Mị Công Khanh

Chương 221: Phiên ngoại Hài tử [4]

Ngẩn ngơ sau một lúc, Vương Hoằng túm lấy đứa nhỏ ở trên lưng, thuận tay lật người nó lại, đánh vài cái thật mạnh lên mông nó.

Tiếng vang thanh thúy, lại vô cung hùng hậu.

Tiểu tử khác ngồi trên lưng Trần Dung đầu tiên là ngẩn ngơ, ngay lập tức nó hét lên một tiếng, nhảy dựng lên, vội vã chạy ra ngoài, đảo mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Vừa đánh vài cái, trên mông tiểu tử trong tay Vương Hoằng vừa xanh tím vừa ửng hồng, nó nước mắt lưng tròng, hâm mộ nhìn huynh đệ đã trốn xa, há to miệng, òa khóc lớn.

Vương Hoằng lạnh lùng hỏi: “Còn có mặt mũi mà khóc lóc sao?”

Vương Túc vừa khóc thút thít, vừa lau nước mắt biện bạch: “Quân tử không sợ bị phạt mà sợ bất công.”

Ý nó nói là đã đánh thì cứ đánh, nhưng cũng không thể chỉ đánh mỗi mình nó.

Vương Hoằng cười lạnh nói: “Các ngươi không phải là huynh đệ cùng chung hoạn nạn sao? Sao lúc này lại phản bội đứa kia?”

Vương Túc đỏ hồng mắt, đáng thương nhìn Trần Dung, nức nở nói: “Phụ thân giáo huấn phải, là nhi tử không thông minh, nhi tử nên đoạt vị trí của A Lăng, rơi trên lưng của mẫu thân.”

Nhìn vẻ đáng thương trên gương mặt phấn nộn trên của tiểu tử này, nghe lời biện giải của nó, Trần Dung lại cảm thấy buồn cười. Nàng vội vàng nghiêng đầu đi, không nhìn nó.

Vương Hoằng hừ mạnh một tiếng, quát: “Trận đòn roi này, hỗn tiểu tử kia cũng không trốn thoát được đâu!”

Vương Túc nghe vậy, mắt to chớp chớp, trong ánh mắt ngập lệ có sự do dự, hiển nhiên không biết mình nên vui sướng khi người khác gặp họa, hay là nên tiếp tục khóc lóc.

Vương Hoằng thấy bộ dạng này của nó thì lại hừ mạnh một tiếng, chàng kéo quần đứa nhỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta thực hối hận, không nên sinh ba tiểu tử hỗn đản này!”

Vương Túc nhanh chóng quay đầu lại nhìn về phía phụ thân, lệ vẫn còn vương trên mặt, mắt to chớp chớp, cất giọng non nớt hỏi: “Phụ thân, là người sinh ra chúng con sao?”

Câu hỏi vừa thốt ra, từ sau gốc cây có một khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn ló ra, nó hé miệng vội kêu lên: “Đừng nghe phụ thân nói, rõ ràng là mẫu thân sinh ra chúng ta, phụ thân đang tranh công của người khác đó!”

Thấy Vương Hoằng tức giận đến nghẹn lời, Trần Dung vội liên thanh nói: “Người sinh ra các con là phụ thân cùng mẫu thân.”

Nàng không muốn đứa nhỏ lại dây dưa tiếp về vấn đề này, quay đầu nhìn tiểu tử ló đầu khỏi gốc cây, vẫy vẫy tay, ôn nhu nói: “Lăng nhi mau tới đây nhận phạt đi.” Dừng một chút, nàng chậm rãi nói: “Hiện tại thì chỉ bị đánh thôi. Nếu không thì…”, tiểu tử kia còn chưa chờ nàng nói hết lời đã vội vàng như được miễn tử chạy tới. Nó chạy đến trước mặt Vương Hoằng, tự cởi quần xuống, trần truồng dựa vào gốc cây, cất giọng non nớt kêu lên: “Lăng nhi mạo phạm phụ thân, tiến đến nhận phạt!”

Nó đối diện với nụ cười lạnh của Vương Hoằng.

Nhìn thấy phụ thân tựa hồ đã bình tĩnh trở lại, Vương Lăng kinh hãi, nó xoay người lại, lao về phía trước ôm đùi Vương Hoằng, non nớt kêu lên: “Phụ thân, phụ thân, con thực sai lầm rồi. Vừa rồi con nhìn thấy phụ thân mặc áo trắng như tuyết, phong tư tuyệt vời, nên đã nói với A Túc, đẩy phụ thân ngã sấp mặt một cái xem thế nào.”

Vương Hoằng nghe đến đó, suýt nữa té xỉu. Chàng cắn răng một cái, nhấc hỗn tiểu tử này lên, đánh mười cái liên tiếp, đến khi tay tê rát, không thở nổi thì mới dừng tay.

Buông tay đẩy tiểu tử đang khóc lóc trước mắt ra, Vương Hoằng nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng lại chỉ thở hổn hển, vội vàng đi về phía đại môn.

Lần này, hai tiểu tử thở dài nhẹ nhõm một hơi, Vương Túc dẫn đầu chạy đến trước mặt Trần Dung, nó ôm đùi trái Trần Dung, kích động kêu lên: “Mẫu thân, mẫu thân, người đã trở lại, nhi tử rất nhớ người.”

Vương Lăng bị đánh nặng hơn một chút, nó bước thấp bước cao đi tới, ngẩng đầu lên nhìn Trần Dung, rung rung lệ vươn hai tay, thút thít nói: “Lăng nhi đau, muốn bế.”

Trần Dung vô lực lắc đầu, vươn tay bế Vương Lăng lên.

Cứ như thế, trên đùi nàng lôi theo một đứa, trong tay bế một đứa gian nan đi vào trong phòng. Vừa bước vào phòng, Vương Túc đã cất giọng trong trẻo nói: “Mẫu thân, xoa cho con với.”

Trần Dung thầm than một tiếng, ôn nhu xoa chỗ đau cho bọn nó.

Nàng vừa xoa vừa nói: “Các con rất ngỗ nghịch.”

Hai tiểu tử được nàng xoa nên rất thoải mái, không để ý đến lời của nàng, mà chỉ nói chuyện với nhau: “Đại huynh nói, nữ nhân kia không thích chúng ta.”

“Đêm nay được không?”

“Được. Làm như thế nào?”

Một đứa khác suy nghĩ thật lâu, lắc đầu, non nớt nói: “Hỏi Đại huynh đi.”

Bọn họ tự thảo luận, hoàn toàn coi Trần Dung là người vô hình. Trần Dung vừa tức giận vừa buồn cười, lại không có cách nào để ngăn cản. Từ khi mình và Vương Hoằng thành thân, trong vòng hai năm nay, danh sách các nữ tử trẻ tuổi muốn Vương Hoằng tiếp nhận ngày càng nhiều lên. Chính nàng cũng khó lòng phòng bị, để mấy tiểu tử này ra mặt thay cũng tốt.

Lời tiểu tử kia vừa dứt, tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau.

Không cần quay đầu lại, hai tiểu tử đồng thời kêu to: “Đại huynh.”

Vương Lăng khóc òa, thút thít nói: “Đại huynh, phụ thân đánh đệ, đau lắm.”

Không đợi Vương Hoằng đáp lời, Vương Túc ló đầu qua tay Trần Dung, tò mò hỏi: “Đại huynh có từng bị phụ thân đánh như vậy bao giờ chưa?”

Vương Lăng đang khóc cũng mặc kệ, vẫn rưng rưng nước mắt tranh nói: “Khẳng định bị đánh rồi. Lão phụ thân nói Đại huynh là ngỗ nghịch nhất.”

Tiểu gia hỏa Vương Lăng này khóc lóc kể lể với mình, không phải tố khổ, mà là châm chọc mà?

Thiếu niên tuyệt sắc chậm rãi bước tới với sắc mặt tái xanh, cậu hừ nhẹ một tiếng, đi đến bên người Trần Dung.

Nghiêng người, tựa vào thân Trần Dung, Vương Hiên liếc nhìn hai đệ đệ một cái, nói với Trần Dung: “Mẫu thân, phụ thân bảo con năm ngày sau xuống núi.”

Cậu vươn tay ôm cổ Trần Dung, gối đầu lên gáy nàng, nói với vẻ lười biếng: “Mục đích Thập Cửu tỷ mang tiểu cô kia đến không thuần khiết, con sẽ buộc các nàng xuống núi với con.”

Trưởng tử này, từ lúc sinh hạ đã trở thành tri kỷ của Trần Dung. Khi ở bên cạnh nàng cậu chưa bao giờ khóc chưa bao giờ làm loạn, đói bụng cũng chỉ hừ hừ vài tiếng. Nhưng thái độ đối xử với Vương Hoằng lại hoàn toàn khác, ít nhất đã tiểu vào người chàng không dưới mười lần, làm hại Vương Hoằng chưa bao giờ dám bế cậu trong lúc có khách.

Giờ phút này, cảm giác được lo lắng của con đối với mình, khóe miệng Trần Dung cong lên, ôn nhu cười nói: “Hết thảy do Hiên nhi làm chủ.”

Vương Hiên lười biếng đáp lời, đột nhiên cậu lại nói: “Mẫu thân, phụ thân chỉ sợ sắp phải rời núi rồi.”

Rời núi?

Trần Dung kinh hãi, nàng nhìn về phía con, run giọng hỏi: “Làm sao con biết?”

Cuộc sống này rất thoải mái, nàng đã quen với nó, nếu đổi hoàn cảnh khác, trở về nơi chốn năm đó, một lần nữa quanh quẩn bên quỷ môn quan, nàng thật sự sợ hãi.

Vương Hiên nhìn thấy Trần Dung khẩn trương, vội vươn tay xoa vai nàng, cậu nói với vẻ nghiêm túc: “Mấy tháng qua danh sĩ cầu kiến phụ thân càng ngày càng nhiều. Con còn nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau, người Hồ vẫn còn tâm muốn diệt ta, còn nữa, danh vọng của Lang Gia Vương thị trong vài năm nay không bằng từ trước.”

Nói tới đây, cậu nhẹ nhàng an ủi: “Nhưng mà, nhi tử nghĩ rằng nếu phụ thân muốn xuống núi, có lẽ là một hai năm sau.”

Lúc này Trần Dung mới thở ra một hơi, cao hứng nói: “Còn lâu như vậy cơ mà, ta cũng không lo nghĩ nữa.”