng tử vừa xuống xe đã tuyên bố cậu và Tạ Hạc Đình có quan hệ mờ ám, chỉ trong thời gian ngắn chuyện này đã truyền khắp thành Kiến Khang.

Giống như Vương Hoằng, Tạ Hạc Đình cũng là một danh sĩ phong lưu độc đáo, nhất cử nhất động đều được thế nhân chú ý. Bởi vì bề ngoài của hắn thật sự xuất sắc, tài hoa thật sự xuất chúng nên thiếu nam thiếu nữ thành Kiến Khang tôn sùng hắn là thần tượng đếm không hết.

Mà người này lại cam nguyện vì thiếu niên dưới thân thần chuyện, bằng tốc độ nhanh nhất lời khen ngợi của Tạ Hạc Đình dành cho thiếu niên tuyệt sắc Vương Hiên khi ở Như thành vốn ban đầu chỉ truyền lưu trong số ít danh sĩ nay cũng bị lan truyền rộng.

Trong khoảng thời gian ngắn, Tạ Hạc Đình phát hiện mình không thể xuất môn. Ngay cả trốn ở trong nhà, nhóm bằng hữu danh sĩ kéo đến cười cợt làm cho hắn cực kỳ căm tức.

Đương nhiên, căm tức không chỉ là hắn.

Người một nhà Vương Hiên trở lại Lang Gia Vương thị, sau khi gia tộc an bài một sân viện của bọn họ, rồi sau khi gia tộc không thể không mời Trần Dung tham gia lễ tế tổ, rốt cuộc cậu cũng thở dài một hơi.

Sau đó, cậu phát hiện mình rất thảm.

…… Danh tiếng của cậu đã lan ra khắp mọi nơi.

Mỗi một ngày đều có vô số người tới cầu kiến, mỗi một khắc, người người chạy tới muốn thưởng thức mỹ nam đều đúng lý hợp tình làm cho cậu tức đến hộc máu.

Hiện tại, Vương Hiên rõ ràng cảm nhận được sầu lo của phụ thân đối với mình từ trước tới nay.

Dung mạo của mình thật sự quá mức nổi bật.

Một ngày này, Vương Hiên đi dạo thong thả trong sân, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

……

Lúc này Trần Dung vừa bế nữ nhi ra khỏi sân viện của tộc trưởng. Đương nhiên, sau khi tộc trưởng biết đây là nữ nhi thì lại cảm thán một lúc, thậm chí còn có người nói nhỏ: “Trần thị A Dung này sinh ra hài tử tuy rằng thông minh, nhưng diện mạo lại luôn kỳ quái.”

Nghe thấy từ kỳ quái, Trần Dung trừng mắt nhìn người nọ. Hiện tại đi ra đã lâu mà nghĩ tới câu nói đó mà còn cảm thấy phẫn nộ.

Vừa mới đi ra ngoài sân, Trần Dung đã nhìn thấy mười mấy cung nữ xinh đẹp đứng ở cửa viện, đám cung nữ được trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp, xanh xanh đỏ đỏ đứng ở nơi đó, cực kỳ bắt mắt.

Nhìn thấy Trần Dung đi tới, một thiếu phụ đi ra, mỉm cười nói với đám cung nữ: “Chủ mẫu của các ngươi đang tới.”

Khi các cung nữ thướt tha xoay người lại, vừa đánh giá Trần Dung vừa hành lễ với nàng, thiếu phụ nói với Trần Dung giống như giải thích: “Bọn họ là người trong cung phái tới.” Rồi chỉ lên trên, thiếu phụ thở dài: “A Dung thứ lỗi, tộc trưởng cũng không có cách nào khác.”

Khác với tưởng tượng của nàng ta là Trần Dung lại không thèm để ý, nàng mặc kệ đám cung nữ này, bế nữ nhi bước vào sân.

Liếc nhìn sân viện vắng vẻ, Trần Dung hỏi: “Hiên tiểu lang đâu?”

Một hộ vệ đi ra nói: “Dường như Hiên tiểu lang có việc gấp nên đã vội vàng ra ngoài.”

Trần Dung gật đầu, lại hỏi: “Túc nhi Lăng nhi đâu?”

“Phu nhân quên rồi sao? Hai vị tiểu lang đều đi học ở chỗ thượng tổ rồi.”

Vậy ư, xem ra lúc này mình đành phải ra mặt thôi.

Bản thân phải ra mặt, điều này làm cho Trần Dung không quen lắm, trong lúc lơ đãng, nàng đã quen với việc các nhi tử luôn bảo vệ nàng, Vương Hoằng luôn giải quyết mọi chuyện.

Quả nhiên, như vậy cũng không tốt đẹp gì.

Trần Dung thở dài một tiếng nói: “Người trong cùng đều là Thái Hậu cùng bệ hạ phái tới.”

Nghe thấy Trần Dung nói vậy, mười mấy cung nữ xinh đẹp đồng thời thẳng lưng, có người mỉm cười, có người bày ra vẻ mặt nịnh nọt…… Có lẽ liên quan tới việc chủ mẫu phân công công việc, đây chính là đại sự, nếu có thể thuận lợi được hầu hạ bên người Vương Thất lang, vậy chẳng phải là giấc mộng trở thành sự thật rồi ư?

Ngay cả thiếu phụ kia cũng gật đầu, thầm nghĩ: Cố ý chọn thời điểm này để mang các nàng đến là đúng. Trần thị A Dung này vẫn chưa đến mức tùy hứng vô lễ cuồng vọng!

Trần Dung quay đầu, nàng đánh giá đám cung nữ trang điểm xinh đẹp, đang cố gắng biểu hiện bản thân, thì mỉm cười nói: “Đối với một người hay ghen tị, có nhiều tiểu cô nương xinh đẹp như vậy thì phải giải quyết thế nào bây giờ?”

Trong lúc chúng nữ ngây ra như phỗng, Trần Dung cất cao giọng, quả quyết ra lệnh: “Người đâu, dựa theo lời hai vị tiểu lang đã nói, dẫn các nàng đến chỗ giặt quần áo lau xe ngựa đi! Nhớ kỹ nếu để cho ta nhìn thấy bất cứ một người nào trong số các nàng nhàn rỗi lượn lờ trước mặt Thất lang thì đừng trách ta xuống tay vô tình.”

Một lời thốt ra, mọi nơi yên tĩnh, chỉ có giọng nói lanh lảnh của các hộ vệ truyền đến: “Vâng.”

Bọn họ bước tới.

Mắt thấy những người này không chút nghĩ ngợi đã chuẩn bị phụng mệnh làm việc, thiếu phụ kia vội vàng thướt tha đi đến, nàng ta nhìn Trần Dung chăm chú, nghiêm túc nhắc nhở: “Trần thị! Những người này là do Thái Hậu phái tới!”

Nàng ta nhấn mạnh hai chữ Thái Hậu.

Trần Dung mở to mắt nhìn nàng ta, gật đầu đáp: “Ta biết mà.” Rồi nàng cao giọng: “A, hay là các ngươi không biết, ta từng có mâu thuẫn với bà ta?”

Một Trần thị A Dung nho nhỏ mà dám nói có mâu thuẫn với Thái Hậu sao? Nếu không phải nhờ Lang Gia Vương thị, có Thất lang chống đỡ, ngươi xứng sao? Ngươi còn có thể còn sống mà nói ra những lời này sao?

Thiếu phụ kia vô cùng tức giận, nàng ta cũng cất cao giọng, cười lạnh: “Thái Hậu đưa tặng mỹ nhân là thành tâm thành ý. Trần thị, ngươi đừng vội hồ đồ!”

Trần Dung tức giận, cũng lạnh lùng nói: “Phu chủ của ta, ta không chấp nhận để người khác nhúng chàm, tâm ý này của Thái Hậu ta không nhận nổi!”

“Ngươi!” Thiếu phụ cảm thấy chán nản, nàng ta cũng giống các quý nữ khác, thật sự không thể ưa thích Trần Dung cho nổi: Dựa vào cái gì mà một người cần tướng mạo thì không có tướng mạo, cần gia thế thì không có gia thế, cần tính cách cũng không có tính cách, chỉ có diện mạo dụ dỗ người khác, vốn chỉ nên là đồ chơi dưới khố của nhóm quyền quý, hoặc nữ tử phong trần lưu lạc. Vậy mà nàng ta được hưởng thụ trượng phu tốt nhất trên thế gian, sinh ra những nhi tử hiếu thuận nhất trên thế gian!?

Dựa vào cái gì mà nàng có phúc khí như vậy!

Hít một hơi, thiếu phụ trầm giọng quát: “Trần thị A Dung, ngươi thật to gan!”

To gan ư?

Con ta bảo vệ ta, trượng phu đau lòng ta, nếu ta còn sợ hãi rụt rè để mặc các ngươi bắt nạt thì không phải là rất ngu xuẩn hay sao?

Âm thầm cười lạnh, Trần Dung lạnh lùng nói: “Cũng không phải hôm nay ta mới là người to gan!”

Thiếu phụ hít một hơi, bình tâm tĩnh khí nói: “Trần thị! Đây cũng là tâm ý của bệ hạ.” Nàng uy hiếp trừng mắt nhìn Trần Dung, quát: “Không phải là ngươi muốn chống đối thánh chỉ đấy chứ?”

Thánh chỉ ư?

Trước kia ta đã từng chống đối thánh chỉ của vị hoàng đế hoang đường kia nhiều lần rồi.

Trần Dung cười nhẹ, nàng nhắc nhở thiếu phụ trước mắt này: “Bệ hạ hay mơ hồ, đã nhiều năm người không gặp được ta nên phái phụ nhân tới khiến ta ngột ngạt thôi.”

Nói đến đây, nàng lại ra lệnh với nhóm hộ vệ: “Nếu các nàng không muốn ở lại thì các ngươi cứ đưa các nàng về cho bệ hạ. Cứ nói với bệ hạ rằng “Ta thấy đám cung nữ này, người người mi cốt yêu mị, cũng khá tương tự khi ta còn trẻ. Nhớ rõ là bệ hạ thích loại này, sao không nhận về chơi đùa một chút?”

Trong lúc mọi người đều trừng mắt cứng lưỡi, Trần Dung cười nói: “Còn thất thần làm gì? Đi đi.”

“Vâng, vâng.” Trong lúc nhóm hộ vệ liên tiếp vâng dạ, Trần Dung đắc ý ngẩng đầu, lắc lắc eo nhỏ, thướt tha yêu kiều đi vào sân. Khi cửa viện bị đóng sập lại, chúng nữ mới bừng tỉnh.