Mị Công Khanh

Chương 139: Vương Hoằng ban danh hào

Trần Dung biết, với những người như Bình ẩu, nàng không có cách nào giải thích ý nghĩ của chính mình, mà nàng cũng không muốn giải thích.

Nàng chậm rãi đẩy Bình ẩu ra, đi vào bên trong.

Trong sân, bọn người hầu đều đứng một loạt, bọn họ trơ mắt nhìn Trần Dung, trong ánh mắt nói không nên lời là bi thương hay là thả lỏng.

Dù thế nào, Trần Dung trở thành nữ quan, đối với những người phụ thuộc vào Trần Dung như bọn họ mà nói không hề có gì bất lợi, chẳng những không có bất lợi, nữ quan do bệ hạ thân phong, cả đời áo cơm không lo, đó là điều có thể khẳng định. Bọn họ cuối cùng không cần phải chịu khổ sở, cơ hàn nữa.

Trần Dung đi đến trước mặt bọn họ, mỉm cười nói: “Chư vị, chúng ta yên ổn rồi.”

Ánh mắt nàng liếc qua hai người Thượng tẩu và Bình ẩu đang bi thương, cười nói: “Chỉ chờ thánh chỉ của bệ hạ đến, chúng ta sẽ chuyển tới Tây Sơn. Uhm, có cái gì cần chuẩn bị, các ngươi có thể bắt tay vào làm.”

Ngẫm nghĩ, nàng nói với Bình ẩu: “Ẩu, lập tức chuẩn bị một bộ đạo bào, ta phải tạ ơn thân nhân trên trần thế cùng với nhóm bằng hữu đã giúp đỡ ta.”

Một hồi lâu, Bình ẩu mới khóc không thành tiếng gật đầu.

Bộ đạo bào này Bình ẩu nghẹn ngào làm xong, chỉ mất có một ngày.

Sáng sớm, Trần Dung chải đầu, vấn thành búi tóc đạo cô, sau đó khoác lên đạo bào màu vàng nhạt.

Đạo bào rộng thùng thình, mặc lên người nàng vẫn không giấu nổi dáng người thướt tha xinh đẹp. Bình ẩu ngẩng mặt, nhìn vẻ diễm mĩ của Trần Dung, nhìn thân thể vô cùng phong lưu này thì cảm thấy bi thương, lại òa òa khóc lớn.

Trần Dung không để ý đến bà.

Nàng quay đầu lại, nhìn mình trong gương đồng, dần dần, nàng cau mày, thì thào nói: “Vẫn diễm tục như cũ.”

Quả thật, nàng vốn thích hợp với sắc tiên diễm diễm tục, quần áo đạo bào màu vàng nhạt, nhìn qua gương đồng vẫn rất diễm lệ, vẫn mang theo vẻ phong lưu khiến cho nam nhân đui mù. Đặc biệt đạo bào rộng thùng thình phiêu nhiên, càng khiến dáng người nàng mảnh mai như liễu.

Có điều Trần Dung cũng không quá để ý, ở Kiến Khang mỹ nữ quá nhiều, nàng không tính là cái gì cả.

Trần Dung thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói với Bình ẩu: “Việc đã đến nước này, khóc có ích lợi gì chứ? Đừng khóc nữa.” Vừa nói, nàng vừa đi ra bên ngoài.

Ngoài cửa, Thượng tẩu đã chuẩn bị xong xe ngựa.

Trần Dung ngồi trên xe ngựa, nhẹ giọng phân phó: “Đến bổn gia đi.”

“Vâng.”

Xe ngựa chậm rãi chạy đi.

Khi xe ngựa của Trần phủ ra khỏi cửa, ở cửa hông hai bên đường có hơn mười cái đầu ló ra, đây là chủ nhân và hạ nhân của các gia tộc nhỏ, một đám vươn đầu, tò mò nghị luận không ngớt.

Xe ngựa chạy ra ngõ nhỏ, vào ngã tư đường.

Lập xuân, cây liễu rủ ở bên đường, nếu cẩn thận ngắm nhìn có thể thấy chồi non nho nhỏ xanh mướt, người đi đường mặc xiêm y đã trở nên mỏng manh hơn.

Dần dần, xe ngựa của Trần Dung chạy vào ngõ nhỏ của Trần thị Toánh Xuyên. Vật họp theo loài, trong ngõ này đều là dòng dõi nhất lưu trên thế gian. Mỗi một sân viện chu môn đều chiếm mấy trăm mẫu, theo tường vây nhìn lại, bên trong phòng ốc tầng tầng lớp lớp, ánh mặt trời chiếu xuống có vẻ hết sức tang thương.

Đúng vậy, là tang thương, hiện tại Trần Dung nhìn thấy chỗ phú quý, nơi phồn hoa này, không biết vì sao luôn nghĩ rằng cũng không biết trong nhà cao cửa rộng hoa đệ này đã chảy bao nhiêu huyết lệ.

Đã đến bổn gia.

Thượng tẩu ngừng lại, lão vừa muốn mở miệng, cửa hông đã mở ra, người gác cổng hướng tới Thượng tẩu gật đầu, nói: “Là nữ lang A Dung đúng không? Tiến vào đi.” Vừa nói, lão vừa ngẩng đầu lên nhìn vào trong xe ngựa.

Thượng tẩu liên thanh nói lời cảm tạ, điều khiển xe ngựa chạy vào trong sân viện.

Nhưng mà lúc này Trần Dung rõ ràng đã đến vô ích, Trần Công Nhương không ở đây, đám người Trần Tử Phương cũng không ở đây, hỏi tới hỏi lui, ngay cả một người để bái phỏng cũng không có.

Thượng tẩu điều khiển xe ngựa, hỏi: “Nữ lang, lúc này đi đâu nữa không?”

Trầm ngâm một hồi lâu, trong xe ngựa truyền đến lời nói nhỏ nhẹ của Trần Dung: “Đi Lang Gia Vương thị đi. Dù là từ Bình thành đến Nam Dương, hay là từ Nam Dương đến Kiến Khang, ta đều nhận ân huệ của bọn họ.”

Thượng tẩu ngẩn ngơ, nói với vẻ sợ hãi: “Lang Gia Vương thị ư? Nữ lang, dòng dõi như thế, sao chúng ta có tư cách đi vào? Khẳng định sẽ không được cho phép.”

Trần Dung cười, chậm rì rì nói: “Bọn họ không cho vào, chúng ta không vào cũng được. Hôm nay tiến đến cũng chỉ là làm hết cấp bậc lễ nghĩa.”

“Nữ lang nói có lý.”

Xe ngựa lại chạy về phía trước.

Lúc này phương hướng xe ngựa đi tới là Ô Y Hạng nổi danh đã lâu trong thiên hạ. Đây là chỗ công khanh trăm năm phong lưu, công khanh ra ra vào vào, không phải là nơi để dân đen lui tới.

Bởi vậy, càng tới gần, động tác Thượng tẩu đánh xe càng chậm rãi, Trần Dung qua rèm xe nhìn lại, chỉ thấy sau gáy lão chảy mồ hôi tí tách.

Xem ra, chỉ là tiến đến bái phỏng một chút, lão đã cảm thấy áp lực quá lớn.

Ô Y Hạng, cho tới bây giờ đều là phong cảnh như họa, hai bên trái phải có hai con sông chảy qua, mà một ngọn núi giả uốn lượn nằm ở sau chu môn hoa đệ.

Cách Ô Y Hạng còn một dặm, trước mắt Thượng tẩu xuất hiện một con sông lấp lóa ánh biếc, ba quang gợn sóng, ảnh ngược của núi giả lồng lộng rọi trong lòng sông, bên bờ xe ngựa đông đúc, người còn chưa tới gần đã có thể ngửi thấy trầm hương phác mũi, cầm sắt truyền âm.

Trần Dung xuyên qua rèm xe, chỉ liếc mắt một cái, liền nhẹ giọng nói: “Tiến lên đi, Vương Hoằng Vương Thất lang ở đó. Cứ ở đây cảm tạ chàng cũng được rồi.”

Thượng tẩu ngẩn ra, lão ngẩng đầu lên, trợn to mắt kinh ngạc nói: “Thấy không rõ, nhiều đệ tử hoa phục như vậy, sao nữ lang có thể nhận ra Lang Gia Vương thất?”

Này còn phải hỏi sao? Dù có bao nhiêu người, dù cách rất xa, nàng chỉ cần liếc mắt một cái thì có thể tinh tường biết người kia có ở đó hay không…… Cho dù trên thế gian có thiên thiên vạn vạn người, chàng cũng chỉ có một!

Trải qua hai kiếp, nàng biết, đây là nghiệt duyên, phải cố gắng trả giá thật lớn mới có thể giãy khỏi nghiệt duyên này.

Thượng tẩu cũng chỉ là tùy tiện nói một câu, rồi đánh xe ngựa tới gần.

Chỉ chốc lát, một giọng nói vang dội trầm lãnh truyền đến: “Là thế gia nào?”

Thượng tẩu tươi cười, đang muốn đáp lời, giọng nói kia đột nhiên trở nên nhu hòa, cười nói: “Hóa ra là tiểu cô Trần phủ đã thỉnh phong là nữ quan sao? Đi qua đi, đi qua đi.”

“Đa tạ, đa tạ.”

Trong tiếng cảm tạ của Thượng tẩu, xe ngựa tiếp tục chạy vào bên trong.

Lại một lát sau, xe ngựa dừng lại, giọng của Thượng tẩu truyền đến: “Đến rồi. A, thật đúng là có Thất lang, nữ lang, chẳng những Thất lang ở đây, đám người Hoàn thị Cửu lang cũng ở đây, ha ha.”

Trần Dung nghe vậy, xốc lên rèm xe.

Từ lúc khi xe ngựa của nàng chạy đến, nhóm thiếu niên đệ tử bốn phía đang du ngoạn, trải vải thô trên mặt đất, uống tràn hát vang đã yên tĩnh trở lại. Cũng chỉ là yên tĩnh, đảo mắt mọi người liền dời tầm mắt đi.

Dũ Chí trong lúc vô ý thoáng nhìn, mắt không khỏi sáng ngời, hắn hướng tới thiếu niên áo trắng đang lẳng lặng uống rượu bên cạnh thấp giọng nói: “Huynh xem ai tới?”

Thiếu niên áo trắng chậm rãi ngẩng đầu lên.

Chỉ liếc mắt một cái, hai mắt của chàng từ từ nheo lại.

Dần dần, chàng thẳng lưng, không hề chớp mắt nhìn xe ngựa càng ngày càng gần.

Một bên Dũ Chí nhìn bộ dạng này của chàng thì nở nụ cười. Nhưng lập tức, Dũ Chí thở dài một tiếng, ngửa đầu nhìn trời, rung đùi đắc ý nói: “Hoa phi hoa, vụ phi vụ, nửa đêm đến, bình minh đi, đến như mộng xuân ngắn ngủi, đi giống như mây bay vô mịch…… Không đúng không đúng, không phải nửa đêm đến bình minh đi, là mỹ nhân như hoa mai, vào đông truyền hương, triền miên một đêm, hương thơm quanh quẩn, dáng vẻ xinh đẹp tuyệt vời nay còn đâu…… Ai ai ai, tiểu mỹ nhân bạc tình, tiểu mỹ nhân bạc tình mà.”

Hắn rung đùi đắc ý ngâm xướng, nhưng càng nói, giọng càng chậm lại, dựa theo lệ thường, người bên cạnh cũng sẽ không tùy ý để hắn thao thao bất tuyệt. Tại sao hôm nay lại im lặng như thế?

Dũ Chí quay đầu lại.

Hắn vừa xoay qua thì thấy thiếu niên áo trắng đứng phắt dậy, đi nhanh về phía trước. Nhìn chàng như vậy, dường như những lời trào phúng vừa rồi của mình chàng một chữ cũng không nghe lọt?

Vương Hoằng chậm rãi đi về phía xe ngựa của Trần Dung.

Động tác của chàng nhẹ nhàng, tao nhã, vẻ mặt trầm tĩnh như nước.

Trần Dung chậm rãi vén lên rèm xe.

Nàng chuyển mắt, nhìn qua bờ sông, a, người vừa rồi ngồi đó đâu rồi?

Đúng lúc này, khóe mắt của nàng liếc qua, hóa ra người nọ đã đứng phía bên trái nàng, cách nàng chỉ mười bước!

Trần Dung quay đầu lại.

Thiếu niên áo trắng như tuyết đang chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng nhìn nàng. Đôi mắt của chàng vẫn trong sáng cao xa, khuôn mặt của chàng vẫn khiến người ta lóa mắt.

Có điều, ánh mắt chàng khóa chặt trên gương mặt nàng quá mức trầm tĩnh.

Bốn mắt nhìn nhau, Trần Dung cười rạng rỡ.

Cười tựa như xuân hoa nở rộ.

Lúm đồng tiền như hoa, Trần Dung ngồi ngay trong xe ngựa, hướng tới Vương Hoằng thi lễ, nàng cúi mặt, nhẹ giọng nói: “Cố nhân mạnh khỏe không? A Dung sẽ thoát ly khỏi hồng trần, sắp rời đi rồi, cố ý tiến đến gặp qua lang quân, vì mọi chuyện dĩ vãng, nói một tiếng cảm tạ.”

Nàng cười ôn nhu, nói năng nhẹ nhàng.

Vương Hoằng chậm rãi đi về phía nàng.

Chàng đi rất chậm, bước chân vô cùng tao nhã, tựa như một con báo đang đi săn mồi, trong tao nhã lại lộ ra sự sắc bén.

Trong nháy mắt, chàng đã đi tới bên ngoài xe ngựa của Trần Dung.

Chàng cách nàng chỉ có một bước thì dừng lại.

Hai tròng mắt lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, chậm rãi, Vương Hoằng cười nhẹ.

Nụ cười này hết sức khác biệt, Trần Dung không khỏi kinh ngạc nhìn về phía chàng.

Thiếu niên áo trắng như tuyết, ôn nhu mỉm cười nhìn nàng, chậm rãi, chàng vươn ngón tay thon dài, không chút để ý nắm bàn tay nhỏ bé của nàng đặt trên cửa xe.

Chàng nhìn bàn tay mềm mại trắng nõn kia lại ngẩng đầu lên, đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ động lòng người, lại nhìn đạo bào không thể che giấu bộ ngực cao ngất của nàng.

Chậm rãi, miệng chàng bất giác cong lên.

Gần như là đột nhiên, chàng ngẩng cao khuôn mặt tuấn tú, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Trần Dung, đồng thời nói: “A Dung là người xa rời hồng trần, đã có danh hào chưa? Gọi là Trần Vận Tử được không?”

Tuy chàng hỏi Trần Dung, nhưng giọng không nhỏ, vẻ mặt tươi cười nhìn chằm chằm Trần Dung, cũng có chút lạnh lẽo.

Trần Dung chớp mắt, khi vẫn còn chưa rõ, vài thiếu niên đã cười nói: “Trần Vận Tử ư? Nếu đã xuất gia, cần gì mang họ Trần? Ta thấy họ Hoằng cũng rất tốt mà.”

Lời này vừa thốt ra, Vương Hoằng lại tươi cười. Chàng cười hết sức tươi tắn, hàm răng trắng tinh chói lọi khiến cho Trần Dung không tự chủ được tránh né ánh mắt của chàng.

Đảo mắt, tươi cười của Vương Hoằng thu lại, vẻ mặt cũng quay trở về sự ôn nhu tự tại quen thuộc, chàng chậm rãi cười nói: “Hoằng Vận Tử? Danh hào này cũng khá được. A Kỳ, ngươi trình nó lên bệ hạ đi. Bệ hạ có chút hồ đồ, ngươi nhớ rõ phải nhiều lời một chút.”