Nhiễm Mẫn ở trong thành lâu. Khi Trần Dung đến, y đang trầm giọng hạ lệnh với vài tướng sĩ. Lúc này, dù là Nhiễm Mẫn hay là chúng tướng đều mặc quần áo thường phục. Xem tình hình này, chuyện bọn họ tiến vào thành Nam Dương còn chưa bị truyền ra ngoài.

Nhìn thấy Nhiễm Mẫn bận rộn, Trần Dung vội tránh ở phòng sát vách, nàng mở gói đồ ra, cầm một nhuyễn giáp tơ vàng lên. Loại nhuyễn giáp này rất nhẹ, lại cứng rắn dị thường, che chở những chỗ yếu hại. Vật thế này kiếp trước khi nàng ở bên cạnh Nhiễm Mẫn đã nghe nói qua, trên đời không có quá mười bộ, cực kỳ hiếm có.

Nhìn nhuyễn giáp này, Trần Dung rũ hai mắt, nàng cúi đầu, đem mặt dán vào nó, thì thào nói: “Chàng cũng không phải không biết, chính chàng cao quý ngay cả vương tôn nhìn cũng tự biết xấu hổ…… Nhân vật tuyệt thế như vậy, vì sao đối tốt với ta đến thế? Biết rõ ta thấp kém không chịu nổi, còn đối tốt với ta, người này không phải muốn cho ta nhớ cả đời sao?”

Nói tới đây, nàng khẽ cười ra tiếng.

Mới nở nụ cười, hốc mắt của nàng đã ướt át, Trần Dung vội vàng dùng tay áo lau qua, cởi ngoại bào, mặc nhuyễn giáp tơ vàng vào.

Vừa mới khoác ngoại bào vào, Trần Dung nghe thấy chính đường bên cạnh truyền đến tiếng trầm thấp quát hỏi của Nhiễm Mẫn: “A Dung ở đâu?”

Trần Dung vội vàng cười, lớn tiếng đáp: “Ở trong này.” Nàng vội vàng xoay người, đẩy cửa vào.

Nhiễm Mẫn nhíu hai hàng lông mày, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm bản đồ vài lần, khi nghe thấy giọng của nàng, cũng không ngẩng đầu lên, trầm giọng hỏi: “Tối hôm qua nàng ở đâu?”

Trần Dung ngẩn ra, đảo mắt, nàng khẽ đáp: “Tướng quân đã quên sao? Vừa vào phủ, tỳ nữ Vương gia đã an trí chỗ ở.” Việc này là thường thức mà, bình thường nữ quyến vào phủ đệ người khác đều có tỳ nữ chuyên môn an trí.

Nhiễm Mẫn ngẩng đầu lên.

Y nhìn nàng chăm chú, nói với vẻ mất kiên nhẫn: “Ta hỏi là, chỗ nàng ngủ cách chỗ ta rất xa sao? Tại sao thức dậy muộn như thế?”

Trần Dung cúi đầu xuống. Sáng nay, nàng quả thật dậy quá muộn, tại thời điểm loạn lạc này, nàng lại nằm ngủ say sưa, quả nhiên là hồ đồ.

Nhiễm Mẫn thấy nàng không đáp, cũng không dây dưa nhiều về việc này, y phất phất tay, quát: “Thôi. A Dung.”

Trần Dung thi lễ, đáp: “Vâng.”

Nhiễm Mẫn vung tay phải lên, há mồm muốn nói, ngay lúc này, bên ngoài tiếng trống mạnh mẽ, ồn ào náo động chấn thiên, cùng với âm thanh này còn có tiếng vó ngựa rầm rập, trên tường thành mọi người đều bối rối. Mấy tiếng động này hoàn toàn ngăn cản lời muốn nói của Nhiễm Mẫn.

Cửa phòng mở ra, một sĩ tốt đi vào, vang dội kêu lên: “Bẩm tướng quân, Mộ Dung Khác đến.”

Lời sĩ tốt vừa dứt, Nhiễm Mẫn liền trừng hắn một cái, quát: “Mộ Dung Khác đến thì có gì phải giật mình? Cần lớn giọng như vậy sao!”

Một tướng lĩnh ở bên cười nói: “Tướng quân, xem ra Mộ Dung Khác tới thực vội. Như thế lúc này tướng quân muốn nghênh đón hay không?”

Một tướng lĩnh khác nói: “Không nên, không nên, Mộ Dung Khác kia là người thức thời. Lúc này gã thấy tướng quân của chúng ta, tất nhiên sẽ nhanh chân rời đi.”

Tướng lĩnh kia nói tới đây, nhìn sang Nhiễm Mẫn cười nói: “Tướng quân, mạt tướng thấy người vẫn nên đội đấu lạp, đứng ở bên cạnh nhìn xem náo nhiệt.”

Nhiễm Mẫn cười cười, gật đầu nói: “Cũng tốt.” Lúc này y đã quên đang định nói gì với Trần Dung.

Lời y vừa thốt ra, Trần Dung đã đến gần. Nàng từ một bên cầm lấy y bào cùng đấu lạp đội cho Nhiễm Mẫn.

Bên ngoài tiếng đánh trống reo hò càng vang dội.

Sau khi Nhiễm Mẫn chỉnh trang thỏa đáng, nhấc chân lên đi ra ngoài. Trần Dung vội vàng đuổi theo.

Vừa đi ra khỏi thành lâu, Trần Dung mới phát hiện nhóm sĩ tộc vốn đứng đầy tường thành đangbối rối lui ra. Dõi mắt ra xa, có thể nhìn thấy phương xa ngã tư đường là dân trong thành giống như ruồi bọ không đầu chạy tán loạn, kêu la.

Lúc này, một giọng nói vang lên. Ngay lúc đó, chúng sĩ tốt đều lui ra phía sau.

Chỉ trong nháy mắt, trên tường thành đã chỉ có ít ỏi hơn mười người.

Đứng ở chính giữa tường thành, chỉ có người mặc áo trắng, chính là Vương Hoằng. Đứng bên cạnh Vương Hoằng là danh sĩ cùng các tộc trưởng trong thành Nam Dương. Khi những người này nhìn thấy Nhiễm Mẫn đi ra đều nhất tề quay đầu nhìn về phía y.

Nhiễm Mẫn chỉ đi ra vài bước rồi ngừng lại. Y khoanh hai tay trước ngực, dựa vào tường thành phía sau, nghiêng đầu đánh giá dưới thành.

Dưới thành là cát bụi giống như thủy triều đang vọt lên. Cát bụi bốc cao hoàn toàn che lấp đại địa, liếc mắt một cái nhìn lại, bụi vàng cuồn cuộn, vó ngựa sầm sập, cờ xí khi ẩn khi hiện, lại không có bóng dáng của con người.

Dần dần, cát bụi kia bắt đầu tan đi, dần dần, một đám kỵ sĩ mặc áo giáp xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Đám kỵ sĩ kia không thấy điểm cuối, mỗi người đều đội mũ giáp, một tay cầm cung, một tay cầm kích.

Tiếng vó ngựa bắt đầu chậm dần, tiếng trống cũng trở nên càng ngày càng nhẹ.

Chậm rãi, tiếng trống dừng lại.

Chậm rãi, bọn kỵ sĩ dừng bước chân.

Gần như trong nháy mắt, khắp nơi yên tĩnh, chỉ có cát bụi vẫn quẩn quanh dần dần trở nên nhạt nhòa.

Lúc này, lá cờ xoay chuyển.

Trong tiếng ầm vang, kỵ sĩ như nước đồng thời dời sang hai bên.

Giữa bọn họ xuất hiện một thông đạo.

Nhìn đến đây, Trần Dung nghe thấy Nhiễm Mẫn ở bên cạnh bật cười khanh khách: “Mộ Dung Khác này, rõ ràng là người Hồ mà lại bắt chước người Tấn. Ngươi xem phái đoàn này, rất đủ phong vị.”

Một giọng nói quen thuộc từ phía sau Nhiễm Mẫn truyền đến: “Đúng vậy. Tiên Ti Mộ Dung thị cũng thú vị, bọn họ làm việc giống như Vương Thất, giống như Tấn đình, lấy tướng mạo luận con người. Bộ dạng tốt thì địa vị cao, bộ dạng không tốt dù có giỏi cũng không có ai dùng. Đều là đại trượng phu mà còn thích xoa phấn.” Giọng nói này chính là của xa phu kia. Hắn từng đi theo Nhiễm Mẫn giễu cợt Trần Dung, trí nhớ của Trần Dung về hắn đã khắc sâu. Vừa rồi không thấy hắn, cũng không biết khi nào đã đến.

Một tướng quân khác thì chê cười: “Ta thấy Mộ Dung Khác đội mặt nạ, chính là không muốn để thái dương phơi nắng bộ dạng tiểu bạch kiếm của gã thôi.”

Lời này vừa nói ra, tiếng cười vang nổi lên bốn phía. Một góc này cười vang từng trận, tức thì, danh sĩ cùng tộc trưởng đứng trên tường thành đều liếc nhìn, vẻ mặt hồ nghi.

Trần Dung nhìn thấy có người dựa sát vào Vương Hoằng chỉ về phía bên này, giống như đang hỏi cái gì đó, nhưng mà Vương Hoằng chỉ cười cười, không trả lời.

Dưới thành, kỵ sĩ nhường đường tạo ra một thông đạo, một người cao lớn cưỡi ngựa từ từ đi ra.

Kỵ sĩ này, trên mặt đeo mặt nạ bằng đồng dữ tợn, dưới mặt nạ, hai mắt như điện, không hề chớp nhìn chằm chằm Vương Hoằng.

Đây chính là Mộ Dung Khác, trên đường lưu vong, mọi người từng gặp gã một lần. Về danh tướng của tộc Tiên Ti này, kiếp trước Trần Dung nghe nhiều nên đã quen thuộc. Nghe nói gã cực kỳ tuấn mỹ, mỗi khi xuất chinh, tướng mạo của gã không thể khiến lòng người phục, Mộ Dung Khác không kiên nhẫn nên đội mặt nạ dữ tợn, sát khí nặng này để khiến chúng tướng kinh sợ.

Mộ Dung Khác vẫn đang giục ngựa tiến lên.

Cát bụi phía sau gã đã bay xuống đất. Khắp chúng kỵ sĩ đều im lặng không tiếng động.

Chỉ chốc lát, gã giục ngựa đi tới dưới tường thành, sau đó chậm rãi dừng lại.

Lúc gã vừa dừng lại, Nhiễm Mẫn nheo lại hai mắt. Xa phu kia liếc nhìn Nhiễm Mẫn một cái, hạ giọng cười nói: “Nếu Mộ Dung thất phu biết tướng quân lúc này ở đây, cho gã một trăm lá gan cũng sẽ không dám đến gần tường thành trong vòng hai trăm bước.”

Một tướng lĩnh khác cũng nghiêng đầu đánh giá Mộ Dung Khác, hắn đột nhiên chuyển sang Nhiễm Mẫn nói: “Tướng quân, cường nỏ đã chuẩn bị, nếu không, ngài bắn tiểu tử này một mũi tên? Con bà nó, một tên bắn trúng gã, đoàn người cũng có thể tản đi dùng cơm trưa.”

Nhiễm Mẫn vẫn còn đang híp mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Khác, y vừa nhìn chằm chằm, vừa từ từ lắc đầu.

Hắn lắc đầu, chúng tướng không hề hé răng nữa.

Lúc này, dưới thành Mộ Dung Khác đã mở miệng.

Gã ngẩng đầu, hai mắt dưới mặt nạ như điện nhìn thẳng Vương Hoằng, giọng nói trong trẻo trầm thấp, cực kỳ êm tai: “Vương Hoằng, đã lâu không gặp.”

Nói đến đây, Mộ Dung Khác khẽ cười, vung mạnh tay về phía sau.

Một chiếc xe ngựa tiến đến.

Xe ngựa kia dừng lại ở bên cạnh Mộ Dung Khác, vài sĩ tốt thả người nhảy xuống lưng ngựa, chạy đến cạnh xe, bọn họ vén một góc rèm xe lên, từ giữa nâng ra một khối quan tài lóe kim quang.

Nhóm sĩ tốt đem quan tài đặt bên cạnh Mộ Dung Khác, thi lễ với gã rồi chậm rãi lui ra. Xe ngựa cũng lui xuống.

Mộ Dung Khác liếc nhìn quan tài kia một cái, cười nói: “Sau khi lần trước gặp mặt quân, Khác vẫn nhớ mãi không quên, mỗi lần đều nghĩ đến phong tư thần thái của Thất lang.”

Gã ngẩng đầu lên, ha hả cười, vang dội chấn động bầu trời: “Lần trước ở thành Mạc Dương, Khác bị Nhiễm Mẫn làm chậm trễ hành trình, không thể tiễn Thất lang một đoạn đường, cực kỳ tiếc nuối. Lúc này, Khác ngàn dặm mà đến, vạn mong Thất lang đừng phụ tấm lòng này mới phải.”

Lời vừa dứt, lại là một tiếng cười to.

Ngay lập tức, mọi ánh mắt đều nhìn về phía Vương Thất lang áo trắng như tuyết.

Trần Dung cũng nhìn về phía chàng.

Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Vương Hoằng vẫn cười bình thản, tự tại, thoát trần.

Chàng khẽ nghiêng đầu, một lọn tóc nghịch ngợm rủ trên trán, ngăn trở mắt trái của chàng.

Lọn tóc phe phẩy theo gió, giọng nói thanh nhuận ôn nhu của Vương Hoằng ở trên chiến trường từ từ vang lên: “Hoằng đến Mạc Dương, quân liền đuổi tới Mạc Dương, Hoằng đến Nam Dương, quân lại đuổi tới Nam Dương…… Ai, ngày gần đây, mỗi khi gặp bạn cũ liền có người hỏi, lần trước đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, sao Mộ Dung Khác lại thua không chấp nhận nổi như thế?”

Vương Hoằng cười, ngữ khí ôn nhu ái muội, chàng nói: “Nhưng mà Khác tiểu lang cứ việc yên tâm, chuyện không thể nói ra, huynh sẽ thay đệ giữ bí mật.”

Một lời thốt ra, Mộ Dung Khác đã lớn tiếng quát: “Vương Hoằng! Ngươi con mẹ nó dùng loại ngữ khí mơ hồ này làm cái gì?”

Tiếng hô vừa ra, vang vọng bốn phía, trong khoảng thời gian ngắn, trong thành ngoài thành đều là tiếng vọng lại.

Vương Hoằng nhìn Mộ Dung Khác nổi trận lôi đình, cười nhạt, ánh mắt minh nhuận mà thân thiết: “Hử, tiểu lang an tâm một chút đừng sốt ruột, đoàn người đều đang nhìn mà.” Giọng nói này vẫn ôn nhu như nước.

Lúc này, Nhiễm Mẫn nói với vẻ bất mãn: “Sĩ phu người Tấn làm việc nói chuyện luôn chú ý giữ bình tĩnh, ôn hòa tự tại, con bà nó, ở trên chiến trường nói chuyện với người như ngươi, thật đúng là khiến con mẹ nó hoảng hốt!”

Lời này của y vừa thốt ra, chúng tướng tràn đầy đồng cảm, liên tiếp gật đầu.

Lúc này, Mộ Dung Khác dưới thành đã rất nhanh khống chế được cảm xúc của mình.