Mị Công Khanh

Chương 232: Phiên ngoại Bộc lộ quan điểm

Đoàn xe quanh co khúc khuỷu tới gần.

Trong nháy mắt, Vương Hoằng mặc áo bào trắng dẫn đầu xuất hiện. Ở phía sau chàng là các hộ vệ, tiếp đó là mấy chiếc xe ngựa. Mấy chiếc xe ngựa kia cách hơi xa, lắng nghe thì dường như người ở bên trong đang tranh cãi ầm ĩ vui vẻ.

Nhìn nam tử như trăng sáng, không nhiễm chút bụi trần, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, âm thầm nuốt nước miếng.

Vương công ra nghênh đón, hắn còn chưa mở miệng, một danh sĩ đã lớn tiếng kêu lên: “Thất lang, nhi tử mỹ mạo kia của huynh đâu?”

Hai chữ mỹ mạo vừa thốt ra, khóe miệng Vương Hoằng giật giật.

Chàng thầm than một tiếng, nghĩ ngợi: Dù thế nào, vẫn nên nhìn thấy người đã.

Chàng vừa định vẫy tay, một giọng nói yêu kiều truyền đến, ngay sau đó, một nữ lang si ngốc kêu lên: “Từ biệt hơn mười năm, phong thái của Thất lang càng hơn ngày xưa.”

Vương Hoằng liếc nhìn nữ lang này một cái, chàng chưa mở miệng, một thiếu niên khác đã cười nói: “Từ biệt hơn mười năm? Không biết năm nay nữ lang bao nhiêu tuổi rồi?”

Lời vừa dứt, tiếng cười vang lên.

Lúc này, người của gia tộc khác thấy Vương Hoằng xuống xe ngựa thì đều vây quanh.

Dũ Chí đã một năm không gặp Vương Hoằng, cười hì hì đẩy mọi người ra xông đến, reo lên: “Tiểu tử ngươi đúng là đến đây sao? A ha ha, lúc này đoàn người đang chuẩn bị lễ vật cho cả nhà ngươi đó.”

Hắn chỉ về phía hai nhà Cao Trần, nhếch miệng cười rõ khờ: “Hai nhà này đã chuẩn bị đưa nữ nhi đến, chuẩn bị cho làm lão bà cho nhi tử mỹ mạo kia của ngươi.”

Sau đó, hắn lại chỉ về phía thái giám đang thất thểu chạy tới, dắt cổ họng nói: “Còn đây là bệ hạ cùng Thái Hậu phái tới, thấy được không? Đây đều là mỹ nhân đó nha, bệ hạ sợ ngươi nhìn mãi Trần thị A Dung thấy chán mắt, nên cho ngươi giải khát đỡ thèm!”

Giọng của Dũ Chí vang dội vô cùng, nói năng lại không kiêng nể gì, cứ thế vạch rõ ý đồ của mọi người. Lập tức, người của Cao gia, Trần gia và hoàng gia đều sững sờ ngay tại chỗ, gương mặt lúc xanh lúc đỏ.

Dũ chí vui vẻ thưởng thức vẻ mặt của ba nhà, quay đầu, ánh mắt nhìn mấy xe ngựa đang tới gần, dắt cổ họng kêu lên: “Trần thị A Dung!”

Lời vừa dứt, rèm xe ngựa được vén lên một góc, gương mặt diễm lệ của Trần Dung xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Vừa thấy nàng, hai mắt mọi người đều sáng ngời, không khỏi thầm nghĩ: Ngày đó khi nhìn Trần thị A Dung này thì cảm thấy nàng không xứng với Vương Thất lang, hiện tại thì lại thấy rất xứng đôi.

Bọn họ không biết, những năm gần đây cuộc sống của Trần Dung rất an ổn, lại cùng Vương Hoằng ân ái, được mọi người yêu thương, khí chất nàng đã thay đổi từ vẻ mị diễm có chút khinh bạc kia biến thành minh diễm ung dung an tường.

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Trần Dung, Dũ Chí cười hai tiếng, kêu lên: “Nàng lại đây một chút, trượng phu của nàng có người khác rồi đó!”

Trong lời nói chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Trần Dung cười, đôi môi đỏ mọng hé mở, vô cùng tươi tắn: “Huynh đó, vẫn là như vậy.”

“Cái gì mà vẫn là như vậy?”

Trong tiếng bất mãn hừ nhẹ của Dũ Chí, thái giám mang theo mười mấy nữ nhân trang điểm xinh đẹp đủ loại đủ kiểu đứng ở phía sau Dũ Chí, cũng mặt đối mặt với Vương Hoằng.

Thái giám thi lễ với Vương Hoằng, nói với giọng ẽo ợt: “Chúng nô bái kiến Vương gia Thất lang.”

Vương Hoằng liếc nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu.

Thái giám nhìn về chàng, còn nói thêm: “Chúng nô phụng ý chỉ bệ hạ cùng Thái Hậu…….” Vừa mới nói tới đây, chỉ nghe trong xe ngựa đồng thời truyền đến hai giọng nói trẻ con vô cùng vang dội, khiến giọng của thái giám kia trở nên chìm nghỉm.

Thái giám nhướn mày, đang muốn cất cao giọng, nhưng mọi ánh mắt đều chuyển về phía xe ngựa kia, không có ai chú ý tới hắn.

Thái giám cực kỳ bất mãn, hắn cũng quay đầu lại.

Lần này, hắn cũng ngây dại.

Chỉ thấy trong xe ngựa của Trần Dung có hai bóng nhỏ như phấn như ngọc nhảy ra. Hai bóng nhỏ đó nhanh nhẹn như thỏ. Đảo mắt bọn nó đã nhảy tới phía sau Vương Hoằng, sau đó, một đứa lưu loát xoay người nhảy vọt ngồi lên vai Vương Hoằng. Một đứa khác thì mở rộng hai tay ôm chặt lưng Vương Hoằng, đầu ló ra từ nách chàng!

Vì thế, chỉ chớp mắt, Vương Hoằng Vương Thất lang vừa rồi còn ngọc thụ lâm phong, kiều nhiên như gió, nhanh nhẹn như tiên, không dính khói lửa nhân gian đã trở thành cây hoa quế có hai con khỉ nhỏ treo lủng lẳng trên đó. Tuy rằng cây hoa quế này rất đẹp, mặc áo trắng tinh khiết, khí chất thần tiên, nhưng dù thế nào cũng khiến cho người ta sinh ra cảm giác buồn cười.

Vương Hoằng vẫn bất động như núi, có điều khóe môi lại giật giật.

Sau khi hai tiểu tử kia chọn được vị trí tốt, đồng thời vươn đầu nhìn về phía mọi người, líu ríu kêu lên: “Thì ra là một thái giám?”

“Này, người quái dị, ngươi mang nhóm nữ nhân tới là định làm gì?”

“Ngốc thế, khẳng định là tới làm nhũ mẫu cho muội muội!”

“Huynh mới ngốc, cần nhiều nhũ mẫu như vậy sao? Ta thấy các nàng là tới giặt quần áo, lau xe ngựa cho chúng ta.”

Câu cuối cùng vừa dứt, hai đồng tử đều nhất trí, bởi vậy bọn họ đồng thời quay đầu, dùng giọng nói non nớt trong trẻo ra lệnh: “Người đâu, đem đám nữ nhân này dẫn đi giặt quần áo, lau xe ngựa!”

Trong vô số ánh mắt si ngốc ngơ ngác, một hộ vệ chắp tay, nói với vẻ mặt đau khổ: “Hai tiểu lang quân của ta! Lời này không thể nói rõ ra như thế, chỉ ngầm mà thực hiện thôi.”

Hai đồng tử hiểu ra, lập tức dùng sức gật đầu, không bắt buộc bọn họ dẫn chúng nữ tử đi nữa.

Giờ phút này, một đứa vẫn ngồi trên vai Vương Hoằng, một đứa vẫn ló đầu ra từ dưới cánh tay Vương Hoằng……

Dũ Chí phục hồi tinh thần mang vẻ mặt thương hại nhìn Vương Hoằng, nói: “Trách không được Thất lang ngươi chưa bao giờ mang bọn nó xuất môn…… Ai, cần phải duy trì phong phạm thần tiên của ngươi, điều ấy là cần thiết!”

Dũ chí cười nhạo không thôi, người bên cạnh cũng không bình thản được như hắn. Một đám vẫn ngơ ngác nhìn tình cảnh này.

Một hồi lâu, một nữ lang đột nhiên thét to: “A — đồng tử đẹp quá.”

Lời của nữ lang này khiến bừng tỉnh lại. Bọn họ đồng thời đánh giá hai hài tử, càng nhìn càng thích, càng nhìn lại càng thấy không đủ.

Một nam tử trung niên thở dài: “Đồng tử mỹ mạo thế này, nghĩ đến, trong thiên hạ rốt cuộc vô ra này hữu giả!”

Người còn lại gật đầu nói: “Qua mấy năm nữa, không biết sẽ khuynh đảo bao nhiêu thế nhân!”

Lời của hắn vừa thốt ra thì ngay lập tức lại im bặt.

Không chỉ là hắn, tất cả mọi người đều ngây dại.

Một đám quay đầu, không chuyển mắt nhìn xung quanh.

Vương Hoằng không cần quay đầu cũng biết bọn họ đang nhìn cái gì, cơ bắp trên mặt co giật, đột nhiên chàng quát lạnh: “Vương Hiên, đội đấu lạp lên!”

Giọng nói trong trẻo của Vương Hiên từ phía sau truyền đến: “Vâng.”

Sau đó, Vương Hoằng gỡ hai tiểu tử kia xuống, đặt bọn nó xuống đất, ra lệnh với giọng lạnh như băng: “Nhốt hai hỗn tiểu tử này vào trong xe ngựa!”

“Vâng.”

Hai hộ vệ đi ra, mỗi người bế một đứa vào trong xe ngựa.

Vương Hoằng nhìn mọi người đã khôi phục thần trí, không khí rốt cục cũng đã trở lại bình thường, quát: “Vào thành đi.”

Một lời thốt ra, xe ngựa khởi động.

Mãi cho đến khi vào thành, bốn phía mới khôi phục sự huyên náo như thường.